"Có thể có nhân tài như ngươi quả thật là chuyện may mắn của bổn giáo." Biến hóa đột ngột khiến hắn có chút cảm giác dở khóc dở cười. Nói tới đây, hắn nhìn về phía bảy vị trưởng lão, nói: "Tới đi, tất cả mọi người vào bàn đi, ta làm bữa cơm này đã hao phí không ít khí lực đó. Mấy vị trưởng lão nhấm nháp một chút đi." Nói xong, hắn dẫn các vị trưởng lão và vợ chồng Tuyết Phách ngồi vào vị trí, mặc dù Tuyết Phách vẫn yêu cầu Niệm Băng ngồi vị trí chủ tọa, nhưng cuối cùng hắn vẫn chọn một vị trí khác, tùy tiện ngồi xuống.
Đại trưởng lão kinh ngạc nhìn bàn thức ăn tinh xảo hắn chưa bao giờ thấy qua, hắn còn chưa kịp nói, tam trưởn lão tính tình nóng nảy đã cướp lời nói: "Giáo chủ, không phải chứ, ngươi thật sự làm đầu bếp trong nhà Tuyết Phách sao?"
Niệm Băng mỉm cười nói: "Chức nghiệp khác của ta chính là đầu bếp a! Tuyết Phách trưởng lão, ta một điểm cũng không từng lừa gạt ngươi, mấy tháng sau, ta muốn đại biểu Thanh Phong trai đi tham gia Trù Thần đại tái."
Tuyết Phách cười khổ nói: "Giáo chủ, ngài đừng nói nữa, ta quả thật rất xấu hổ a!"
Tuyết phu nhân đi tới bên cạnh Tuyết Phách, hành lễ với Niệm Băng nói: "Thuộc hạ Tuyết Sư đường trưởng lão dự bị Tuyết Thị ra mắt giáo chủ."
Tuyết Phách là người của Huyết Sư giáo Niệm Băng đã rất kinh ngạc rồi, nhưng hắn không ngờ Tuyết phu nhân thế nhưng cũng là người trong bổn giáo, đại trưởng lão nhìn ra nghi hoặc trong lòng Niệm Băng, vội vàng giải thích: "Tuyết Phách là đại đệ tử của ta, nói ra thì, hắn cũng là sư đệ của gia gia ngươi, thê tử của hắn là đệ tử của lão nhị, tu luyện chính là hắc ám ma pháp, mặc dù còn chưa đạt tới cảnh giới ma đạo sư nhưng nàng lại có một thiên tiên lĩnh vực quái dị, lĩnh vực của nàng tên là Ẩn Ma. Lĩnh vực này không cần hao phí nhiều ma pháp lực lắm, lúc nào cũng có thể bảo hộ bên ngoài thân thể, nó cũng không có tác dụng công kích, phòng ngự hay tăng phúc nhưng lại có thể che dấu hoàn toàn ma pháp khí tức của bản thân, đây cũng là nhân tài hiếm có của bổn giáo."
Tuyết phu nhân mặc dù nói như vậy, nhưng Niệm Băng biết rõ về ma pháp huyền bí sao lại không hiểu thiên tiên lĩnh vực tên là Ẩn Ma này có diệu dụng ra sao? Với thiên nhãn huyệt của hắn mà không nhìn ra được năng lực của Tuyết phu nhân, quả thực chỉ thấy như một người thường. Nàng bây giờ là ma đạo sĩ, một ma đạo sĩ bề ngoài là người thường nếu đột nhiên phát động, vậy tuyệt đối là một chuyện phi thường đáng sợ, Ẩn Ma lĩnh vưc này hẳn là bí mật lớn nhất trên người Tuyết phu nhân, nếu không phải mình là giáo chủ Huyết Sư giáo chỉ sợ cũng không thể biết được.
Đang lúc Niệm Băng muốn nói gì đó, thanh âm của Tuyết Ngọc đột nhiên vang lên. "Niệm Băng đại ca, ngươi sao còn chưa đi ra, vừa rồi ta thấy trù nghệ của ngươi quả thật quá tuyệt vời. Tối hôm nay ngươi bắt đầu dạy ta luôn đi." Vừa nói xong, Tuyêt Ngọc đã chạy vào phòng khách.
Vừa thấy nữ nhi xuất hiện, sắc mặt Tuyết Phách trầm xuống, nói: "Ngọc nhi, không được vô lễ, không thấy có khách hay sao?"
Tuyết Ngọc lúc trước bị trù nghệ của Niệm Băng hoàn toàn lay động, lúc nàng phản ứng lại, lập tức không thể đợi được chạy đi tìm Niệm Băng, quả thật đã quyên chuyện hôm nay trong nhà có khách, nàng tò mò nhìn bảy vị trưởng lão lớn tuổi, lẽ lưỡi nói: "Á, rất xin lỗi, ba ba, con đến tới gọi Niệm Băng, chúng ta di ra thôi." Vừa nói, nàng vừa vẫy vẫy tay với Niệm Băng.
Tuyết Phách nói: "Được rồi, Ngọc nhi, ngươi đi ra trước đi, ta và Niệm Băng còn có chút việc, để cho hắn giới thiệu một chút về thức ăn mà hắn làm." Tuyết Ngọc luôn luôn kính sợ phụ thân, thấy sắc mặt Tuyết Phách trầm xuống, lập tức không dám tiếp tục nói thêm cái gì, đánh mắt cho Niệm Băng rồi lui ra ngoài.
Tuyết Ngọc đánh mắt cho Niệm Băng, Tuyết Phách và Tuyết phu nhân tự nhiên cũng đều thấy được, ánh mắt hai người đều có chút khác thường, nhưng không một ai nói gì.
Niệm Băng mỉm cười nói: "Tuyết trưởng lão, phu nhân, các ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ thấy hợp với Tuyết cô nương thôi, chỉ coi nàng như muội muội mà thôi. Tuyết Ngọc là cô nương tốt, hôm nay nàng nói với ta muốn học tập trù nghê, sau này hãy tìm cho nàng một trượng phu thật tốt, ta thấy, trong lòng nàng đã có người. Có cơ hội ta sẽ dạy nàng một chút trù nghệ. Xem bộ dáng, nàng có vẻ không phải người trong bổn giáo." Ý tứ của hắn rất rõ ràng, đúng là nói cho vợ chồng Tuyết Phách, các ngươi đừng clo lắng, ta đối với nữ nhân của các ngươi không có ý đó, chỉ coi nàng như muội muội mà thôi.
Tuyết Phách âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mặc dù Niệm băng địa vị tôn sung nhưng với diện mạo anh tuấn và thực lực cường đại của Niệm Băng, gả cho một người như vậy vị tất đã là một chuyện hạnh phúc, nghe Niệm Băng nói như vậy, sắc mặt hắn lập tức khá hơn rất nhiều, thở nhẹ một tiếng, nói: "Ngọc nhi từ nhỏ đã rất nghịch ngợm, đối với ma pháp hay vũ kỹ đều không có nhiều hứng thú, cho nên ta mới không cho nó nhập giáo, nó cũng không biết chúng ta là người trong bổn giáo. Giáo chủ, nói ra chỉ sợ ngài chê cười, người Ngọc nhi thích chính là thất hoàng tử mà ngài muốn gặp. Thất hoàng tử mặc dù có sở thích đặc thù, nhưng tướng mạo cùng phẩm tính quả thật không tồi. Năm Ngọc nhi mười bốn tuổi, có một lần ta theo quân xuất chiến, Ngọc nhi chạy ra ngoài chơi gặp người xấu, vừa may gặp được thất hoàng tử cứu nó, sau đó Ngọc nhi âm thầm thích vị thất hoàng tử này, nhưng chúng ta lại không hiểu, vì sao thất hoàng tử lại làm việc tốt như vậy, hắn mặc dù không làm chuyện gì xấu, nhưng tựa hồ chỉ có hứng thú với nam nhân. Ngọc nhi và thất hoàng tử mặc dù là bằng hữu, nhưng cứ giống như huynh đệ vậy. Nếu ngài muốn gặp thất hoàng tử, thông qua Ngọc nhi so với thông qua ta còn dễ dàng hơn nhiều."
Niệm Băng ngây ra một chút, âm thầm cười khổ, không nghĩ tới, mình vẫn muốn tìm cơ hội gặp Yến Phong, mà cơ hội lại sớm đã trải ra trước mắt rồi, với quan hệ của mình và Tuyết Ngọc, yêu cầu nàng mang theo mình tới gặp Yến Phong quả thật không có vấn đề gì.
"Tuyết trưởng lão, ta nghĩ, mục đích bảy vị trưởng lão tới gặp ngươi hôm nay cùng ta giống nhau, lần này, ta tới Băng Nguyệt thành chính là vì bổn giáo sắp có một hành động rất lớn, hành động này còn phải nhờ ngươi phối hợp." Vừa nói xong, chung quanh thân thể Niệm Băng chợt lóe lên thất thải quang mang, một kết giới đã bao phủ khắp cả phòng, hoàn toàn ngăn cách thanh âm bên trong phòng.
Tuyết Phách chặn lại nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì mà lại khiến cho giáo chủ và bảy vị trưởng lão đích thân tới Băng Nguyệt thành."
Đại trưởng lão nghiêm mặt nói: "Đương nhiên là đại sự, chúng ta tới Băng Nguyệt thành, việc đầu tiên là để tiến hành trắc thí tân nhiệm Bạch Phát giáo chủ, một việc khác chính là chúng ta sẽ có hành động với Băng Nguyệt đế quốc. Hành động này liên quan tới sự phát triển trong tương lai của bổn giáo, chẳng những chúng ta đến đây, hơn nữa còn hạ lệnh điều tới đây năm trăm Huyết Vệ của bổn đường." Niệm Băng cùng đại trưởng lão sau khi thương lượng đã quyết định sẽ không tiếp tục điều động các thành viên chiến đấu của phân đường khác, năm trăm Huyết Vệ là đội ngũ cực mạnh trong Huyết Sư giáo, để phòng ngừa sau khi thất bại Huyết Sư giáo chịu đả kích quá lớn cho nên bọn họ quyết định dựa vào Huyết Vệ và thành viên chiến đấu trong Băng Nguyệt thành để cùng hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Niệm Băng nói: "Lần hành động này gọi là Biến Thiên."
Tuyết Phách cả kinh nói: "Chẳng lẽ chúng ta phải ….."
Niệm Băng mỉm cười nói: "Không phải như ngươi nghĩ đâu. Thế thực bên trong của bổn giáo tuy lớn nhưng cũng không có khả năng chống lại một quốc gia. Chúng ta chỉ muốn trợ giúp một chút để một vị hoàng tử lên ngôi mà thôi. Cho dù như vậy cũng vô cùng nguy hiểm. Lần hành động này còn phải dựa nhiều vào Tuyết trưởng lão hỗ trợ."
Tuyết Phách trong lòng máy động, nói: "Chẳng lẽ người ngài muốn phụ tá lên ngôi lại là thất hoàng tử kia?"
Niệm Băng gật gật đầu nói: "Không sai, chính là hắn. Ta và Yến Phong quan hệ không tồi, hơn nữa hắn cũng không bị ô nhiễm bởi khí tức hủ bại nơi hoàng gia. Đưa người này lên ngôi, đối với chúng ta mới có lợi, thay bằng một hoàng tử khác, chúng ta rất khó khống chế."
Tuyết Phách suy nghĩ, nói: "Ta bây giờ có nên tuyên bố ủng hộ thất hoàng tử không?"
Niệm Băng lắc đầu nói: "Không, thời cơ còn chưa tới, dù sao Yến Phong bây giờ còn chưa tìm được thế lực ủng hộ. Ngươi tùy tiện ủng hộ hắn, ngược lại sẽ mang tới phản hiệu quả. Việc chúng ta phải làm bây giờ chính là chế tạo ra đủ loại tình huống, đẩy hắn lên vị trí đó, thời điểm ngươi ra mặt, ta dĩ nhiên sẽ tri thông cho ngươi, ngươi là trọng thần có ảnh hưởng lớn tới quân phương, bây giờ, ta muốn ngươi bây giờ chú ý tới động tĩnh của quân phương, dù sao, một khi đại hoàng tử, nhị hoàng tử và ngũ hoàng tử tranh đoạt đế vị, tất nhiên sẽ liên lụy tới quân phương, ai chiếm được sự ủng hộ của quân phương mới có thể yên ổn ở hoàng vị."
Tuyết Phách trầm ngâm nói: "Trước mắt, quân phương Băng Nguyệt đế quốc do tam đại nguyên soái chúng ta nắm giữ, bộ tư lệnh quyền lợi tuy lớn nhưng tam đại nguyên soái chúng ta lại chế ước lẫn nhau, thủ hạ của ta mặc dù là tinh hãn nhất, nhưng số lượng cung ít nhất, hơn nữa khoảng cách từ nơi đóng quân tới Băng Nguyệt thành không gần, mấy năm nay không phát sinh chiến sự, hai vị nguyên soái kia đều ở Băng Nguyệt thành. Bọn họ đã phân biệt ủng hộ đại hoàng tử và ngũ hoàng tử, muốn cho thất hoàng tử lên ngôi cũng không dễ dàng a!"
Niệm Băng lạnh nhạt cười, trong mắt toát lên một tia lãnh quang. "Quả thật không dễ dàng, nhưng cũng không phải không có cơ hội. Lúc ba vị hoàng tử này công kích lẫn nhau là cơ hội tốt nhất của chúng ta. Các thế lực ở Băng Nguyệt thành đã phát động, ngũ hoàng tử bây giờ đã thành công mượn sức Ma pháp sư công hội của Băng Nguyệt đế quốc, nết ta đoán không sai, không lâu sau hắn sẽ củng cố thế lực Băng Nguyêt thành, đồng thời cũng sẽ nhanh chóng nghĩ biện pháp để được quốc vương chấp nhận. Hắn bây giờ là người có nhiều cơ hội được kế vị nhất, chờ khi hắn trở lại Băng Nguyệt thành là lúc chúng ta động thủ."
Tuyết Phách trong mắt toán lên một tia sát khí, tay phải làm một thủ thế. "Ý của ngài là…"
Niệm Băng lắc đầu nói: "Không, với thực lực của chúng ta mặc dù có thể nắm chắc phục kích và giết chết hắn, nhưng hắn còn chưa thể chết, nếu hắn chết sẽ khiến một phương lớn mạnh, chúng ta sẽ càng có ít cơ hội. Cho nên, chúng ta cho dù muốn giết người cũng không phải ngũ hoàng tử."
Bảy ngày sau. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Ngũ hoàng tử Yến vân đẫn hơn trăm tên tùy tùng chậm rãi đi trên quan đạo, xa xa, hắn đã thấy được bức tường thành cao lớn của Băng Nguyệt thành, trong lòng càng thêm tự tin, âm thầm nghĩ, Băng Nguyệt thành, ta đã trở lại, lúc này ta nhất định phải trở thành chủ nhân của ngươi, chủ nhân của cả Băng Nguyệt đế quốc. Lần này rời khỏi Băng Nguyệt thành, hắn cũng có thu hoạch không nhỏ, mặc dù bởi vì Gia Lạp Mạn Địch Tư xuất hiện khiến cho hắn mất cơ hội theo đuổi Tuyết Tĩnh, nhưng hắn lại chiếm được sự ủng hộ của Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội, hắn bây giờ đối với bản thân tràn ngập tin tưởng. Đã trở lại, vậy cũng nên bắt đầu hành động.
"Báo …." Một gã thị vệ của phủ ngũ hoàng tử cưỡi khoái mã từ Băng Nguyệt thành tới, sau khi gặp đội ngũ của ngũ hoàng tử vội vàng xoay người xuống ngựa, quỳ rạp xuống đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...