Băng Hỏa Ma Trù

" Ai? ". Niệm Băng thầm nghĩ bất hảo, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất đút hắc bào và diện cụ trong tay vào trong bụi cây, động tác của hắn vừa mới hoàn thành, một phiến hồng vân phóng qua tường của hoa viên, phiêu nhiên xuất hiện trước mặt hắn, hồng quang khẽ động, trường kiếm trong tay Tuyết Tĩnh đã đặt lên cổ Niệm Băng, khí lưu của đấu khí lưu chuyển khiến hắn không dám vọng động.

Tuyết Tĩnh hiển nhiên vẫn nhớ rõ khuôn mặt anh tuấn của Niệm Băng, nhíu mày, nói: " Là ngươi. Không phải cho ngươi đi sài phòng hỗ trợ sao? Đã trễ thế này còn không nghỉ ngơi, chạy đến đây làm gì? ".

Niệm Băng giả bộ sợ hãi nói: " Tiểu thư người hảo, ta hôm nay mới đến, vốn định đi ra ngoài mua vài dụng phẩm sinh hoạt, nhưng mọi thứ ở Băng Tuyết thành thật sự quá đắt đỏ, thành ra không mua được gì. Ta mới đến đây, không quen đường sá, đi nhầm phương hướng, cho nên mới quay về chậm. Muộn như vậy người còn chưa ngủ sao? ".

Tuyết Tĩnh hiển nhiên tâm tình không tốt lắm, hừ một tiếng, đem hồng sắc trường kiếm thu vào vỏ, " Như thế thì không sao, nếu để ta phát hiện ngươi làm gì bất lợi đối với Thanh Phong Trai, cẩn thận cái đầu ngươi ".

" Không dám, không dám, ta có thể có cơm ăn, đều là do tiểu thư ban tặng, nhất định sẽ biết giữ bổn phận. Tiểu thư, nếu không có việc gì, ta đi về trước ". Trong lòng thầm nghĩ đã quá quan, hắc bào và diện cụ thì xem ra chỉ có thể quay lại lấy vào đêm nay thôi. Thi lễ với Tuyết Tĩnh xong, vội vàng đi về phía sài phòng.


" Chờ một chút ". Tuyết Tĩnh đột nhiên gọi Niệm Băng lại, Niệm Băng thân thể cứng đờ, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ nàng nhìn thấy ta giấu đồ trong bụi cây? Không thể nào, trời tối như vậy, còn nàng cũng không phải dạ miêu.

Xoay người lại, nói: " Tiểu thư, người còn có cái gì phân phó? ".

Tuyết Tĩnh cao thấp đánh giá Niệm Băng, đột nhiên lắc mình, trong lúc Niệm Băng không có chuẩn bị đã tới trước mặt hắn, một tay nắm lấy ngực áo hắn rồi phóng người lên. Cảm giác đằng vân giá vũ thì Niệm Băng từng cảm thụ khi sử dụng Bạo Phong Tuyết, nhưng bị động để người mang đi, hắn vẫn còn là lần đầu tiên. Tay phải luồn vào lòng ngực nắm lấy Thần Lộ đao, tay trái đồng thời chuẩn bị sẵn một ma pháp. Một khi Tuyết Tĩnh gây bất lợi cho hắn, cũng có thể phản ứng lại với tốc độ nhanh nhất.

Tuyết Tĩnh điểm nhẹ lên đầu tường của hoa viên, mang theo Niệm Băng nhẹ nhàng tiến vào bên trong hoa viên, trong màn hồng sắc đấu khí bao vây, sau vài lần nhảy đã tới trên mái của một cái đình bát giác. Đặt Niệm Băng ở một bên, thấp giọng nói: " Ngồi đừng nhúc nhích ". Kỳ thật không cần nàng nói Niệm Băng cũng không dám động, cái đình này chiều cao bốn, năm thước, nếu rơi xuống, tuyệt đối là không dễ chịu, hắn không rõ tại sao Tuyết Tĩnh lại đem hắn lên đây, nhưng lúc này cũng không hỏi lại, chỉ có thể cẩn thận đem trị liệu thuật dụng trên chính thân thể mình, một khi có biến hóa gì thì cũng có thể ứng phó tốt hơn.

Tuyết Tĩnh hai khuỷu tay chống trên đầu gối, cặp mắt xinh đẹp nhìn lên vầng trăng tròn trên không trung, trong mắt không ngừng hiện lên quang mang mê ly, Niệm Băng nhận ra, nàng tựa hồ đang có tâm sự gì đó.


Hai người, một kẻ nghĩ về tâm sự của chính mình, một kẻ thì âm thầm chữa thương, ai cũng không lên tiếng, nửa canh giờ trôi qua, Niệm Băng đã cảm giác được nội phủ của mình đã không còn đau đớn như lúc trước, ngầm thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ nắm chặt Hỏa Diễm thần chi thạch trong tay, hỏa hệ ma pháp, dùng để công kích luôn luôn là lựa chọn tốt nhất. Lúc này, hắn không nhịn được hồi tưởng tình cảnh lúc mình sát tử Liệu Tam. Hắn biết, với thực lực của mình, cho dù là chính diện đối kháng, cũng hoàn toàn có thể đối phó được Liệu Tam, nhưng tuyệt không có dễ dàng như lúc đó, bởi vì Liệu Tam vốn cũng có đấu khí, nhìn qua không hề kém, hẳn là có thực lực của một kiếm sư nhất cấp. Mình sở dĩ có thể thuận lợi giết chết hắn, chính là bởi vì hắn lợi dụng xảo diệu lưỡng chủng loại ma pháp, lấy tam giai Bạo Liệt Hỏa Cầu tương dẫn, lại dùng Băng Nhận Thuật làm cơ sở kết hợp với Tế Châm Xuyên Mễ trong trù nghệ nghiên cứu ra Băng Tinh Châm công kích tại một điểm, như vậy mới có thể sát tử Liệu Tam trong hẻm nhỏ. Băng Nhận Thuật mặc dù chỉ là nhị giai băng hệ ma pháp, nhưng khi áp súc thành hình châm, uy lực tuyệt đối không nhỏ. Chỉ cần đấu khí của đối phương không phải quá mạnh, hoàn toàn có thể bằng vào ưu thế tập trung ở một điểm mà trực tiếp công nhập.

" Ngươi sao không nói lời nào? ". Đang nghĩ ngợi về sự ảo diệu trong ma pháp, bên tai Niệm Băng đột nhiên vang lên thanh âm của Tuyết Tĩnh, hắn nhất thời lại càng hoảng sợ, thân thể khẽ nhích sang bên cạnh một chút, dưới chân chợt hẫng, trong tiếng kinh hô, nhất thời rơi từ nóc đình xuống. Dưới tình huống mất thăng bằng, Niệm Băng hai tay vung loạn, nắm được vào quần của Tuyết Tĩnh, Niệm Băng càng hoảng sợ, hắn đột nhiên rơi xuống càng nhanh, cũng lại dọa Tuyết Tĩnh một chập, nàng chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống, bị Niệm Băng kéo từ trên nóc đình xuống dưới. Hai người cùng rơi xuống, Tuyết Tĩnh dù sao tập võ từ nhỏ, phản ứng cực nhanh, thân thể xoay chuyển trong không trung, một tay ôm lấy eo Niệm Băng, tay kia phách xuống phía dưới, lợi dụng phản chấn khi đấu khí kích xuống mặt đất kéo Niệm Băng quay trở lại nóc đình.

Yên tĩnh, tuyệt đối yên tĩnh. Niệm Băng và Tuyết Tĩnh bốn mắt nhìn nhau, hai người vẫn duy trì một tư thế quái dị, Tuyết Tĩnh ôm eo Niệm Băng, Niệm Băng một tay ôm cổ Tuyết Tĩnh, tay kia cầm chặt ống quần của nàng, nửa đoạn bắp đùi trắng như tuyết của Tuyết Tĩnh lộ ra vì ống quần bị kéo lên, tay của Niệm Băng đang vòng qua cổ nàng không ngừng truyền về cảm giác trơn nhẵn nõn nà, khiến tim hắn đập nhanh gấp bội, nhất thời trong đầu trống rỗng, vốn là kẻ luôn luôn cơ trí như hắn, lúc này cũng ngây ra chẳng biết làm sao.

" Hỗn đản ". Tuyết Tĩnh đột nhiên buông tay ra, tát một cái lên mặt Niệm Băng, đánh cho hắn suýt nữa lại bị rơi khỏi nóc đình, Tuyết Tĩnh co chân lại, gạt Niệm Băng sang một bên, gạt bàn tay hắn đang nắm ở quần mình, vội vàng tức giận nhìn hắn, Niệm Băng bị một chưởng này của Tuyết Tĩnh làm cho tỉnh mộng, lấy tay xoa má, chẳng biết nên làm thế nào, nhãn thần của Tuyết Tĩnh nhìn hắn mà dần dần xảy ra biến hóa, một tầng hơi nước nhàn nhạt từ từ trở nên nồng hậu, nước mắt lưng tròng, đột nhiên, nàng tựa hồ bị ủy khuất gì đó mà phóng thanh khóc lớn, nước mắt không ngừng theo má chảy xuống.

" Tiểu thư, ta, ta không phải cố ý đích ". Niệm Băng thử thăm dò nói. Một mỹ nữ khóc trước mặt mình, hắn thật sự không biết hiện tại phải làm cái gì.


Tuyết Tĩnh đột nhiên ngẩng đầu lên, căm tức nhìn Niệm Băng, " Đã bảo không cho ngươi động, sao ngươi lại còn loạn động ".

Niệm Băng cười khổ nói: " Ta là bị ngươi làm hoảng sợ a, ngươi nghĩ rằng ta muốn động sao? ". Lúc này, hương diễm tràng diện trước mặt đập vào mắt khiến hắn quên bẵng đi thân phận của mình.

Tuyết Tĩnh dùng cặp mắt lớn trừng trừng nhìn Niệm Băng, " Vậy cũng trách ngươi. Ai bảo ngươi trong nửa canh giờ mà cũng không nói gì? ".

Niệm Băng kinh ngạc đáp: " Không phải ngươi bảo ta ngồi đừng nhúc nhích sao? Là do ngươi lôi ta lên đây ".

Tuyết Tĩnh cũng tự biết đạo lý, dùng tay áo lau nước mắt trên mặt, hừ một tiếng, nói: " Nhân gia đều là anh hùng cứu mỹ nhân, hôm nay ta đến lại một lần mỹ nữ cứu cục thịt. Ngươi thật sự là tên to xác vô dụng ".


Niệm Băng thầm cười khổ, cục thịt thì là cục thịt đi, mình cũng chẳng thể nói cho Tuyết Tĩnh biết, kỳ thật mình là một ma pháp sư, bây giờ còn chưa nhìn thấy trù nghệ của Thanh Phong Trai, hết thảy đều cần phải có thời gian. Bàn tay vuốt trên má phát hiện ra mặt bên trái đã xuất hiện một vết lõm hình cái tát, trị liệu thuật mình chỉ biết cấp thấp nhất, cho dù mỗi ngày dụng xuất, sợ rằng không quá ba ngày thì vô pháp đi gặp người khác. Lần đầu tiên giết người, rồi suýt nữa bị giết, thật vất vả mới quay trở về được, rồi lại phải chịu đựng một cái tát, thật sự là xui xẻo.

Tuyết Tĩnh khôi phục tư thế lúc trước, thần sắc trên mặt dần dần trở nên bình thản, nhìn ánh trăng trên bầu trời, nói: " Ngươi là từ nơi nào tới? ".

" Ta? ". Niệm Băng đáp: " Ta là người Hoa Dung đế quốc ". Đây là lần đầu tiên hắn nói ra gia hương của hắn, cho dù lúc trước học tập trù nghệ, Tra Cực cũng không hỏi qua hắn về vấn đề này. - .

" Hoa Dung đế quốc? Chính là đế quốc được xưng là hỏa chi đế quốc sao? Nơi đó cũng cách Băng Nguyệt đế quốc chúng ta một quốc gia. Ngươi sao lại đi xa như vậy để tới nơi này? ".

Niệm Băng than nhẹ một tiếng, trả lời: " Ai là nguyện ý bối tỉnh ly ly hương? Chẳng phải đều là vận mệnh xui khiến sao? Ta năm ấy mười tuổi theo phụ thân đi tới Băng Nguyệt đế quốc, nhưng hiện tại lại chỉ còn lại có một mình ta ".

Tuyết Tĩnh quay đầu liếc nhìn Niệm Băng, " Trông bộ dáng, ngươi cũng là kẻ thương tâm? ".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui