Tây Nhược Hi thong thả đi dạo trên thảm cỏ xanh rờn , trên đầu là bầu trời xanh mây trắng nhẹ nhàng lửng lờ trôi theo làn gió . Lắng nghe tiếng chim kêu ríu rích trên từng bụi cây , tâm hồn cô cũng trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều .
Từ xa , tiếng huyên nào của các nông phụ trong thôn xôn xao truyền đến , len lỏi qua hàng rào kiên cố , truyền đến tai cô …
- Ôi chao , các người đọc tin mới sáng nay chưa ?
- Có phải cái vụ mà tổng giám đốc tập đoàn gì đó bị nghi án giết người đúng không ?
- Nghe nói người bị giết lại là con gái của ông giám đốc công ty gì mà lúc trước bị kết án bảy năm tù vì tội tham ô công quỹ đó .
Nghe đến đây , trái tim cô run lên từng hồi liên tục . Giết người , một từ không mấy xa lại với một kẻ bỏ trốn như cô . Nhưng sao , người mà bọn họ nói đến nghe quen quá . Trống ngực cô đập liên hồi , sẽ không phải là điều đáng sợ mà cô đang nghĩ tới đi …
- Đúng rồi đó . Cái cậu giám đốc tập đoàn đá quý đàng hoàng nhé . Tập đoàn gì nhỉ ? À ! Clyn đó !
- A , là công ty lớn nhất tỉnh đúng không , ôi chao nghe nói giám đốc đó tuổi trẻ tài cao lắm kia mà sao lại …
Người nông phụ chưa nói hết câu đã bị một người khác ngắt lời .
- Gớm , tuổi trẻ tài cao gì , cũng chỉ là kẻ giết người mà thôi !
Cũng chỉ là kẻ giết người mà thôi … Chỉ là kẻ giết người … Tổng giám đốc đoàn đá quý Clyn …Không phải là anh – Dương ca ca của cô sao ?
Tây Nhược Hi suy sụp trượt người ngồi bệt xuống đất . Gương mặt trắng bệch thất thần đầy tuyệt vọng . Sao lại có thể , sao lại có thể như vậy , anh đang muốn … gánh thay cô tội danh giết người sao ? Không thể , không thể như vậy được , sao có thể chứ ! Vậy còn cả tập đoàn thì sao , đó là cả tâm huyết của gia đình anh kia mà , còn có cả cha mẹ anh , nếu anh thay cô đi tù thì họ sẽ phải làm sao . Anh nỡ lòng nào bỏ lại tất cả mọi thứ . tất cả mọi người , cả … cô sao ?
Đôi mắt cô khẽ xoay chuyển , cô không thể để cho chuyện này xảy ra được . Tuyệt đối không !
Cô tức tốc chạy vội vào nhà để tìm kiếm điện thoại , tivi , máy tính , … tất cả mọi thứ có thể liên lạc và thu thập thông tin từ bên ngoài. Nhìn lại cô mới nhận ra rằng trong cả căn nhà vốn dĩ không có bất kì vật dụng gì có thể thu hay nhận tin tức cũng như liên lạc. Thì ra , ngay từ lúc đầu , anh đã có suy nghĩ muốn thay cô gánh tội . Trong phút chốc , cả thế giới của cô dường như đã sụp đổ hoàn toàn …
Cô điên cuồng lục tìm khắp mọi nơi trong nhà mong tìm được một thứ gì đo để liên lạc tin tức . Cô lục tung cả phòng ngủ của mình lên , cả phòng tắm , phòng bếp , phòng khách , … tất cả mọi nơi , nhưng vẫn không thể tìm được gì cả . Cô tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất , đôi tay ôm chặt lấy đầu , cố gắng suy nghĩ tìm cách liên lạc với bên ngoài . Chợt , đôi mắt vô tình lướt qua khung ảnh trên tường . Hình như …
Cô vội bật dậy , đi đến bức tường treo bức tranh thủy mặc , bàn tay khẽ gõ vài nhịp có tiết tấu lên tường rồi lại gõ tương tự lên bức tranh .
“ Cóc cóc “ … “Cộp cộp “ …
Đằng sau bức tranh trống rỗng ! Cô vui mừng với phát hiện của mình , kéo mạnh bức tranh sang bên trái . Trên tường lúc này chính là một lỗ hổng nho nhỏ to chừng hai bàn tay ghép lại . Bên trong là một cái điện thoại di động . Cô vui mừng cùng lo sợ lấy điện thoại ra . Bàn tay thực hiện vài thao tác . Màn hình bật sáng . Nhanh chóng bấm một dãy số quen thuộc …
Bên đầu dây vang lên tiếng “ Tút tút “ chờ đợi …
- … Alo …
- Mẹ , là con .
Cô ngập ngừng nói .
- Hi nhi , là con sao ? Con có biết mẹ lo lắng như thế nào không ?
- Mẹ , khoan nói tới mấy chuyện này đã . Chuyện của Dương ca … là sao ạ ?
Giờ phút này cô vẫn còn mang chút hi vọng rằng người mà bọn họ nói tới không phải anh. Và tí nữa anh sẽ lại trở về với cô , làm cho cô món bánh quế mà cô thích ăn nhất . Cô hi vọng , thật sự hi vọng , nhưng …
- Tịch Dương , nó … bị nghi án giết người … g
- Tịch Dương , nó là người tốt , con đừng hiểu lầm nó .
- Người ta bảo là đã tìm thấy mẩu AND của nó ở hiện trường vụ án . Đã qua hai phiên tòa xét xử rồi nhưng tình hình còn căng thẳng lắm . Nghe nói phong phanh là bên nguyên đã tìm được thêm bằng chứng mới rồi …
- Mẹ , bên nguyên là … ông ấy sao ?
Tây Nhược Hi khó khăn nói nên câu .
- Haiz . Vốn dĩ mẹ cũng không muốn cho con biết , sợ con phiền lòng . Tịch Dương đã vì gia đình ta mà hi sinh quá nhiều , mẹ không muốn con biết rằng vì cha con mà nó có khả năng phải vào tù . Mẹ biết cha con vẫn ghi hận chuyện thằng bé tố cáo ông ta tội tham ô công quỹ . Hi nhi ,con cũng đừng nghĩ nhiều nữa .
- …
- Hi nhi , Tịch Dương bảo nói với ta con đi du lịch châu Âu cho khuây khỏa sao ? Con phải giữ gìn sức khỏe đấy . Châu Âu không được ấm áp bằng châu Á đâu , cẩn thận kẻo bị cảm . Mà khi nào con về vậy ?
- …
-Hi nhi …Hi nhi …
- ...
Mặc kệ đầu dây bên kia mẹ cô đang lo lắng kêu lên thì đầu dây bên này lại rơi vào thanh tịnh , dường như có thể nghe thấy tiếng gió lùa kẽ lá ngoài hiên nhà .
Tây Nhược Hi sững sờ , bàn tay buông thõng , chiếc điện thoại rơi xuống đất phát ra thanh âm “ Cộp “ lạnh lùng .
Đôi mắt vô thần vô sắc , bất động .
Đúng như cô đã nghĩ , Dương ca ca của cô vì cô mà gánh tội danh giết người .
Đôi mắt tự bao giờ nhòe đi , hàng lệ nóng bỏng chảy xuống đôi gò má trắng ngần . Trong lòng ngực nặng trĩu tựa như ngàn cân đè lên , đau nhói . Cô vô thức nhắm chặt đôi mắt , khóc lên đến tê tâm liệt phế .
-Tại sao ? Dương ca … Tại sao phải khổ sở như vậy chứ tại sao ?
Tây Nhược Hi nghẹn ngào nức nở , bật khóc lên thành từng tiếng nấc đau thương .
Ngoài trời , từng giọt mưa tí tách rơi . Gió rì rào thổi qua từng kẽ lá , tạo thành âm thanh xào xạc giữa ngày mưa. Không gian mang nỗi buồn vô hạn …
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...