Băng Lãnh Tiểu Thư
Nó được đưa gấp vào bệnh viện.Ai cũng lo lắng nhưng mà họ đều có chung một niềm hạnh phúc đó là nhìn thấy nó vẫn còn sống.
Sau tầm 2 tiếng kéo dài cửa phòng cấp cứu cũng chịu mở ra
_Bác sỹ cô gái đó sao rồi?-Hắn lo lắng
_Tuy cô ấy mất nhiều máu,thân thể cũng có rất nhiều chấn thương và còn bị gãy xương sườn nhưng may mắn đã qua khỏi tình trạng nguy kịch.Chúng tôi đã gây mê bệnh nhân có lẽ vài tiếng nữa cô ấy sẽ tỉnh-vị bác sỹ trầm đáp
_Cảm ơn bác sỹ-Jonh thở phào
Nó được đẩy ra và đưa vào phòng bệnh,Sam và Sylvie túc trực bên nó vì họ nghĩ nếu họ mà không canh chừng nó sẽ lại biến mất,biến mất như chưa từng xuất hiện vậy
2 tiếng sau, đôi mắt xinh đẹp của nó dần hé.Ánh nắng chói vào khiến nó nheo mắt
_Đây là đâu?-trong phòng hình như không có ai nhưng nó vừa lộm cộm ngồi dậy thì Sam mang theo nước vào
_Tuyết Băng,mày tỉnh rồi-cô mừng rỡ
_Ừm
_Mày làm tụi tao lo quá-Sam rưng rưng.Bên ngoài nghe thấy âm thanh của Sam cũng bước vào.
_Em sao rồi?-Tony lo lắng
_Không sao,ổn -nó nhẹ nhàng
_Anh tới bây giờ vẫn không tin là em còn sống-Jonh nhìn nó
....Chát......
Vâng!!!!Một bạt tay đầy yêu thương của Tony dành cho Jonh
_Sao cậu đánh tôi-Jonh điên tiết
_Đau không?-Tony hỏi
_Nếu không đau thì tôi nói làm gì?-Jonh bực
_Đau thì tin chưa-Tony cáu
_Được rồi,ồn quá- nó mệt mỏi
_Em nằm xuống trước đã,có gì từ từ nói-hắn lo lắng
_cảm ơn-nó nhẹ nhàng
_Tuyết Băng,vì sao em lại lừa mọi người-Jonh hạ giọng
_Tôi phải trả thù-nó nhắm nghiền mắt
_Vì Lancelot-Hắn nói
_Đúng nhưng cũng vì gia đình tôi-nó cứ lạnh nhạt
_Vậy tất cả là do Lâm Minh Minh-Sam nói
_Đúng!tôi hận không đủ sức băm xác hắn để trả thù cho anh ấy-nó mở đôi mắt thăm thẳm buồn
_Anh xin lỗi!-hắn cúi đầu
_Không cần-nó quay phắt đi
_Anh....-hắn định nói nhưng nghĩ lại thôi,hắn buồn bã bước ra ngoài
_Linda không phải lỗi của Ken anh ấy rất lo cho cô-Kei nói
_Các người ra ngoài hết đi,tôi muốn yên tĩnh- nó quay người nhắm nghiền đôi mắt màu tro lại
Mọi người dần đi ra ngoài nhưng lại không ai trở về mà ở bên ngoài túc trực cho nó.Thấy yên tĩnh nên nó mở mắt,nhẹ nhàng ngồi dậy thả người dựa vào gối thở dài.Nếu nó yêu hắn thì lại thấy có lỗi với tiểu Lance còn nếu nó trút hết thù hận lên hắn thì thật không công bằng cho hắn 1 chút nào
_Aizzzzz điên quá-nó bực bội
~~~~~~~~~~~~
Tạu nhà hắn
_Quản gia,Ken đâu-ba của hắn bước từ trên lầu xuống
_Thiếu gia từ 2 ngày trước vẫn chưa về nhà ạ-quản gia cúi người
_2 ngày không về? Ông không biết nó đi đâu sao?-ba hắn từ từ ngồi xuống bàn ăn
_Thiếu gia không nói cho tôi ạ-quản gia vẫn cúi người
_Mau cho người tìm nó,ngày mai nó phải đi gặp vị hôn thê mà ta đã sắp xếp cho nó-ông ngồi ăn bình thản
_Vâng
~~~~~~~~Trở lại bệnh viện~~~~~
Hắn đang ngồi ngoài hành lang suy ngẫm.Hắn thật không tin rằng nó lại có 1 thân phận khác,là người mà hắn từng đối đầu,từng thầm yêu,mà còn từng bị từ chối,tại sao hắn lại ngu ngốc như vậy cả bóng dáng,lời nói,hành động,tính cách giống nhau đến như vậy hắn đều không nhận ra,không nhận ra rằng từ đầu đến cuối hắn chỉ yêu 1 mình nó,chỉ một bóng dáng của nó khiến hắn rung động.Bỗng chuông điện thoại hắn reo lên
_Thiếu gia là tôi quản gia đây ạ
_Có chuyện gì?-hắn bình tĩnh hỏi
_Ông chủ kêu cậu về có việc gấp
_Được tôi về ngay
Hắn bước đi nhưng không biết rằng nó đang đứng phía sau hắn.Nhìn những gì hắn đang làm,nhưng mà nó thắc mắc hắn làm gì mà ngồi ngẩn ra một lúc lâu như vậy đến mức không phát hiện ra nó đang đứng gần như thế
Về phần hắn lúc chạy về nhà liền cảm thấy trong lòng có chút bất an,hắn không thể lường trước việc mà hắn sắp phải đối mặt.
_Cha tìm con có việc gì?-hắn bước vào phòng
_Ngồi xuống rồi chúng ta nói cũng không muộn-ba hắn gỡ kính bước ra khỏi bàn làm việc
_Sao ba kêu con về gấp thế
_Ken! Con cũng đã qua tuổi trưởng thành lâu rồi cũng nên lấy vợ rồi
_Cha,sao cha lại đề cập tới chuyện này
_Con nghĩ ta còn trẻ lắm hay sao?đến giờ ta vẫn chưa có 1 đứa cháu nối dõi trong khi những đồng nghiệp cùa ta đã con đàn cháu đống rồi-ông tức giận
_Nhưng...con-hắn ngập ngừng
_Không nhưng nhị gì hết ngày mai con phải theo ta đi gặp con dâu mà ta đã chọn
_Nhưng con...thích Tuyết Băng-hắn lại ngập ngừng
_Con vẫn u mê con bé đó sao,nó chết rồi con tỉnh lại đi-ông tức giận
_Không!ngoài cô ấy con chẳng lấy ai hết-hắn chạy ra cửa định bỏ đi nhưng bên ngoài vệ sĩ đã đứng sẵn chờ
_Cha thật sự muốn ép con
_Không nói nhiều,đưa thiếu gia về phòng không được thả nó ra-ông ra lệnh
Hắn bị đưa về phòng,hắn bất lực vì hắn vẫn chưa nói chuyện với nó,không bên cạnh để chăm sóc nó mà lại nhốt ở đây với mục đích chuẩn bị "lấy vợ"mà ba anh đã chọn.
~~~~~
_Tuyết Băng,em thấy Ken không-Kei vào phòng thăm nó
_Tôi thấy anh ta đi đâu rồi-nó vẫn lạnh nhạt thờ ơ
_Linda uống nước đi-Sam mang nước vào
...Ren...Reng...điện thoại Kei reo lên
_A!thằng Ken gọi
_Ừm-nó vẫn nhàn nhạt rồi uống nước
_Alo Ken mày đi đâu vậy
"Mày cho tao gặp Tuyết Băng"
_Sao giọng mày trầm vậy
"Không sao,mau đưa cho cô ấy đi"
_Ừ...Tuyết Băng Ken muốn gặp cô
_Cứ mở loa lớn đi-nó đáp
"Linda"
_Có chuyện gì?
"Anh không làm mất thời gian của em đâu"
_Vậy nói đi
"Anh xin lỗi....Chúng ta...chia tay đi"-hắn cúp máy
...Xoảng....ly nước trên tay nó rơi xuống,nó ngớ người và Kei cùng Sam trợn to mắt
_Linda,có sao không-Sam chạy lại ôm lấy nó
_Cái thằng khỉ này...Linda chắc Ken nó nhất thời bị việc gì đó làm cho lu mờ,tôi sẽ đi xác nhận lại-Kei nhìn nó
_Không cần,nói với hắn tôi đồng ý-tay nó chợt run run rồi nó đột nhiên bất tỉnh
_TUYẾT BĂNG....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...