Tích Lỗ vẫn chạy ra thật xa, rồi mới giảm dần tốc độ, thở dốc từng tiếng, hắn đem Niệm Băng thả trên mặt đất "Mẹ nó, nguy hiểm thật nguy hiểm thật, may mắn không làm cho đám Triết Biệt này đi lên, nếu không hai chúng ta gặp phiền toái lớn rồi".
Niệm Băng nửa cười nửa mếu nhìn hắn nói: "Có lẽ người gặp phiền toái chính là ta, với thực lực của ngươi, Triết Biệt này có đến cũng không khó khăn".
Tích Lỗ lắc lắc đầu, mở mặt nạ trên khôi giáp ra, phun một ngụm máu tươi, "Mấy tên Triết Biệt này mạnh hơn ngươi nghĩ, chúng nó dùng sừng phát ra công kích chẳng những hỏa thuộc tính năng lực rất mạnh, hơn nữa kích lực đánh vào phi thường cường hãn, lúc vừa rồi chống đỡ nhiều công kích như thế, ta bị vài vết thương nhẹ. Cũng may mấy năm nay ta không ngừng cố gắng tu luyện, nếu không, nếu tốc độ chậm hơn một chút, bị chúng nó đuổi theo, dù ta muốn chạy cũng rất khó. Nguơi biết không? Vừa rồi công kích lực của chúng đánh trúng đều cũng là khôi giáp trên người ta hóa giải. Ải nhân tộc trấn tộc chi bảo thần khải giáp không có dễ dàng bị công phá như thế."
Niệm Băng mỉm cười nói: "Xem ra nếu không có ngươi trợ giúp, ta muốn trốn thoát khỏi đàn Triết Biệt này e là không có khả năng."
Tích Lỗ cười nói: "Ngươi không cần phải quá khiêm nhường, kỳ thật, ta cảm giác tinh thần lực của ngươi phi thường cường đại. Ta từng thấy qua cường giả trong cường giả. Chính là chủ thần trước kia, so với ngươi mạnh hơn không được bao nhiêu. Đáng tiếc ngươi bây giờ là cương thi thân thể, tinh thần lực không hể hoàn toàn phát huy, nếu không, mấy Triết Biệt này căn bản không ngăn được ngươi. Chỉ là không biết tinh thần lực của ngươi so với các thần như thế nào."
Niệm Băng cười khổ nói: " Đương nhiên không thể so được.Thôi được, không nói mấy cái này nữa, trước tiên ngươi nghỉ ngơi một lát, chúng ta sẽ tiếp tục chạy."
Tích Lỗ gật gật đầu, đặt mông xuống đất, bắt đầu tu luyện, Niệm Băng không dám khinh thường, đem tinh thần lực mở rộng, trong phạm vi mười trượng bên trong bày ra một tầng phong ấn, bảo vệ Tích Lỗ. Khiến cho hắn không bị ngoại giới quấy nhiễu.
Tích Lỗ mạnh mẽ, làm khát vọng đối với thực lực của Niệm Băng càng mạnh. Xem như Tích Lỗ, cho dù so với chủ thần cũng kém không nhiều lắm, chính mình khi nào thì cũng có thể tiến nhập vào tầng thứ này? Cho dù đạt tới thực lực của hắn, phía trên còn có cao cao tại thượng các vị thần khác. Nghĩ đến thế một chút, trong lòng hắn không khỏi có chút phiền toái, máu huyết cũng sục sôi trong đáy lòng, phệ huyết cảm giác như ngọ nguậy có khuynh hướng muốn di chuyển.
Tinh thần lực khuếch tán, làm Niệm Băng đối với cảm giác chung quanh cực kỳ linh mẫn, Tích Lỗ vừa mới tiến vào trạng thái nhập định không lâu, hắn đột nhiên cảm giác được một tia không đúng. Lúc này, hắn và Tích Lỗ ở một mảnh bình nguyên, chung quanh mặt đất có nơi là màu đen thổ địa, có nơi là nham thạch màu đen, thoạt nhìn gập ghềnh bất bình, nói là bình nguyên thật sự có chút miễn cưỡng.
Tinh thần lực cảm giác từ ngoài trăm trượng một khối nham thạch truyền đến, nó tựa hồn là sinh mệnh khí tức, Niệm Băng trong lòng căng thẳng, thiên nhãn huyệt mở rộng đem chú ý lực tập trung đến hướng kia, đồng thời từ trong không gian chi giới triệu hoán Phệ Ma đao của mình.
Toàn lực chú ý tại thiên nhãn huyệt, hắn rốt cục thấy rõ nguồn bất an của mình, không khỏi hấp một ngụm lãnh khí. Kia không phải một khối nham thạch, mà là sống lưng của một quái thú không biết tên. Từ tinh thần lực phản hồi mà xem, quái thú kia thân thể ít nhất dài 14 -15 trượng, riêng chỉ sống lưng lộ ra bên ngoài ngoài diện tích cũng phải 7-8 trượng, khí tức quái thú rất bất ổn, xem theo thuộc tính tựa hồ là quái thú thuộc tính thổ.
Niệm Băng trong lòng thầm mong quái thú này tiếp tụ bảo trì hình dáng ngủ say, ngàn vạn lần không nên tỉnh lại. Chỉ cần Tích Lỗ tu luyện xong, chính mình hai người có thể lập tức ly khai. Nhìn qua thần chi đại lục mấy cảnh tượng kì dị này, đối với quái thú. Trong lòng hắn tràn ngập kinh hãi.
Trời phụ ý người, khi Niệm Băng vừa xuất hiện một tia hy vọng là lúc quái thú di chuyển. Sống lưng cự đại kia chậm rãi vươn lên, thân thể hơn mười trượng lộ ra toàn bộ từ mặt đất chui ra.
Đó là một quái thú màu xám, thân dài ước chừng năm trượng, nhìn từ bên ngoài, như là một con mãng cự đại, chỉ có điều mãng xà này lại dài như một con rồng, dưới bụng phải còn có tám cặp sừng, khi nó vừa từ mặt đất chui ra, Niệm Băng lập tức ngửi thấy một cỗ ác xú, cả thân thể cương thi đều có thể cảm giác mùi thối này, có thể thấy được quái thú này thật là không thể chịu nổi, thân thể nó chảy xuống chất nhầy màu xám. Chậm rãi xoay người, cặp mắt xám chết chóc trên đầu đưa ánh mắt theo dõi Niệm Băng, hung quang không ngừng lóe ra. :
Niệm Băng biết mình không thể đợi thêm nữa, tại thần chi đại lục quả thật chẳng có chút may mắn, quái thú này tuyệt không bỏ qua hai người. Cắn răng một cái, hắn nhảy mạnh ra ngoài, chạy theo hướng ngược lại với quái thú thật nhanh. Hắn trước tiên muốn làm chính là lôi kéo sự chú ý của quái thú tập trung đến mình, để Tích Lỗ có thể thuận lợi hoàn thành hồi phục.
Quái thú quả nhiên như Niệm Băng mong muốn, cái đầu to lớn theo phương hướng hắn di động thong thả chuyển động, đột nhiên, quái thú phát ra tiếng gào trầm thấp, thân thể co mạnh lại, ngay sau đó bắn ra hơn mười trượng thân thể phảng phất như không trọng lượng, tám cặp sừng đồng thời hướng xuống mặt đất dụng lực, bị bám một mảnh bụi màu đen, vọt tới phía Niệm Băng. Tốc độ cực nhanh, không chút thua kém so với Triết Biệt mà Niệm Băng thấy qua.
Hào quang chợt lóe, thân thể Niệm Băng như chớp nhảy qua bên cạnh, đồng thời Phệ Ma đao trong tay chợt chém ra, bị bám một đạo tử vong khí tức, biến thành cương thi, uy lực Phệ Ma đao hiển nhiên càng dễ dàng phát huy, tuy nhiên vô pháp phát ra hắc ám ma pháp, nhưng tử vong khí tức trong thể nội hắn lại khiến Phệ Ma đao tăng hiệu quả chấn phúc lên mấy lần.
Khí lưu màu xám nâng thân thể cự đại của quái thú, đáng tiếc, tử vong khí tức lại như gãi ngứa bình thường, chỉ để lại một đạo nhàn nhạt dấu vết trên lân phiến màu xám của thân thể nó. Quái thú thân thể khổng lồ xoay một cách kỳ dị, nửa thân dưới đem nửa thân trên vung mạnh lên, ngả chặn ngang hướng Niệm Băng đánh tới. Tới lúc này, Niệm Băng biết mình không liều mạng không được. Mi tâm tại thiên nhãn huyệt thất thải quang mang trong nháy mắt phóng ra, ánh mắt kỳ dị kia lại mở ra, tinh thần lực khổng lồ hình thành một đạo thất thải quang mang, chợt hướng cặp mắt quái thú vọt tới.
Quái thú xuất hiện đạo thất thải quang mang kia, vung nửa trên thân thể nhất thời dừng lại một chút tại không trung. Ngay sau đó, đồng dạng kỳ dị sự tình xảy ra, đôi mắt nó bỗng nhiên trong nháy mắt biến thành hào quang màu xanh biếc trong nháy mắt đón tinh thần lực bắn ra từ thiên nhãn huyệt của Niệm Băng. Hai cỗ năng lượng tiếp xúc tại không trung, không có phát ra tiếng vang,Niệm Băng chỉ cảm thấy thiên nhãn huyệt bên trong kịch liệt chấn động, đại não trong nháy mắt hôn mê một chút.
Tiếng rống ngập trời vang lên làm Niệm Băng một lần nữa khôi phục thần trí, Niệm Băng chỉ thấy chấn động toàn thân, đã bị quái thú kia lắc thân trên nặng nề đụng phải văng ra. Thân thể tại không trung vẽ nên một đạo tuyến, trực tiếp bay ra trăm trượng mới nặng nề ngã trên mặt đất. Mặc dù hắn là thân thể cương thi, vừa trải qua long phách cải hành, nhưng một cú té này làm hắn suýt nữa thất hồ bất tán, tinh thần lực trong đầu kịch liệt chấn động xuất hiện một chút hỗn loạn. Nhưng tinh thần lực của hắn dù sao cũng cường đại, thân thể mặc dù đón nhận trọng kích, nhưng tinh thần lực cũng rất nhanh ổn định lại.
Niệm Băng đột nhiên phát hiện, thân thể cương thi này cũng rất tốt, ít nhất không cảm giác được đau, nếu mình lại là người, sợ rằng chỉ mỗi đau đớn trên thân thể cũng làm mình hôn mê bất tỉnh. Càng làm hắn vui hơn là phòng ngự lực mạnh mẽ khiến cho hắn cả một khớp xương cũng không gẫy đoạn, thân thần lực vừa ngưng cố, hắn lập tức lộn người đứng lên, chuẩn bị nghênh đón công kích của quái thú kia.
Quái thú không tiếp tục công kích Niệm Băng, khi Niệm Băng đứng lên, vừa lúc thấy thân thể to lớn kia không ngừng lăn lộn trên mặt đất. Tựa như cực kì thống khổ, từ cặp mắt to màu xanh biếc, quang mang bất đoạn, mỗi lần, trên người nó phún xuất một tầng chất nhầy màu xám, một tiếng rống thống khổ biểu hiện trạng thái bất ổn của nó lúc này.
Thấy một màn thế này, Niệm Băng không khỏi ngây ra một chút, quái thú này không phải là đột nhiên phát phát bệnh chứ. Ý này chỉ chợt lóe ra trong đầu, hắn lập tức đã tự cười chính mình có ý nghĩ ngu ngốc. Nếu quái thú trên thần chi đại lục có thể phát bệnh, có lẽ heo kia cũng có thể biết bay. Hắn đương nhiên không biết, con Miêu Miêu gọi là quan quan tiểu trư lại biết bay.
Đã không phải là phát bệnh, chẳng lẽ quái thú lúc này có bộ dạng như thế là vì mình vừa rồi phát ra công kích. Trí nhớ trở lại trước kia một khắc, Niệm Băng mặc dù không có thấy rõ trong nháy mắt đó xảy ra chuyện gì. Nhưng hắn có thể khẳng định, chính mình trong lúc vội vàng phát ra tinh thần công kích đã ngưng tụ toàn bộ tinh thần lực của mình, tinh thần lực hình tiễn là hắn phát động tối cường xuyên thứ. Không lẽ là một lần công kích kia làm quái thú bị thương nặng.
Nghĩ thế môt chút, Niệm Băng không khỏi tăng lòng tự tin, ngưng thần cảm thụ tình trạng tinh thần lực của mình bây giờ, hắn phát hiện tinh thần lực của hắn mặc dù hao tổn không nhỏ, nhưng tuyệt không tưởng tượng lại lớn như vậy, chỉ có một thành tả hữu tinh thần lực đang theo từng điểm điểm tinh quang xoay quanh rất nhanh không ngừng khôi phục.
Phát hiện này làm hắn càng tin tưởng. Niệm Băng liền minh bạch đạo lý "sấn tha bệnh yếu tha mệnh", không chút do dự hắn phi thân đến cách quái thú không xa, tinh thần lực ngưng kết lấy thực thể tinh thần lực hướng quái thú kia phát động công kích.
Hắn nào có biết, có thể làm tinh thần lực thành thực thể trạng thái, tại thần chi đại lục cũng là một chuyện khó lường, mà có thể dùng thực thể tinh thần lực phát động công kích thì phi thường khó khăn. Phải biết, tinh thần lực bản thân rất yếu ớt, hơn nữa liên quan với linh hồn của mình, tu luyện tinh thần lực so với nhục thể khó khăn hơn nhiều, cho dù tinh thần lực có thể ngưng kết thành thực thể, cũng không có ai nguyện ý dùng tinh thần lực đi công kích người khác, nếu không, một khi tinh thần lực bị hao tổn, vậy thì, không chỉ tinh thần lực bị tổn thương mà còn có thể uy hiếp đến linh hồn, so với thân thể bị tổn thương nghiêm trọng hơn nhiều, thậm chí có thể biến thành ngu ngốc.
Nếu đổi lại trước kia, Niệm Băng đã không muốn dùng tinh thần lực bản thân phát động công kích, nhưng hắn bây giờ, chân chính có thể dựa vào cũng chỉ có tinh thần lực, dưới tình huống không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể lựa chọn năng lực công kích mạnh mẽ nhất của mình, lại không nghĩ ra một kích hiệu quả. Làm cho quái thú trước mắt bị thương nặng.
Thực chất "thất thải thần quang" lại lóe ra, hào quang chia làm hai đạo, tia thiểm điện nhập vào trong đại nhãn lóe ra bích quang. Lúc này, Niệm Băng không gặp chống cự gì, tinh thần lực như hai thanh đao nhọn, trực tiếp đâm vào trong tinh thần của quái vật, theo Niệm Băng ý niệm lệ khí bạo tăng, thân thể quái thú méo mó co rút lại trong nháy mắt, sau một khắc, đột nhiên đình chỉ động tĩnh, ầm một tiếng, cự đại đầu lâu hoàn toàn nổ tung, bắn ra huyết dịch màu xanh đầy trời, may mà Niệm Băng trốn kịp, mới không bị bắn tung tóe lên người.
Tinh thần công kích cùng thân thể công kích bất đồng lớn nhất, ở chỗ tinh thần lực không trực tiếp công kích thân thể địch nhân, mà là triệt để phá hỏng tinh thần đối phương, giống như dây dẫn, dẫn động năng lượng thể nội đối phương tiến hành tự bạo, cho nên, bất luận thân thể công kích có cường đại thế nào, một khi tinh thần băng hoại, cũng khó trốn kết cục hủy diệt.
Cũng giống như lục tích, quái thú cự đại trước mắt cũng như vậy. Phòng ngự thân thể tuy rất mạnh, nhưng lại không có khả năng chống đỡ năng lượng chính mình bên trong bạo tạc. Tinh thần lực ma thú không thể so với người, dù trí tuệ cao tới đâu, chúng cũng không có khả năng tận lực tu luyện tinh thần lực. Tinh thần lực Niệm Băng đã đạt đến cảnh giới thực chất công kích là khắc tinh tất cả ma thú, phải biết, ma thú thân thể phòng ngự càng mạnh bao nhiêu, thì tinh thần lực càng yếu bấy nhiêu.
Quái thú khổng lồ kia thân thể ngoại trừ đầu ra đều còn nguyên, cái đầu bạo tạc làm tung ra một hạt lục châu trôi nổi trên không, tinh thần lực Niệm Băng vừa động tinh thần lực, lấy tinh thần vi tuyến giữ khỏa châu tử kia đến trước mặt mình.
Đó là một hạt châu lớn bằng nắm tay, khác với lục tích chính là hạt châu này tràn ngập thấp nhuận chi khí nhưng lại không có khí tức sự sống, hạt châu ấm áp như ánh mắt bích lục của quái thú kia, không ngừng lóe ra, Niệm Băng có thể rõ ràng cảm giác được bên trong hạt châu này ẩn chứa năng lượng khổng lồ. Trong lòng vui vẻ, hắn không muốn nghĩ nhiều, mở miệng lớn đem hạt châu nhét vào miệng mình, nuốt mạnh xuống. Hắn nghĩ, cái này chắc cũng là một khỏa nội hạch gì đó, với thân thể cương thi của mình, ăn nó vào chỉ có lợi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...