Băng Hỏa Ma Trù

Long Linh cảm giác được hơi ấm từ bàn tay Niệm Băng, "Chẳng lẽ trong lòng ngươi chỉ có trù nghệ và ma pháp sao?"

Niệm Băng gật đầu nói: "Không sai, trong lòng ta chỉ có trù nghệ và ma pháp, ngoài chúng ra hết thảy đều không quan trọng, ta phải chuyên chú toàn bộ tâm thần mới có thể có thành tựu."

Long Linh thở dài một tiếng, cố nén không cho nước mắt bản thân chảy ra. Nàng không trách Niệm Băng, dù sao mục tiêu của mỗi người đều không giống nhau. Nữ hài tử mục đích cả đời, không thể nghi ngờ là có được một kết cục tốt đẹp, mà nam nhân lại không giống nhau, có người an phận một góc, nhưng cũng có người lại đã định trước không phải bình thường. Niệm Băng hiển nhiên là loại người sau, hắn có quá nhiều lý tưởng và truy cầu.

Long Linh đi rồi, trong lòng Niệm Băng cũng không hề thoải mái, có phần phiền muộn nhìn những giá sách xung quanh. Cự tuyệt một cô gái ôn nhu tuyệt sắc không phải chuyện thoải mái. Ngay lúc trong lòng hắn đang rối loạn, trong đầu đột nhiên hiện lên một ánh mắt tuyệt vọng, Niệm Băng toàn thân chấn động, thất thanh nói: "Mụ mụ, mụ mụ, con sai rồi. Con không nên vì việc này mà phiền não. Băng Thần Tháp mới là mục tiêu của con." Ánh mắt tuyệt vọng đó vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ, đó là ánh mắt cuối cùng của mẫu thân. Niệm Băng hít một hơi dài, tất cả tạp niệm trong đâù đều biến mất, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu minh tưởng.

Từ sáng đến trưa, lại từ trưa đến tối, trải qua một ngày tu luyện, Niệm Băng mới từ trong minh tưởng tỉnh táo lại. Băng Hỏa đồng nguyên ma pháp lực trở nên càng thêm ngưng thật, mặc dù tốc độ tiến bộ rất chậm, nhưng chúng vận hành có thể coi là vững vàng, xảo diệu xoay tròn kết hợp cùng một chỗ, khí tức tương thông nhưng không xung đột, đây là uy lực của Băng Hỏa Đồng Nguyên. Ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, lúc này bóng tối đã dần dần phủ xuống, ma pháp đăng trong đồ thư quán sáng dần lên. Niệm Băng từ trong người lấy ra một song tứ giai ma pháp quyển trục, quyển trục này là tác phẩm đắc ý nhất mà hắn làm ra. Chậm rãi đem quyển trục mở ra, lam sắc ma pháp lực không hề do dự truyền vào trong đó, lam sắc quang tuyến đan vào trên quyển trục, lam quang không ngừng lóe lên, mỗi một văn lộ đều vô cùng kỳ diệu, không hề dừng lại, ma pháp trận vốn có trên quyển trục đan xen vào nhau, lần lượt thay đổi. Tác phẩm hoàn mỹ từ từ hoàn thành trên tay Niệm Băng. Tinh thần lực khiến Niệm Băng cảm giác được quyển trục trong tay mình đó có xúc phát công hiệu. Nhưng Niệm Băng cũng hiểu, bản thân thành công phi thường may mắn, theo như chú giải, loại xúc phát pháp trận này rất khó hoàn thành. Cho dù tự mình đã biết rõ nguyên lý của nó, lúc trước còn có mấy lần suýt nữa thất thủ.

Chuyển thân đứng dậy, đem quyển trục cẩn thận cất vào trong người. Cầm lấy cái hộp dài bằng chì, sửa sang qua loa diện mạo bản thân một chút, Niệm Băng lặng lẽ rời khỏi Đồ Thư Quán.

Long Linh ngoại trừ giữa trưa đem thức ăn tới cho mình ra không hề xuất hiện. Niệm Băng biết, nàng mặc dù không nói ra, nhưng mình đã làm tổn thương trái tim của nàng, không thấy nàng cũng tốt, tránh hãm nhập quá sâu. - .

Vừa bước khỏi Ma pháp sư công hội, một chiếc xe ngựa đi tới trước mặt Niệm Băng. Xa phu của chiếc xe này Niệm Băng đã từng gặp qua, đúng là lão xa phu lúc đầu từng chở mình cùng Tuyết Tĩnh tới nhà Lạc Nhu dự tiệc. Tuyết Tĩnh từ trong xe ló đầu ra, "Đại trù tử, lên xe đi, ba ba kêu ta tới đón ngươi, ta chờ ngươi nửa canh giờ rồi, ngươi thật chậm chạp a."


Niệm Băng trong lòng âm thầm cười khổ, thật là con sóng này vừa dứt cơn sóng khác đã tới. Long Linh đã hiểu được tâm ý của mình, nhưng Phong Nữ này lại không như vậy. Hy vọng nàng còn hận mình nhiều một chút thì tốt hơn, đáng tiếc nàng thích Yến Phong một gã Yến Cúc Hoa (ND: gay), nếu không mình tác hợp một chút, thoát được sự chú ý của Tuyết Tĩnh. "Làm phiền Tuyết Tĩnh tiểu thư tự mình tới đón, Niệm Băng thật sự không dám a." Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng hắn vẫn bước lên xe.

Tuyết Tĩnh ngồi bên cạnh Niệm Băng, khuôn mặt toát lên một tia mỉm cười ngọt ngào, "Không dám, ngươi từ khi nào lại khách khí như vậy, không phải ngươi từng khinh dễ ta sao?"

Niệm Băng cười khổ nói: "Không phải ta đã giải thích rồi sao? Tuyết Tĩnh tiểu thư, ngươi bỏ qua cho ta có được không, chúng ta lúc đó vốn không có cừu hận gì."

Tuyết Tĩnh mỉm cười nói: "Bỏ qua cho ngươi á, để ta xem xét đã. Bất quá, chúng ta xưng hô lúc này cần phải sửa lại, ta trực tiếp gọi tên ngươi, còn ngươi cứ gọi giống phụ thân ta, sau này kêu ta Tĩnh Nhi hoặc Tĩnh Tĩnh đi. Chúng ta coi như là bằng hữu, một yêu cầu nho nhỏ như vậy ngươi sẽ không cự tuyệt chứ, ta thấy khi gọi Linh Nhi rất thân thiết mà."

Niệm Băng không muốn tiếp tuc dây dưa, vội vàng nói: "Được, ta đáp ứng là được. Tĩnh Tĩnh, sau này không phải phái xe ngựa chuyên môn tới đón ta nữa, ta có thể tự đi mà, còn có thể hoạt động gân cốt."

Tuyết Tĩnh cười hi hi, nói: "Hoạt động gân cốt sao? Đêm nay sẽ có lúc cho ngươi hoạt động." Lời vừa nói ra, nàng lập tức nhận thấy không ổn liền đỏ bừng mặt.

Niệm Băng không hiểu nói: "Hoạt động gân cốt, tối nay ngươi không làm khó ta đấy chứ?"

Tuyết Tĩnh lè lưỡi dáng vẻ đáng yêu, nói: "Không làm khó ngươi đâu, phụ thân bất quá chỉ mời Đại Thành Hiên lão bản tới làm khách mà thôi, thuận tiện đưa thiệp khiêu chiến."


Niệm Băng trong mắt sáng ngời, khiêu chiến Đại Thành Hiên chủ trù sao? Hay, cái này chính là hy vọng của ta, chiến ý mãnh liệt từ người Niệm Băng phát ra. Trên chiếc xe ngựa có chút hôn ám, đôi mắt hắn tựa như hàn tinh trong đêm, lé lên vẻ tự tin. Đem cái hộp đựng Ngạo Thiên Đao đặt trên đùi, hôm nay ta phải thử chuôi đao này xem sao.

Cảm nhận được hơi thở lạnh như băng trên người Niệm Băng, Tuyết Tĩnh trong lòng ba động, tự tin mãnh liệt quá. Ban đầu, nàng còn sợ Niệm Băng vì Tuyết Cực an bài khiêu chiến mà làm khó, nhưng không nghĩ tới Niệm Băng lại đáp ứng dễ dàng như vậy, lại còn rất hưng phấn. Nàng đương nhiên không rõ tâm của một cao thủ đứng đầu trù nghệ giới, cảm giác có đối thủ là tuyệt vời nhất. Có cơ hội như vậy, Niệm Băng sao lại không hưng phấn đây, hắn lúc đầu chọn tới Băng Tuyết Thành chính là vì muốn cùng trù nghệ cao thủ của Thanh Phong Trai và Đại Thành Hiên luận bàn.

Ngươi tựa hồ rất tự tin với bản thân a, Tuyết Tĩnh nhìn Niệm Băng, trong lòng lay động.

Niệm Băng mỉm cười nói: "Chẳng nhẽ ngươi không tin ta sao? Vậy Đại Thành Hiên trù nghệ có bản lãnh gì đặc biệt? Ta nghĩ có thể chống lại Thanh Phong Trai, năng lực của hắn hẳn không dưới Minh sư phó."

Tuyết Tĩnh gật đầu nói: "Đại Thành Hiên có thể trở thành địa phương yêu thích của giới quan chức quý tộc đương nhiên là có đạo lý của nó. Không chỉ bởi vì bọn họ có vài phục vụ đặc thù, nguyên nhân chủ yếu nhất là ở mùi thức ăn của họ. Trù sư của bọn họ tuổi còn rất trẻ, bộ dáng chỉ khoảng ba mươi tuổi, sư thừa không rõ. Minh thúc từng so tài cùng hắn một lần, kết quả là hòa. Tên kia dường như tương đối am hiểu các món ăn chế biến từ thịt và rau. Không thể không thừa nhận, thức ăn hắn làm ra hai chữ sắc, hương đều trên Minh thúc thúc, chỉ là khẩu vị kém một chút mà thôi.

Niệm Băng vuốt cằm nói: "Nghe ngươi nói vậy, vị trù sư kia hẳn là theo trường phái hoa lệ. Hoa lệ chủ yếu là hai chữ sắc, hương này. Tốt lắm, hôm nay ta sẽ so với hắn càng hoa lệ hơn. Tĩnh Nhi, gần đây ngươi có thấy Yến Phong không?"

Tuyết Tĩnh ngây người một lát, nàng đột nhiên phát hiện, bản thân từ khi hận Niệm Băng tới giờ, cái tên Yến Phong này thủy chung không hề xuất hiện trong đầu. "Hắn sao rồi? Gần đây không gặp, ta thấy thật kì quái, tại sao hôm đó các ngươi mới gặp mặt lầ đầu, hắn lập tức coi ngươi là bằng hữu? Với tâm tính của hắn, đáng lẽ không dễ dáng như vậy mới đúng."

Niệm Băng nhớ tới thần thái của Yến Phong khi nhìn mình, trong lòng phát lạnh, cười khổ nói: "Tĩnh nhi, ta cho ngươi một cái kiến nghị, ngươi tốt nhất là buông tha cho hắn đi, ngươi với hắn sẽ không có kết quả gì đâu."


Tuyết Tĩnh hiếu kỳ nói: "Sao lại nói như vậy, chẳng lẽ ngươi ghen vì ta thích hắn sao?"

"Ghen?" Niệm băng cười nói: "Từ này tựa hồ chưa bao giờ xuất hiện trong đầu ta. Ta cũng là vì ngươi mà thôi. Nói xấu sau lưng người khác không phải phong cách của ta. Sau này ngươi sẽ hiểu thôi."

Tuyết Lĩnh hừ một tiếng, nói: "Chuyện không thể chỉ nghe theo lời người, ngươi không nói rõ, ta chỉ có thể nghĩ ngươi ghen thôi …"

Niệm Băng có phần buồn cười nói: "Cứ coi là ta ghen đi. Dù sao ngươi xinh đẹp như vậy, cho dù ta ghen cũng có gì lạ."

Khi xe ngưa dừng trước cổng Thanh Phong Trai, Niệm Băng kinh ngạc phát hiện trên đường vô cùng yên tĩnh. Cùng Tuyết Tĩnh đồng thời xuống xe ngưa, hắn phát hiện đường phố phồn hoa nhất Băng Tuyết Thành này giờ đây lại không có tới một bóng người. Tuyết Tĩnh mỉm cười nói: "Vì trận đấu hôm nay, ba ba đặc biệt mời vài vị đại nhân có thân phận tới làm bình ủy. Đại Thành Hiên và Thanh Phong Trai tạm dừng buôn bán. Đường phố đã phái quan binh phong tỏa lại."

Niệm Băng kinh ngạc nói: "Có cần khoa trương như vậy không, Thanh Phong Trai và Đại Thành Hiên một ngày buôn bán kiếm được không ít, sao lại vì một vụ luận bàn đơn giản như vậy mà đình nghiệp, chẳng lẽ không sợ tổn thất sao?"

Tuyết Tĩnh mệt mỏi đáp: "Ngươi còn chưa hiểu sao? Bất luận là chúng ta thắng hay Đại Thành Hiên thắng đều lập tức áp đảo đối phương, trở thành tiệm ăn đệ nhất Băng Tuyết Thành. Vinh dự này có thể mang tới bao nhiêu lợi nhuận, buôn bán trong một ngày sao có thể so sánh được đây? Đại Thành Hiên đợi cơ hội này không biết bao lâu rồi, lão bản của bọn họ từng nhiều lần nói cha ta tiến hành tỷ thí như vậy, nhưng đều bị ba ba cự tuyệt. Trù sư trưởng của Đại Thành Hiên dù sao cũng còn trẻ, Minh thúc thúc từng nói, trong vòng ba năm hắn tất sẽ vượt qua mình, vì vậy phụ thân vì bảo vệ danh dự Thanh Phong Trai vẫn không ứng chiến. Đây cũng là nguyên nhân khiến Thanh Phong Trai thủy chung bị Đại Thành Hiên đàn áp. Hôm nay là cơ hội để chúng ta ngẩng cao đầu, Niệm Băng, ngươi cố gắng lên nhé!"

Niệm Băng gật đầu nói: "Ta sẽ cố hết sức, ta cũng cũng biết chuôi Tự Do Chi Phong Đích Khinh Ngâm này không dễ dàng lấy được. Được rồi, chúng ta vào đi thôi."

Vừa đi vào Thanh Phong Trai, Niệm Băng cảm nhận được một cỗ khí tức ngưng trọng, hai bên hành lang không chỉ có người hầu Thanh Phong Trai, còn có một số người lạ quần áo bình thường. Những người này nhìn qua không có gì nổi bật, nhưng bằng tinh thần lực, Niệm Băng lại phát hiện, bọn họ tuyệt đối không giống vẻ ngoài bình thường, tinh hoa nội liễm, đều là cao thủ am hiểu vũ kỹ.


Đại sảnh Thanh Phong Trai vẫn như trước kia, bất quá trong đại sảnh đã không còn gần trăm cái bàn nữa. Ở vị trí trung ương kê một loạt bàn dài, phía sau mỗi cái bàn đều không có ghế. Hai bên đại sảnh có công cụ chuyên dụng của trù phòng, bên trái chỉ có công cụ bình thường mà bên phải đang có một số người bố trí.

Tuyết Tĩnh thấp giọng nói: "Ngươi nhìn kia, chánh diện là chỗ của bình ủy, bên trái là nơi ngươi thao tác còn bên phải là chỗ của trù sư trưởng Đại Thành Hiên. Bọn họ đã bắt đầu bố trí rồi. Ngươi có yêu cầu gì, gây giờ nhanh chóng đưa ra đi, ta sẽ lập tức kêu người đi làm. Nếu không, đợi một lúc nữa thì không kịp rồi. Các loại tài liệu ngươi không cần lo lắng, chỉ cần ngươi nói nổi danh tự, ta đều có thể tìm."

Niệm Băng gật đầu, ghé tới bên tại Tuyết Tĩnh nói nhỏ. Tuyết Tĩnh khuôn mặt không ngừng kinh ngạc. "Vậy cũng được sao, đều là những thứ rất bình thường."

Niệm Băng mỉm cười nói: "Trong bình thường hiển lộ hoa lệ mới là bản lãnh chân thực. Ngươi cứ làm theo sự an bài của ta đi. Yên tâm, ta tự có cách."

Tuyết Tĩnh gật đầu nói: "Ngươi đi thay quần áo đi, quần áo trên giường trong phòng ta. Là ta tự mình chuẩn bị cho ngươi, thay quần ao rồi về đây đợi trận đấu bắt đầu là được."

Niệm Băng liếc mắt nhìn Tuyết Tĩnh: "Lại vào phòng ngươi à?"

Tuyết Tĩnh cười nói: "Chẳng lẽ ngươi sợ sao? Ta cho ngươi vào mà, ngươi mau đi đi." Nói xong như một đám mây đỏ lướt đi.

Niệm băng nhìn Tuyết Tĩnh bộ dáng hưng phấn, biết giới đế của mình trong lòng nàng đã tiêu thất, nhưng giới đế mà biến mất tựa hồ cũng không tình cờ. Vừa nghĩ, hắn vừa đi theo đường sau tới phòng Tuyết Tĩnh. Cửa phòng không khóa, một mùi thơm quen thuộc xuất hiện tại chóp mũi. Đi tới trước giường, Niệm Băng không khỏi nhớ lại lần trước vì tránh né Tuyết Cực, bản thân từng xấu hổ trốn ở chỗ này.

Một bộ y phục màu tuyết trắng đặt chỉnh tề ở đầu giường. Niệm Băng vừa nhìn không khỏi kinh ngạc. Đây đâu phải quần áo trù sư a, rõ ràng là mộ bộ quần áo hoa lệ, trường bào màu trắng dùng ngân tuyến thêu thành hình rồng, thêu cũng không nhiều, nhưng dưới tác dụng của hình rồng khiến bộ quần áo xa hoa nhưng lại không mất vẻ tao nhã. Thắt lưng cũng rất đơn giản, cũng là màu trắng, hai bên có ngân tiễn nhỏ, chính giữa trang trí một khối ngọc thạch màu trắng. Mặc dù không phải Dương Chi Bạch Ngọc, nhưng có phần ôn thuận, tạo ra vẻ bất phàm. Trù sư đâu mặc quần áo như vậy, đây rõ ràng là quý tộc mới có thể mậc. Trong lòng mặc dù nghĩ vậy, nhưng hắn vẫn cởi bỏ ma pháp bào của mình, mặc bộ trường bào ngân bạch sắc này lên người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui