Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái
Cảm ứng được ánh mắt của Lục Khiêm, gương mặt xinh đẹp của Tập Nguyệt ửng đỏ, nàng nói: “Tham kiến lão gia.
”Lục Khiêm tiến đến nhẹ nhàng cởi bỏ thắt lưng của nàng, đạo bào tự động rơi xuống, thân thể mềm mại của nàng dưới sự hỗ trợ của hắc khí có vẻ cực kỳ sáng chói.
“Vẫn chưa tìm thấy xuất khiếu chi pháp sao?” Lục Khiêm vẻ mặt như thường dò xét vài lần, có thể thấy được lộ tuyến chân khí lưu chuyển trong mắt.
“Không có, vẫn không tìm thấy cảm giác kia.
” Trong lòng của Tập Nguyệt rất hổ thẹn.
Luyện Khí sơ kỳ đến Luyện Khí hậu kỳ rất đơn giản, chỉ cần có tài nguyên sung túc là được, cộng với thiên phú không có vấn đề gì là đủ.
Luyện Khí hậu kỳ đến Dưỡng Thần sơ kỳ lại khác.
Giai đoạn này là Âm Thần xuất khiếu.
Âm Thần xuất khiếu không phải là thần ý của Luyện Khí kỳ xuất khiếu mà là Âm Thần đột phá hạn chế của nhục thân có thể bám vào bên trong vật thể.
Trong thời điểm đó Âm Thần rất dễ bị ảnh hưởng, chỉ cần không cẩn thận thì sẽ hồn phi phách tán.
“Không sao, ta dẫn nàng đi lĩnh ngộ một phen.
Lát nữa thần ý xuất khiếu thì bám vào bên trên Âm Thần của ta.
”Lục Khiêm ngồi khoanh chân, ôm ấp mỹ nhân, bắt đầu vận chuyển công pháp Âm Dương Hợp Khí.
Thần niệm bảo vệ chặt linh đài, trong ngực là ôn hương nhuyễn ngọc, thân động mà tâm bất động.
Âm dương hòa hợp.
Âm thủy và dương khí chảy khắp giữa hai người hình thành một vòng đại Chu thiên.
Chân khí lưu chuyển, một dòng nước ấm chảy khắp toàn thân hai người.
Có lẽ là chân khí của Lục Khiêm quá dồi dào, da thịt của Tập Nguyệt hiện ra vài giọt mồ hôi, gương mặt xinh đẹp của nàng ửng đỏ.
Rất nhanh hai người đã tiến vào trạng thái, đạt tới cảnh giới Thần dữ khí hợp đáng ngưỡng mộ.
Cảnh giới này cần tâm ý hòa hợp, phải có sự ăn ý siêu cao, nếu không thì không cách nào thành công.
Lại lên thêm một tầng thì cảnh giới đó chỉ dành cho tri kỷ của đạo sĩ Dưỡng Thần.
Dù sao cũng là đạo hữu nhiều năm nên rất nhanh đã tiến vào trạng thái.
Giao Long xuất khiếu, ngoài thân thể là bạch quang nhàn nhạt quanh quẩn.
Đây là thần ý của Tập Nguyệt.
Hiện tại đang bám vào trên Giao Long trải nghiệm cảm giác Âm Thần xuất khiếu.
Đối với tu sĩ sắp đột phá Dưỡng Thần thì đây là điều cực kỳ có ích.
Loại thủ pháp như vậy chỉ có sư đồ hoặc là người phó thác quý như sinh mệnh của mình thì mới có thể sử dụng.
Dù sao Âm Thần khoảng cách gần như thế, một khi đối phương có ý đồ xấu gì đó thì sẽ tạo thành hậu quả không thể lường trước được.
Trong quá trình hai người vận công, hai nữ nhân khác cũng bắt đầu dần tỉnh lại.
“Lão gia càng ngày càng giống đại ma đầu, vậy mà ở nơi này…” Sắc mặt Mạc Sầu đỏ bừng.
Yêu Nguyệt trái lại rất thản nhiên thậm chí nàng còn có chút kích động.
“Các ngươi cũng đến cảm nhận một chút đi.
” Lục Khiêm bỗng nhiên mở to mắt.
Hai tỷ muội tu luyện Hắc Bạch Âm Thần chi pháp, chính là công pháp tương đối mạnh mẽ.
Hai đạo Âm Thần cộng lại sức chiến đấu có thể ngang với tu sĩ Dưỡng Thần trung kỳ.
Nếu như thành công đột phá Âm Thần thì tương đương với có thêm một chiến lực Ngưng Sát.
Cho nên Lục Khiêm mới trợ giúp hết sức mình để giúp cho các nàng đột phá.
Mấy người tu hành ba ngày ba đêm.
Một ngày nọ.
Bên ngoài Tàng Long động phủ.
Lưu Đỉnh đứng ở trước mặt Tàng Long động phủ nhẹ nhàng động vào cấm chế trên cửa.
Đây không phải là địa điểm của phàm nhân, do vậy không cần gõ cửa.
Xét cho đúng thì cái này là làm phép tương đối mạo phạm người trong giới tu sĩ.
“Ngư Long đạo hữu đâu rồi?” Sắc mặt của Lưu Đỉnh có chút không ổn.
Tiểu tử Ngư Long này thái độ rất tốt, thường cách một khoảng thời gian thì sẽ đưa đến các loại đồ vật không tệ.
Hiện tại lại bẫy người ta như thế cái này khiến cho lòng Lưu Đỉnh cảm thấy không thoải mái.
Tất nhiên cũng chỉ vẻn vẹn là không thoải mái mà thôi.
Mạng của kẻ khác sao lại quan trọng bằng mạng của mình được.
“Lưu ca? Chờ một chút, ta đang bên ngoài, ngày mai mới trở về.
”Hắc Sơn.
Cảm ứng được rung động của động phủ, Lục Khiêm tỉnh lại từ trong trạng thái thiền định.
“Bỗng nhiên tới tìm ra, chỉ sợ không phải chuyện tốt lành gì.
” Lục Khiêm nhíu mày thầm nghĩ.
Giữa các tu sĩ bình thường sẽ không tùy tiện tìm tới cửa, dù là quan hệ tốt đến mấy cũng thế.
“Đã đến lúc rời đi rồi.
” Lục Khiêm thầm nghĩ.
Bây giờ đã có Hắc Sơn, cứ ba tháng sẽ có lợi nhuận ròng bốn năm vạn Pháp Tiền.
Lăng Ba Lâu mặc dù là đại thụ nhưng cũng không phải là của mình.
Bây giờ chút Pháp Tiền kia hắn không còn hứng thú nữa.
“Chẳng qua là trước khi đi nhất định phải đớp một ngụm lớn đã.
” Trong mắt Lục Khiêm lóe ra sắc thái bí ẩn.
Không thể đi tay không được.
Nhà kho giá trị hơn trăm vạn, tùy tiện động một chút cũng làm cho bản thân mình sung sướng một hồi.
Nghĩ tới đây Lục Khiêm tiến vào bên trong Thị Nhục nhanh chóng độn địa rời đi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...