Trải qua một tuần trăng, Băng Vân ngạc nhiên phát hiện bản thân mình tựa hồ rất thỏa mãn với sinh hoạt hiện tại. Mỗi ngày đều là ở trong lữ điếm bầu bạn với Miêu Miêu, thỉnh thoảng lại ra phố mua một chút "đông diện" (theo gợi ý của StormRaider thì là món mì đặc sản của địa phương) thực ngon cùng thưởng thức với Miêu Miêu. Cái cảm giác ung dung thoải mái ấy, nàng thực rất lâu rồi không có cảm thụ qua. Từ nhỏ, nàng luôn ở cùng Băng Tuyết Nữ Thần Tế Tự học tập ma pháp. Băng Tuyết Nữ Thần Tế Tự dù rằng đối với nàng cực tốt, nhưng đòi hỏi cũng cực kỳ nghiêm khắc. Với sự hết lòng chỉ dẫn của Băng Tuyết Nữ Thần Tế Tự, nàng mới có được thành tựu ngày hôm nay. Băng Tuyết Nữ Thần Tế Tự đã từng nói với nàng, trong thế hệ thanh niên, nàng đã là người xuất sắc nhất, rất khó có ai có thể vượt qua nàng.
Quả thực điều kiện tu luyện của Băng Vân so với ma pháp sư thông thường tốt hơn rất nhiều. Chỉ riêng các loại ma pháp bảo thạch quý giá, nàng khỏi phải lo đến vấn đề dùng nhiều hay ít. Lại thêm có thần giáng sư duy nhất của đại lục chỉ điểm. Nên tốc độ tiến bộ ma pháp của nàng thực là khủng khiếp vô cùng. Năm nay nàng vẫn chưa tới hai mươi tuổi, mà đã đạt tới cảnh giới ma đạo sĩ; lại có Tiên Thiên lĩnh vực thực lực cường đại, cho nên Băng Vân vẫn luôn rất kiêu ngạo. Từ thực lực bản thân mà sinh ra thái độ kiêu ngạo, khiến cho nàng rất khó coi trọng những người bình thường. Nàng xưa nay luôn có cảm giác cao cao tại thượng (ngồi tít trên cao), tựa như nữ thần nhìn xuống thiên hạ.
Thế nhưng ý nghĩ kiêu ngạo trong lòng nàng lại chỉ duy trì tới Tân Duệ Ma Pháp Sư Đại Tái. Nàng lúc đầu không có nghĩ qua bản thân mình sẽ thất bại. Đến Hoa Dung đế quốc, mục tiêu duy nhất của nàng chính là chức quán quân. Dù rằng con cháu của Dung gia đều rất xuất sắc, nhưng nàng tin tưởng với thiên tư của bản thân, cùng với nỗ lực vượt xa người thường của mình, thì căn bản không thể có ai là đối thủ. Dù cuối cùng nàng bị thua về tay Niệm Băng, nàng cũng không cho là bản thân thực sự đã thua. Nàng vẫn luôn nghĩ mình thua vì thủ đoạn đê tiện của Niệm Băng. Cho nên nàng hận - hận sự hèn hạ, bỉ ổi của Niệm Băng, hận hắn dùng ma pháp trận hạn chế Tiên Thiên lĩnh vực và tinh thần lực của nàng. Vì vậy nàng vẫn luôn mơ tưởng tìm cơ hội trả thù hắn. Thế nhưng nàng dù sao cũng không nghĩ tới, khi nàng gặp lại Niệm Băng, gã đàn ông nhơ bẩn mà nàng vốn từ đầu chí cuối luôn luôn coi thường, không ngờ đã biến thành cao thủ mà nàng vô phương đuổi kịp.
Cảm giác của Băng Vân đối với ma pháp rất sâu sắc, nàng đương nhiên thấy được thực lực của Niệm Băng đã đạt tới trình độ ma đạo sư, hơn nữa hắn cũng có Tiên Thiên lĩnh vực. Dựa theo Tiên Thiên lĩnh vực của hắn mà xét thì tựa hồ không phải là vừa mới có, bởi vì hắn vận dụng vô cùng thuần thục. Băng Vân đã nhụt chí, trái tim nàng trĩu nặng. Nàng quả thực không rõ vì sao mà gã thanh niên nhìn tuổi tác không khác mình bao nhiêu, không ngờ lại có thực lực cường đại đến như vậy.
Càng khiến nàng kinh ngạc chính là Niệm Băng lại là một trù sư, một trù sư phi thường xuất sắc. Từ trù nghệ của hắn có thể nhìn ra hắn cũng đã tiêu phí rất rất nhiều thời gian về việc này. Bằng không, căn bản là không thể có được thành tựu hiện tại. Băng Vân có chút hoang mang, nàng không rõ hắn làm thế nào mà làm được từng ấy thứ, nàng thực sự không hiểu nổi. Niệm Băng ở trong lòng nàng, đã là một người bí ẩn.
Hồi đó, khi ly khai Băng Thần Tháp, Băng Tuyết Nữ Thần Tế Tự từng chỉ thị cho nàng, có cơ hội thì truy xét tung tích của Băng Tuyết Nữ Thần chi thạch, khối bảo thạch đó là bảo vật trấn tháp của Băng Thần Tháp. Chỉ có lấy về được bảo thạch mới có thể giúp nàng tiến nhập lĩnh vực ma đạo sư. Nhưng mà hiện tại nàng có thể làm gì đây? Thực lực cao thâm khó dò của Niệm Băng thực sự khiến nàng cực kỳ do dự, nàng tuyệt đối không muốn người của Băng Thần Tháp tổn thất trong tay Niệm Băng. Trừ khi sư phụ Băng Tuyết Nữ Thần Tế Tự của nàng ra tay, nàng thực nghĩ không ra ở trong Băng Thần Tháp còn có ai có thể dưới tình huống một đối một chiến thắng Niệm Băng - kẻ có thực lực ma đạo sư, lại có Tiên Thiên lĩnh vực cùng năng lực khống chế thất hệ ma pháp. Bởi vậy, nàng vẫn tiếp tục chờ, chờ Niệm Băng theo mình cùng đến Băng Thần Tháp. Bản thân nàng cũng không thể nói ra được lý do gì mà có thể tín nhiệm lời Niệm Băng nói đến như vậy.
Tuy rằng Băng Vân không sẵn lòng thừa nhận, nhưng mà nàng thực sự đã bắt đầu thấy ưa thích sinh hoạt hiện tại. Chỉ việc được ăn mỹ thực do Niệm Băng làm ra, đã có cảm giác thực vô cùng tuyệt vời. Từ nhỏ tới lớn, nàng chưa từng được ăn qua thứ gì ngon đến như vậy. Cho nên hiện tại nàng không vội vã chút nào. Một tháng trời trôi qua, nàng cứ sống yên ả như vậy; mỗi ngày nhìn thấy Niệm Băng, tựa hồ đã thành một thói quen.
Đương khi Băng Vân nghĩ ngợi lung tung, nàng đột nhiên chấn động toàn thân, hai tay khép lại trước ngực. Nàng khẽ niệm mấy câu chú ngữ, lam sắc quang mang dần dần ngưng tụ trước mặt. Quang mang chớp lên, một thủy tinh cầu lóng lánh trong suốt xuất hiện ở đằng trước, trong thủy tinh cầu dần hiện ra hình ảnh rõ ràng.
"Băng Vân, con hiện tại ở nơi nào vậy?" thanh âm hiền hậu vang lên, chính là của Băng Lãnh, người trong Băng Thần Tháp đã theo nàng từ nhỏ tới lớn.
Băng Lãnh là người hầu của Băng Tuyết Nữ Thần Tế Tự, cũng là người đối với Băng Tuyết Nữ Thần Tế Tự trung thành nhất. Bà đã theo Băng Tuyết Nữ Thần Tế Tự sáu mươi năm. Tuy rằng thiên tư của bà tuyệt không phải là xuất chúng, nhưng dưới sự chỉ đạo của Băng Tuyết Nữ Thần Tế Tự, cũng đã đạt tới cảnh giới ma đạo sư; là một trong bốn vị ma đạo sư của Băng Thần Tháp, cũng là người Băng Tuyết Nữ Thần Tế Tự tín nhiệm nhất.
Thời gian Băng Vân ở Băng Thần Tháp, ngoại trừ theo Băng Tuyết Nữ Thần Tế Tự học tập ma pháp, còn lại thì đều ở cùng một chỗ với Băng Lãnh. Băng Lãnh phụ trách chiếu cố sinh hoạt thường ngày của nàng, giống như má má quan tâm trông nom nàng vậy. Nếu như nói người mà Băng Vân yêu quý nhất trong Băng Thần Tháp, tuyệt đối không phải Băng Tuyết Nữ Thần Tế Tự, mà là Băng Lãnh. Bởi vì chỉ có Băng Lãnh, nàng mới có thể ở trong thế giới Băng Thần Tháp lạnh lẽo đó, có được một chút ấm áp. Đối với thầy dạy của mình, trong lòng nàng chỉ có kính phục và ngưỡng mộ; Băng Tuyết Nữ Thần Tế Tự ở trước mắt nàng, cứ như một tòa núi cao không thể vượt qua.
"A di, người tìm con có chuyện gì à? Không phải là sư phụ đã xuất quan chứ?". Băng Vân mỉm cười nhìn Băng Lãnh trong thủy tinh cầu. Cũng chỉ có trước mặt Băng Lãnh, dáng cười của nàng mới có thể tự nhiên đến vậy.
"Tiểu Băng Vân à! Con thực là càng ngày càng xinh đẹp. Băng Tuyết Nữ Thần Tế Tự đại nhân vẫn chưa có xuất quan. Sứ giả Quốc vương Băng Nguyệt đế quốc phái tới đã đợi người không ít ngày, bộ dạng dường như rất sốt ruột. Quốc vương Băng Nguyệt đế quốc ấy sợ là không kiên trì được bao lâu nữa. Có điều con cũng biết tính tình sư phụ con, Băng Tuyết Nữ Thần Tế Tự đại nhân một khi đã bế quan, thì bất cứ ai cũng không thể quấy rầy."
Băng Vân gật đầu nói: "A di, thế người tìm con có việc gì vậy? Không phải trong tháp có vấn đề gì cần con trở về chứ?".
Băng Lãnh nhẹ lắc đầu đáp: "Không đến mức vậy đâu. Vài ngày trước con đột nhiên đi mà không nói một lời, làm a di lo lắng lắm! Từ năng lượng dao động mà suy, con hiện giờ chắc đang ở Băng Nguyệt thành. Thế nào? Tại nơi đó có phát hiện gì sao?"
Băng Vân do dự một chút mới nói: "Đúng vậy, con đã phát hiện kẻ giữ Băng Tuyết Nữ Thần chi thạch. Hắn đáp ứng sẽ nhanh chóng kết thúc công việc của bản thân, rồi theo con về Băng Thần Tháp. Cho nên con hiện giờ đang chờ hắn."
Băng Lãnh trong mắt chớp tia sáng lạnh: "Đã phát hiện rồi sao con không bắt hắn về? Người của Băng Thần Tháp chúng ta từ lúc nào cũng học đợi người vậy? Vân nhi, điều này chẳng giống con chút nào a!".
Băng Vân than nhẹ một tiếng đáp: "Con thực cũng muốn bắt hắn mà. Thế nhưng con căn bản chẳng phải đối thủ của hắn, thì làm sao mà bắt đây?".
Băng Lãnh ngạc nhiên nhìn Băng Vân hỏi: "Con không phải đối thủ của hắn? Không thể nào! Dùng Băng Tuyết Nữ Thần lĩnh vực của con, cho dù đối thủ là ma đạo sư đi nữa, cũng vị tất đã ngang tay?. Lẽ nào là bị cái vị ma pháp sư nổi tiếng trên đại lục ấy cướp mất Băng Tuyết Nữ Thần chi thạch rồi sao?".
Băng Vân khẽ lắc đầu đáp: "Không, kẻ mà con nói đến chính là kẻ tại Tân Duệ Ma Pháp Sư Đại Tái đã thắng con. Ma pháp của hắn cực kỳ quái dị, hơn nữa hắn cũng có Tiên Thiên lĩnh vực. Tiên Thiên lĩnh vực của hắn tựa hồ đối với Băng Tuyết Nữ Thần lĩnh vực của con có tác dụng khắc chế, cho nên hiện tại con cũng chỉ có thể chờ đợi. Nếu sử dụng người của chúng ta tại Băng Nguyệt Thành, con sợ sẽ tạo ra tổn thất không cần thiết ".
Băng Lãnh nhìn Băng Vân có chút lo lắng, nói: "Vân nhi, sao ta lại cảm thấy con có chút bất thường? Như vầy đi, ta sẽ đi một chuyến tới Băng Nguyệt thành; với hợp lực của hai người chúng ta, thế nào cũng có thể bắt hắn đem về."
"Không cần." Ngay cả bản thân Băng Vân cũng giật mình, không biết vì sao mình lại có thể trả lời nhanh đến như vậy, vẻ lúng túng thoáng qua trên gương mặt nàng: "A di, sư phụ hiện đang bế quan, Băng Thần Tháp cần người chủ trì đại cục. Con nghĩ sư phụ dù đang trong lúc bế quan, nhưng sự tình bên ngoài người khẳng định là biết rõ cả. Băng Nguyệt đế quốc muốn thay đổi người thừa kế, lão nhân gia người nhất định sẽ xuất quan sớm. A di cứ lưu lại Băng Thần Tháp đi, ở đây đã có con lo."
Băng Lãnh cảm thấy nghi ngờ nói: "Vân nhi, kẻ giữ Băng Tuyết Nữ Thần chi thạch rốt cuộc là ai vậy?".
Băng Vân liếc nhìn ánh mắt quan tâm của Băng Lãnh trong thủy tinh cầu, thở nhẹ một tiếng, đáp: "Hắn cùng Băng Thần Tháp chúng ta cũng có chút quan hệ, hắn chính là con trai của Băng Khiết sư tỷ. Năm đó hắn rơi xuống vách núi mà không chết, hơn nữa còn dựa vào Băng Tuyết Nữ Thần chi thạch mà tu luyện ".
Băng Lãnh cả người chấn động: "Con nói cái gì? Hắn là nhi tử của Khiết nhi? Trời ơi! Nhi tử của Khiết nhi không ngờ vẫn còn sống. Điều này, điều này...." Tâm tư bà tựa hồ có chút bấn loạn, trong mắt lộ ra quang mang phức tạp, hồi lâu vẫn không nói tiếp. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Băng Vân nói: "Chính là do nguyên nhân này, nên con cũng luôn do dự không biết có nên đưa hắn trở về hay không? Đưa hắn trở về có đúng là tốt không? Sư phụ đến hiện giờ vẫn không có buông bỏ sự tình hồi đó. Nếu con đưa hắn trở về, hắn bị sư phụ...thì Băng Khiết sư tỷ sợ rằng cũng..." Nói tới đây, nàng cũng trầm hẳn xuống.
Băng Lãnh thở dài: "Thực là oan nghiệt! Mọi chuyện phát sinh năm ấy làm tổn thương sâu sắc trái tim sư phụ con. Con từ nhỏ vẫn theo sư phụ rèn luyện ma pháp, con biết vì sao mà sư phụ đối với con nghiêm khắc không? Nguyên nhân quan trọng là vì Băng Khiết sư tỷ của con. Trước kia, tính khí sư phụ con thực sự rất tốt, đối với Băng Khiết y như đối với nữ nhi, nhưng ai mà có thể nghĩ tới Băng Khiết lại theo người của Dung gia chứ? Sự đau lòng của phụ con khi ấy chỉ có ta nhận thấy. Không ngờ bà đã khóc, trong suốt thời gian sáu mươi năm trời ta theo bà, đó là lần duy nhất thấy bà rơi lệ.
Băng Vân chậm rãi gật đầu: "Con hiểu rõ mà. Đến bây giờ Băng Khiết sư tỷ vẫn có vị trí hết sức quan trọng trong lòng sư phụ. Chỉ là trong lòng sư phụ tựa hồ có một nút thắt, trước khi nút thắt này được cởi bỏ, sợ là sẽ không thể nào phóng thích sư tỷ. Thật mong sư phụ có thể nghĩ thông sớm một chút, có một số việc miễn cưỡng thì căn bản cũng không có tác dụng gì.
Băng Lãnh nói: "Được rồi, ta cũng không cần nhiều lời với con. Con tự mình trông chừng ở đó nhé. Nếu gặp phải nguy hiểm thì dùng thủy tinh cầu báo cho ta biết, ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để tới."
Quang mang chớp lên, ánh sáng trong thủy tinh cầu mờ đi, Băng Vân thuận tay vung lên, thu nó lại. Tâm tình của nàng có chút bấn loạn. Mặc dù nàng có gặp qua Băng Khiết vài lần, nhưng đó cũng là khi nàng còn rất nhỏ. Trong ký ức của nàng, Băng Khiết là người phụ nữ vô cùng dịu dàng, cảm giác như là mẫu thân của nàng vậy. Nhưng mà trong ký ức của nàng, Băng Khiết tựa hồ chưa bao giờ có được vui vẻ, trên vẻ mặt luôn có nét ưu sầu cho đến khi bị Băng Tuyết Nữ Thần Tế Tự....
"Tỷ tỷ, người vì sao lại muốn như thế?" Âm thanh đau khổ từ sau lưng Băng Vân vang lên.
Băng Vân trong lòng kinh hãi, quay người nhìn lại. Nàng phát hiện Miêu Miêu không biết từ lúc nào đã tỉnh lại, gương mặt bi phẫn đang nhìn mình.
Băng Vân hoảng hốt nhìn Miêu Miêu, đáp: "Những gì ta nói vừa rồi em đều nghe thấy cả ư?".
Miêu Miêu gắng sức gật nhẹ đầu, nói: "Băng Vân tỷ tỷ, Niệm Băng ca ca tốt như thế, tỷ vì lý do gì muốn bắt huynh ấy? Huynh ấy hàng ngày đều làm cơm cho chúng ta ăn, lại đã từng cứu mạng muội. Ca ca là người tốt mà! Tỷ tỷ, thực sự là tỷ không muốn bắt huynh ấy phải không?".
Băng Vân trên mặt toát ra một nụ cười khổ. Đối mặt với thỉnh cầu của Miêu Miêu, nàng quả tình không biết bản thân nên trả lời ra sao.
Sự bi thương trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Miêu Miêu càng nồng đậm: "Tỷ tỷ, muội vẫn luôn tưởng rằng tỷ là nữ bằng hữu của Niệm Băng ca ca, chỉ vì bất hòa nên mới không đặc biệt quan tâm đến huynh ấy. Hóa ra.. hóa ra tỷ không ngờ là cừu nhân của huynh ấy. Tỷ tỷ, ta biết tỷ là ma pháp sư cường đại, nhưng nếu như tỷ muốn bắt Niệm Băng ca ca, thì trước hết bắt ta đi, ta sẵn lòng thay thế Niệm Băng ca ca để tỷ bắt về."
Băng Vân nhìn Miêu Miêu, nàng đâu ngờ nữ hài tử so với mình còn nhỏ hơn mấy tuổi mà lại đối với Niệm Băng có cảm tình sâu sắc tới như vậy. Băng Vân than nhẹ một tiếng nói: "Miêu Miêu, muội cảm thấy muội làm như thế có đáng không?".
"Đáng chứ!" Miêu Miêu không chút do dự đáp lời, "Niệm Băng ca ca đối với muội tốt biết bao, cứ như là ca ca ruột vậy. Tỷ tỷ, tỷ không biết đó, Miêu Miêu không có huynh đệ tỷ muội, từ nhỏ chỉ mỗi mình muội và ba ba, má má sống cùng nhau, không biết nói là cô đơn nhiều thế nào đâu. Lần đó Miêu Miêu gặp được Niệm Băng ca ca, trên người muội không có tiền, cũng chưa có ăn gì; là Niệm Băng ca ca đã giúp muội, về sau huynh ấy còn cứu mạng muội nữa. Miêu Miêu vẫn luôn coi huynh ấy như ca ca ruột thịt của mình, đối đãi cũng như vậy. Dù rằng huynh ấy rất yêu mến tỷ tỷ, nhưng mà nếu tỷ tỷ muốn đối phó Niệm Băng ca ca, Miêu Miêu nhất định sẽ không để tỷ thực hiện được". Vừa nói, trong mắt Miêu Miêu chớp lên một tia ngân quang nhàn nhạt.
Băng Vân chỉ cảm thấy đại não có chút choáng váng, tinh thần lực không ngờ đột nhiên suy yếu đi. Nàng hoảng hồn, vội vàng ngưng tụ tinh thần lực, bấy giờ mới loại trừ được cảm giác hư nhược đó. Nàng nhìn Miêu Miêu kinh ngạc: "Ngươi … đây là tinh thần ma pháp sao?".
Miêu Miêu nhìn vào mắt Băng Vân, tỏ ra có mấy phần cảnh giác: "Chính thế! Muội không chỉ rất lợi hại, mà còn có rất nhiều tiểu sủng lợi hại nữa. Nếu mà tỷ tỷ muốn gây bất lợi đối với Niệm Băng ca ca, thì trước hết giết Miêu Miêu đi, bằng không muội nhất định sẽ ngăn cản tỷ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...