Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái


Xung quanh đảo Vạn Tượng, bắt đầu có lác đác bóng người của các đại thế lực xuất hiện.

Phía bắc của con sông bay tới từng đám Âm Vân Huyết Sát.

Thỉnh thoảng truyền đến âm thanh lão ma gào rú.

Đầu lâu cực lớn, Dạ Xoa mặt mày dữ tợn, còn cả pháp khí cự thuyền toàn thân sát khí.

Thông U quan, Yêu Quỷ Môn, Thất Võ Sơn.

Cao thủ của các đại bàng môn tà đạo tề tụ, giống như quần ma loạn vũ.

Trong âm vụ của Thông U quan, là một con Hàn Nha khổng lồ.

Bên cạnh Hàn Nha có một đồng tử mặc đồ đỏ với mặt mày trắng bệch bay tới.

Bên kia là Âm thần nam tử mặt mày trắng bệch nhưng tuấn mỹ tà dị.

Nếu Lục Khiêm có ở đây.

Nhất định nhận ra người này chính là Bồ Ngọc An từng có một phen xích mích với hắn.

Người này là con trai của một chấp sự khố phòng một trong tám đại chấp sự của Thông U quan.

Từng vì Âm Hỏa Chủng mà trở mặt với Lục Khiêm, hơn nữa đã từng luyện một đạo đồng mà Lục Khiêm có quen biết.


Đồng tử bên cạnh đó chính là Lý Ngọc Đồng.

Đằng sau còn có hai ba vị đạo sĩ Dưỡng Thần đi theo.

Người ở giữa đó là Tĩnh chủ Diệu Minh lần trước tìm kiếm Lục Khiêm mà không có kết quả.

Mọi người nhìn Thủy Nhãn ở giữa dần dần sinh ra, trong lòng như có suy tư.

Bồ Ngọc An thích thú cười nói: “Tĩnh chủ đại nhân, người nói xem Lục Khiêm liệu có đến không?”“Đương nhiên.

” Tĩnh chủ cười nói: “Người này âm hiểm xảo trá, ham tiền như mạng.

Nhìn thấy sự kiện cỡ này, sao không đến góp vui, chúng ta ở đây đợi hắn là được.

”Lần trước tìm kiếm một phen không có kết quả, Tĩnh chủ biết người này chắc chắn có cách ẩn nấp gì đó.

Giống như cách mà Lý Độ dùng để ẩn tàng trăm năm.

Cho nên trước khi rời đi, y đã đặc biệt tới xin phân thân của Thông U đạo nhân một đạo bí pháp.

Chỉ cần người tu luyện Âm Quỳ Chân Thủy, xuất hiện ở trong phạm vi mấy dặm thì Tĩnh chủ sẽ cảm ứng được.

Lần này, mọi người là ôm lòng phải giết mà đến.

Trực tiếp chặn ở cửa Thủy Nhãn, cảm ứng được thì giết.

Lục Khiêm mỗi lần giương danh, chính là một cái tát mạnh vào mặt của mọi người của Thông U quan và Thông U đạo nhân.

Mọi người đều sẽ nói, Thông U quan cũng chỉ thế thôi, đệ tử đã chạy rồi, người ta ở bên ngoài vẫn rất vẻ vang.

Cho nên Lục Khiêm buộc phải chết, hơn nữa phải oanh oanh liệt liệt chết ở trước mặt các đại thế lực.

“Lát nữa ta đến đối phó người này trước, ta ngược lại muốn xem thử, tên này có mạnh như trong lời đồn hay không.

” Bồ Ngọc An cười khinh nói.

Người này năm ngoái vừa hoàn thành Ngưng Sát, năm nay hơn năm mươi tuổi, ở trong những người tu hành cũng coi như là thiên tài thế hệ trẻ.

Vốn tưởng rằng tu vi này của mình có thể kiêu ngạo trong những người cùng thế hệ, không ngờ ngày ngày bị người khác lôi ra so sánh với Lục Khiêm.

Cảm thấy mình chung quy kém người này một bậc, điều này khiến Bồ Ngọc An rất không vui.

Nếu là người khác thì cũng thôi.

Lục Khiêm năm đó ở trước mắt hắn ta, giống như con kiến, có thể giẫm chết bất cứ lúc nào.

Hiện nay đặt ngang hàng với hắn ta mà so sánh, kêu người tâm cao khí ngạo như hắn ta làm sao có thể chịu được.


Từ nhỏ đến lớn hắn ta đều dùng tài nguyên tốt nhất, tu luyện công pháp tốt nhất, người này sao có thể so sánh với hắn ta chứ.

“Xem tình hình đã.

” Diệu Minh cười nói.

Lần này nếu còn không bắt được Lục Khiêm, vậy thì ông ta thật sự mất hết mặt mũi.

Ầm!Ánh lửa bắn ra bốn phía, một bên khác, có một số người của thế lực môn phái đánh nhau với kẻ thù.

Trảm Kiếp Bảo Uyển và Phương Thốn Yêu Quốc cực kỳ cổ quái.

Người mặc đồ trắng chiến đấu với yêu quái hóa hình.

Các loại kiếm hoàn và công pháp yêu thú xen lẫn vào nhau tạo thành một khối hỗn loạn.

Ánh sáng nhuộm đỏ nửa phương trời.

Âm thần của Lục Khiêm ẩn nấp trong bóng tối, nhìn chiến đấu trên bầu trời kia.

Hắn không chủ động hiện thân, ít nhất phải đợi đến sau khi người của Lăng Ba Lâu và Thông U quan đi vào.

“Đừng đánh nữa, có biến!”Một tiếng quát khẽ cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người.

Trong Thủy Nhãn, xuất hiện một Hắc Giáp Trư Bà Long cực lớn.

Nói chính xác, gọi là Đà (Niệm Đà).

Một loại dị thú trong nước.

Con thú này như thật như giả, giống như hư ảo.

Nhãn Thủy dần dần di chuyển về phương hướng của Đà.


Theo sự rời khỏi của Thủy Nhãn, mặt nước dần dần trở nên gió yên sóng lặng.

Mọi người vội vàng đi theo sau.

Đám người Tĩnh chủ vẫn nán lại ở đó.

Đợi một lúc sau, Tĩnh chủ nhìn sang mọi người: “Đi thôi.

”Bay một khoảng thời gian, Đà biến mất không thấy đâu, thay vào đó lại là một hòn đảo rất lớn.

Đằng sau hòn đảo chính là Thủy Nhãn vừa nãy.

Nơi này là nơi ngày hôm đó mọi người đoạt lấy Thứ Thủy Kim điệp.

“Thú vị.

” Nhìn cự Đà và cự đảo biến mất không thấy đâu nữa, Tĩnh chủ như có suy tư.

“Xông lên!”“Lão đạo mở đầu trước!”Mọi người chen lấn đi vào bên trong, chỉ sợ tụt lại ở phía sau, canh cũng không có mà uống.

“Cút đi, cái đồ chết bầm.

”“Muốn chạy!”Cũng có một số người cố ý ngăn cản đối thủ cạnh tranh.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận