Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái
Đại trưởng lão đi ra từ phía sau trên tay mơ hồ có dính chút vết máu.
"Đại nhân có gì phân phó?" Đại trưởng lão nói.
Kỳ thật nội tâm ông ta không muốn ở dưới người khác nhưng hiện tại cũng không có biện pháp nào.
Trước mắt sơn chủ Hắc Sơn này không phải là loại người lương thiện, không đáp ứng chỉ sợ không thể đi ra khỏi nơi này.
"Người từ Luyện Khí hậu kỳ trở lên thì ở lại, những người khác rời đi.
" Lục Khiêm phân phó nói.
Đám người lập tức rời đi phần lớn, hiện trường chỉ còn lại mười lăm người.
Hai tên Dưỡng Thần trung kỳ, một vị gia chủ Dưỡng Thần sơ kỳ còn lại đều là Luyện Khí hậu kỳ.
Trước kia có rất nhiều Dưỡng Thần sơ kỳ, chẳng qua là phần lớn đã chết trong trận chiến đấu vừa rồi, bị cương phong tiêu diệt.
Lục Khiêm đã hiểu được tình huống đại khái.
Hai vị Đại trưởng lão gọi là Hư Tử và Hư Thanh.
Năm nay đã gần hai trăm tuổi, ở Bàng Thủy Thành cũng coi như là có chút tiếng tăm.
Hư gia không có Đạo Cơ nhưng pháp thuật mạnh mẽ, ở Bàng Thủy Thành có tiếng tăm vang dội, thuộc vào thế lực thiên về trung gian.
"Thả lỏng tâm thần của các ngươi ra để ta gieo Huyết chú xuống.
"Lục Khiêm ngồi tại chủ vị phần lớn vẻ ngoài giấu trong bóng tối làm cho người khác không thể thấy rõ cảm xúc.
"Được.
" Hư Tử cũng chính là Đại trưởng lão nói.
Gieo Huyết chú xuống tương đương với ký kết khế ước vĩnh viễn không phản bội.
Nhưng vẫn bảo đảm là bản thân vẫn có tư tưởng tự chủ.
Không giống với một số ấn phù Chu sa, ngay cả thân thể và tư tưởng đều bị người khác khống chế, loại đó mới thật là muốn chết cũng không thể.
Ngón tay của Lục Khiêm vẽ ra bùa chú trong hư không.
Hoa văn huyết hồng uốn lượn tựa như có năng lực thu hút tâm thần người ta.
Sau khi vẽ ra một cái phù chú thì hắn cũng không vội phóng ra mà là liên tục vẽ thêm mười cái Huyết chú giống như vậy.
Trong lòng của Hư Tử có chút quái dị, ông ta không nhìn ra vấn đề gì, vẫn thấy đó đúng là Huyết chú.
Nếu như là những chú ấn nô lệ khác thì hắn liều chết cũng muốn phản kháng lại một chút.
"Tiếp đi.
" Lục Khiêm quát khẽ.
Hư Tử nhắm mắt ngưng thần tiếp dẫn chú ấn.
Oanh!Thức Hải mênh mông vô bờ giờ phút này hiện ra một mảng phù văn huyết hồng.
Phù văn lơ lửng trên bầu trời Thức Hải.
Ngay lúc Hư Tử cứ ngỡ là sẽ kết thúc như vậy thì Huyết chú bỗng nhiên biến thành màu đen hóa thành một con Giao Long.
“Không được! Đây không phải là Huyết chú!” Hư Tử mở hai mắt ra oán độc nhìn về phía Lục Khiêm: “Hèn hạ vô sỉ!”Ông ta vừa định ra tay phản kháng nhưng đáng tiếc đã quá chậm.
Một giây sau thần sắc của Hư Tử trở nên như bình thường.
Vẫn có được ký ức và câu hỏi cũ nhưng trong lòng đã bắt đầu có sự trung thành vô hạn với Lục Khiêm, lấy lợi ích của Lục Khiêm làm chuẩn mực.
Lục Khiêm nhìn xuống đám người phía bên dưới, trong lòng hắn rất cảm khái.
Ngu dốt mộng tưởng lừa gạt cuối cùng Hư gia lại rơi vào tay hắn.
Lục Khiêm hoàn toàn không có gánh nặng trong lòng, người tốt trên thế giới này vốn đã chết sạch.
Tất cả mọi người lăn lộn ở địa phương hỗn loạn này thì phải giác ngộ cho tốt cảnh bị người chiếm đoạt.
Hai tu sĩ Dưỡng Thần trung kỳ, đã là phối trí Đường Khẩu cỡ trung.
Mạnh nhất dưới tay mình là Yêu Nguyệt và Tập Nguyệt cũng đã là Luyện Khí hậu kỳ.
Đây là một trận cược lớn, buộc phải giết mất một tu sĩ Luyện Cương.
May mắn là đã thành công.
“Sau này ngầm gọi ta là Âm chủ.
” Lục Khiêm cười nói.
“Tham kiến Âm chủ.
”“Nói một chút về tài nguyên mà Hư gia các ngươi hiện có nào?” Lục Khiêm hỏi.
“Bẩm đại nhân, bởi vì lão tổ đã chết cho nên phần lớn sản nghiệp của Hư gia đã bị trộm, đại khái hiện tại còn lại nửa mảnh Linh điền, mười lăm cửa hàng ở chợ Quỷ…”Ngoài cửa hàng và động phủ là những tài sản cố định thì dược liệu, khoáng thạch và Pháp tiền tổng cộng hết thảy có khoảng mười ba vạn.
Những thứ này thì Lục Khiêm trực tiếp cho qua, điều làm cho hắn cảm thấy hứng thú nhất đó là Linh điền.
Linh điền là một khối đất đặc thù, thích hợp trồng các loại dược liệu, địa khí nồng đậm bình thường bị một vài thế lực chiếm đoạt.
Vì để giữ bí mật thì bình thường sẽ đánh lên đó các loại trận pháp mê tung bí mật.
Đan viên thảo viên của Lăng Ba lâu chính là Linh điền mà bọn hắn chiếm cứ.
Linh điền khoảng chừng năm ngàn mẫu, ở chỗ Sơn Âm, trước kia Hư gia và Trường Phong đường cùng lúc phát hiện về sau thì chia mỗi nhà một nửa.
Ân oán của hai nhà từ đó xuất phát, thèm thuồng lẫn nhau nhưng lại kiêng kị lẫn nhau.
Ai cũng không làm gì được ai.
“Vậy thì chiếm luôn một nửa kia của Trường Phong đường đi.
” Lục Khiêm ngẫm nghĩ rồi nói.
“Những sản nghiệp khác của Trường Phong đường thì thế nào?” Hư Tử hỏi.
“Lấy một ít thứ ngươi cho là quan trọng còn những thứ khác thì cứ để các thế lực khác cướp đi đi.
” Lục Khiêm nói.
Hắn cũng từng nghĩ đến sẽ độc chiếm thế nhưng như vậy sẽ dễ gây nên cảnh bị vây công.
Bây giờ cứ Luyện Cương đã rồi nói sau.
Tu vi Ngưng Sát vẫn còn chưa đáng để mắt đến.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...