“Vậy ngươi chuẩn bị giúp ta nhặt xác đi!”
“Ân…”
“A Diệp, ngươi cũng biết Kim Lăng vốn dĩ là nữ nhi của tướng quân địch quốc của chúng ta chứ?”
“Đã biết!”, đừng mong dùng kế hoãn binh dời đi lực chú ý của hắn, cho rằng đem mẫu hậu yêu thương nhất của hắn ra là có thể buộc hắn thỏa hiệp sao?
“Vậy Kim Lăng có từng nói với ngươi, nàng vì cái gì quyết định hàng phục Tây Vực?”
“Không có!”, Thác Bạt Diệp một chút cũng không muốn nghe phụ hoàng kể sự tích cuộc đời tuyệt luân của hắn.
“Phụ hoàng nói cho ngươi biét làm thế nào mới có thể làm một nữ nhân cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh ngươi”
“…Ân!…”, cái này thì hắn có chút hứng thú.
“Chính là…”
“Chính là?”
“Đem nàng gạo nấu thành cơm”, tiểu dê con cắn câu rồi.
“Lạc hậu…”
Mới vừa ngẩng đầu định hảo hảo cười một trận vào mặt vị phụ hoàng chỉ biết dùng cách thức lỗi thời loạn nháo, không ngờ tới…
“Thật thơm a! Bảo bối Diệp nhi”
Còn cố ý cắn cắn môi dưới hồng nhuận non mềm của hắn.
“Ngươi… … ngươi…”
Lão thiên a! Hắn cư nhiên không nói được nữa.
Không được! Hắn chính là Thác Bạt Diệp.
Thế nhưng… Phụ hoàng có thể nào…
“Xảy ra chuyện gì a? Diệp nhi, lưỡi ngươi bị mèo con tha đi mất rồi sao?”
“Ngươi…”, vẫn còn đang nghẹn giọng.
“Vậy không được rồi, ta còn chưa có ”ăn” được a, thật đúng là con mèo con thích ăn thịt a, mau nói chuyện với phụ hoàng”
Bình tĩnh! Thác Bạt Diệp, hiện tại ngươi cần nhất là hít sâu.
Không thể để con hồ ly giải hoạt này dắt mũi.
“Phụ… phụ hoàng, xin ngài tự trọng, hiện tại chúng ta đang thảo luận chuyện lập thái tử, mong ngài không nói sang chuyện khác”
Thần a!
A không, không chỉ thần, Phật tổ, Đạt Ma, Quan Thế Âm a…
Hắn đương nhiên biết nước tới chân mới nhảy là không kịp, cho nên hắn không chỉ bái thần, bái luôn cả Phật.
Hắn phát thệ, chỉ cần ai có khả năng ngăn cản phụ hoàng lang sói đội lốt người tới gần hắn.
Hắn – Thác Bạt Diệp, suốt cả đời đều sẽ cảm tạ đại ân đại đức.
“A Diệp, ngươi rất nóng sao? Nếu không sao lưng đều ướt hết rồi”
Bị dùng móng tay cùng lòng bàn tay cọ xát, vỗ về chơi đùa, hắn cả người đầy mồ hôi, mà lưng dường như càng thêm mẫn cảm.
A…...!
Là ai nói “thần thương người trần”, hắn cũng là người a, vì cái gì thần không thương hắn?
“Ha hả ~~~~~~~~”, xem ra hắn thật đúng là một nhi tử ngoan a, chưa từng đọc qua “khóa ngoại thư” [sách ngoại khóa, sách đen? ;;) =)) ]
Tuy rằng thái công Khương gì gì đó viết sách rất tuyệt, có điều gần đây hắn phát hiện một quyển “khóa ngoại thư” “Mai…” gì đó cũng rất không tồi.
Đừng cười nữa!
Phụ hoàng thân ái của hắn, chỉ có hai thời điểm mới có thể cười, một là khi tức giận, hai là khi đùa đến cực kì cao hứng.
“A Diệp, Mạnh tử viết “tại khả nghi xử bất nghi, bất tằng học”, mà phụ hoàng của ngươi gần đây bị một quyển sách mê hoặc, ngươi có chịu giúp phụ hoàng giải đáp thắc mắc trong lòng không?”
Thái công binh pháp mấy năm trước đều đã bị hắn thực chiến thử qua hết rồi, vậy cuốn sách này… Ách! Ách! Ách!
Có phải hắn đã suy nghĩ nhiều quá rồi không, không thì sao vẻ mặt tươi cười của phụ hoàng, hắn nhìn thế nào cũng thấy rất giảo hoạt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...