Băng Hỏa Ma Trù

Gia Lạp Mạn Địch tư gật đầu nói:

"Không sai, bọn họ đến chính là vì những cái bình còn lại. Hiện tại vẫn còn bốn cái bình nằm trong tay bọn ta, tuyệt không thể để cho bọn họ lấy được. Lần này địch nhân của bọn ta rất cường đại, có thể nói tất cả các thế lực hắc ám trên đại lục tập hợp lại cũng không mạnh như bọn họ. Vu yêu là ai ngươi biết không? Phải có vận khí cực tốt, đồng thời đối với hắc ám phải đặc biệt hấp thụ cộng thêm cả hơn ngàn năm thời gian mới có thể luyện thành tên gia hỏa đó."

Niệm Băng cười nhẹ nói:

"Vu yêu ta đã từng nghe qua, thậm chí ta đã từng gặp một tên minh vu....."

Nhìn thấy ánh mắt kinh dị của Gia Lạp Mạn Địch tư, Niệm Băng liền đem chuyện gặp Hi Lạp Đức kể ra một lượt.

Nghe thấy Niệm Băng kể, Gia Lạp Mạn Địch tư nói:

"Thì ra ngươi còn có tao ngộ như vậy, chẳng trách ngươi lại tiến bộ quá nhanh đến thế. Thần đao của ngươi xác thực là dùng để đối phó đám gia hỏa của hắc ám thế giới có tác dụng rất lớn. Chỉ đáng tiếc người cầm nó lại là ngươi, nếu đổi lại để Địch Mạn Đặc Đế gia trì thêm thánh lực vào Thánh Diệu đao thì dù là vu yêu cũng không cần sợ. Đáng tiếc, đáng tiếc a! Niệm Băng, ngươi biết không? Hiện tại vấn đề lớn nhất của chúng ta chính là không có cao thủ đối kháng với vu yêu. Thực lực của vu yêu đã vượt xa dự đoán của chúng ta. Nếu không có quang long vương Địch Mạn Đặc Đế chi trì thì trong chiến đấu sẽ rất khó khăn. Ngươi hiện tại quyết định ly khai vẫn còn kịp."

Niệm Băng lãnh đạm cười một tiếng nói:

"Ta không phải là người nói rồi nuốt lời, nếu đã nói ở lại thì nhất định sẽ lưu lại, bất quá ta cần phải đưa Phượng Nữ rời khỏi đây, ta tìm ngươi tới đây chính là có chuyện muốn nhờ ngươi, đó là nhờ ngươi đưa nàng rời khỏi Hàn Lĩnh."

Gia Lạp Mạn Địch tư nói:

"Các ngươi lâu ngày mới gặp lại, nàng ta chịu rời khỏi ngươi sao?"

Niệm Băng mỉm cười nói:

"Cái này ta tự có biện pháp, được rồi, mọi chuyện ta đã hiểu rõ, chúng ta quay về thôi."

"Đợi một chút!"

Gia Lạp Mạn Địch tư gọi Niệm Băng lại, thần sắc có chút xấu hổ:

"Niệm Băng, đợi khi chúng ta vượt qua ải này, ta còn có việc thỉnh giáo ngươi."

Niệm Băng ngẩn người:

"Ngươi làm sao vậy, là chuyện gì?"


Mặt của Gia Lạp Mạn Địch tư đỏ lên nói:

"Đợi qua chuyện trước mắt cái đã, được rồi, chúng ta đi."

Niệm Băng gật đầu nói:

"Ngươi vào trong động nói với các long vương khác vài tiếng, ta cùng Phượng Nữ nói mấy câu rồi ngươi đưa nàng rời khỏi Hàn Lĩnh, được không?"

Gia Lạp Mạn Địch tư gật đầu nói:

"Chuyện nhỏ thôi, huống chi Phượng tộc cùng Long tộc bọn ta cũng có chút quan hệ, đưa nàng đi tự nhiên không thành vấn đề, chỉ cần ngươi khuyên nàng ta là được."

Hai người cùng quay về cửa động. Gia Lạp Mạn Địch tư đi vào trong, Phượng Nữ đưa ánh mắt quan tâm nhìn Niệm Băng.

Niệm Băng nắm lấy tay Phượng Nữ nhỏ nhẹ nói:

"Nàng không hỏi ta đã nói gì với Gia Lạp Mạn Địch tư sao?"

Phượng Nữ mỉm cười lắc đầu nói:

"Đó là chuyện nam nhân các người. Mỗi một người đều có bí mật của riêng mình mà."

Trong lòng Niệm Băng chợt thấy ngọt ngào ôm lấy vòng eo của Phượng Nữ. Trải qua những việc trong mấy tháng qua, mặc dù Niệm Băng và Phượng Nữ không gặp mặt nhau nhưng cả hai đều có cảm giác cùng chung hoạn nạn. Phượng Nữ không hề tránh tay Niệm Băng mà ngược lại còn chủ động ôm lấy hắn.

Niệm Băng do dự một chút rồi nói:

"Phượng Nữ, ta có một việc muốn nói với nàng."

"Ư… chàng nói đi!"

Phượng Nữ từ từ nhắm mắt lại, sắc mặt rất ôn nhu. Nguồn: https://truyenfull.vn

Niệm Băng cắn răng nói:

"Việc ta muốn nói có thể có liên quan tới thân thế của nàng"


Phượng Nữ mở to mắt kinh ngạc nhìn Niệm Băng:

"Thân thế của thiếp? Thiếp sinh tại Phượng tộc, Phượng tộc chính là nhà của thiếp. Chàng sao biết thân thế của thiếp chứ?"

Niệm Băng than nhẹ nói:

"Không sai, Phượng tộc chính là nhà của nàng. Nàng có biết cha mẹ mình là ai không?"

Khuôn mặt đang tươi cười của Phượng Nữ phút chốc trắng bệch, thất thanh nói:

"Không lẽ, không lẽ chàng biết?"

Niệm Băng nắm chặt bàn tay đang dần trở nên lạnh của Phượng Nữ:

"Nàng đừng kích động, nghe ta nói đã, cái này ta chỉ đoán thôi, không có gì chắc chắn, còn cần phải kiểm chứng mới được."

Hô hấp của Phượng Nữ chợt trở nên dồn dập:

"Làm sao kiểm chứng?"

Niệm Băng trầm giọng nói bốn chữ:

"Tích huyết nhận thân"

Nhìn thấy Phượng Nữ ngây người, không gian chi giới trên tay chợt lóe ngân quang. Cái bình nhỏ khi xưa lấy từ Nha Vũ công tước phủ tức thì xuất hiện. Có đương chi ngọc làm bình, tiên huyết sẽ không bị hư hỏng.

Hơi thở của Phượng Nữ càng lúc càng gấp, nghi hoặc nhìn Niệm Băng:

"Cái này, cái này là máu của ai?"

Niệm Băng không trả lời lấy ra từ trong không gian chi giới một cái bát. Sau đó ngưng tụ một khối băng trong chén rồi dùng hỏa ma pháp đem băng tan thành nước. Mở ngọc bình nhỏ ra một giọt tiên huyết nói:


"Nàng đừng hỏi là máu của ai, hãy chích lấy một giọt tiên huyết cái đã. Lại đây, nếu như máu có thể dung hợp thì ta sẽ nói cho nàng biết."

Nếu như những gì hắn đoán là thật thì tự nhiên sẽ đem hết mọi chuyện kể cho Phượng Nữ nghe. Còn bằng không thì nói gì cũng vô dụng, hà tất phải nhiễu loạn tâm thần Phượng Nữ làm gì?

Phượng Nữ gật đầu, hít sâu một hơi, đem đấu khí ngưng tụ thành châm tự mình đâm nhẹ vào ngón tay. Tức thì một giọt tiên huyết rơi vào trong chén. Niệm Băng dùng quang ma pháp cầm máu cho nàng, ánh mắt hai người nhìn chăm chú vào trong bát

Hai giọt tiên huyết như hai đóa hồng hoa chầm chậm tan ra, từ từ, hai vòng máu từ từ tiếp cận nhau. Phượng Nữ lo lắng nắm chắt tay lại. Niệm Băng cũng đồng dạng hồi hộp như muốn ngưng thở, dù sao cái này cũng có liên quan tới thân thế Phượng Nữ.

Cuối cùng, hai vòng máu khẽ chạm vào nhau. chưa cần Phượng Nữ với niệm Băng phản ứng, hai giọt huyết dịch mau chóng quyện vào nhau không còn có thể phân biệt. Hồng sắc lúc này không ngừng lan ra. Niệm Băng cùng Phượng Nữ đều ngây người. Tích huyết nhận thân thành công rồi. Trong nháy mắt, đủ loại ý nghĩ trải qua trong đầu Niệm Băng. Trong ý nghĩ, Niệm Băng như nhìn thấy tình cảnh năm đó, tựa hồ như thấy mọi chuyện phát sinh trên người Ngọc Như Yên cùng Phượng Nữ.

Phượng Nữ ngây ngốc nhìn tiên huyết trong chén, đôi môi rung rung. Nàng đương nhiên hiểu rõ ý nghĩa tiên huyết dung hợp là gì. Thân nhân, hai chữ này trước giờ trong đầu nàng rất lạ lẫm, nàng nghĩ sao cũng không ra Niệm Băng có thể nói thân nhân nàng là ai, nhưng tiên huyết trước mặt lại chính là thật.

Xử lý cái chén chứa máu và nước xong, khuôn mặt của Niệm Băng lộ nét tiếu ý, giang hai tay ra ôm lấy Phượng Nữ vào lòng. Hắn hoàn toàn có thể hiểu tâm tình của Phượng Nữ hiện tại, nàng đang rất cần sự an ủi của mình.

"Là ai, rốt cuộc máu đó là của ai?"

Phượng Nữ ở trong vòng tay Niệm Băng lo lắng khẩn trương, đối với nàng giờ đây mà nói, lồng ngực này của chàng mới chính là nơi ấm áp nhất.

Niệm Băng không chút do dự nhẹ giọng nói:

"Người này nàng cũng đã từng gặp qua, đó chính là người mà lần trước bọn nàng tính bắt trở về, Ngọc Như Yên, cũng là mẹ nuôi của ta, bà chính là mẫu thân của nàng, còn Lan Vũ công tước của Áo Lan đế quốc cũng chính là phụ thân của nàng đấy."

Phượng Nữ giãy mạnh trong lòng Niệm Băng, hai mắt lộ vẻ không thể tin:

"Không, không, cái này sao có thể được?"

Niệm Băng cười khổ nói:

"Trên thế gian có cái nào là không thể chứ. Trong người nàng không chỉ có dòng máu của Phượng tộc mà còn có dòng máu của Lan Vũ công tước. Nàng nên biết, trước đây Ngọc Như Yên bởi vì bội phản tộc nhân cùng kết hợp với Lam Vũ công tước, nữ nhi bọn họ sinh ra đãng lẽ đã bị Phượng tộc thiêu chết, nhưng các vị trưởng lão trong Phượng tộc vốn có cảm tình sâu đậm với mẹ nuôi của ta, bọn họ sao có thể thực sự làm phương hại bà ta, phương hại cốt nhục của bà ta được? Vì vậy đại nữ nhi đúng ra đã phải bị thiêu chết chính là nàng."

Sắc mặt của Phượng Nữ không còn chút máu, lảo đảo lui về sau vài bước:

"Lừa ta, đám trưởng lão trước giờ vẫn lừa ta, ta có cha mẹ, ta thật ra là có cha mẹ, mẫu thân ta không ngờ lại là tội nhân của Phượng tộc. Vì sao, vì sao tới giờ ta mới biết hết mọi chuyện, vì sao?"

Nước mắt theo khuôn mặt tuyệt mỹ rơi xuống, bỗng nhiên biết sự thật này, trong lòng Phượng Nữ ngổn ngang những ý nghĩ.

Niệm Băng tiến lên phía trước ôm lấy Phượng Nữ vào lòng:

"Phượng Nữ, nàng có biết ta rất ngưỡng mộ nàng không? Mặc dù khi xưa nàng mất đi sự chăm sóc của cha mẹ nhưng đó không phải là bọn họ bỏ nàng! Nàng biết mẹ nuôi vì cái chết của nàng mà đau khổ nhiều lắm không? Hiện tại mọi việc đã sáng tỏ, nàng chính là nữ nhi của bọn họ, nàng có cha mẹ, nàng có thân sinh phụ mẫu, nàng hạnh phúc hơn ta rất nhiều. Ta rõ ràng biết cha mẹ ở đâu nhưng lại không thể đi tìm bọn họ, nàng biết ta rất muốn giống như nàng, có thể thấy cha mẹ của mình không?"

Nghĩ tới cha mẹ đang phải chịu khổ nạn, cộng thêm bị tác động từ tình cảnh Phượng Nữ, Niệm Băng cũng bật khóc. Hai người yêu nhau, bởi vì cha mẹ của mình, trong lòng vừa tràn đầy vui sướng cũng đầy bi thương.


Dần dần Phượng Nữ cũng bình tĩnh trở lại, tiếng khóc nhỏ dần, nàng vừa nấc vừa nói:

"Niệm Băng, bây giờ thiếp phải làm gì đây? Có thể nói cho thiếp biết thiếp phải làm gì đây?"

Niệm Băng lau nước mắt của mình kiên quyết:

"Hiện tại nàng đương nhiên là phải tìm họ, họ chính là cha mẹ của nàng mà! Không lẽ nàng không muốn cùng cha mẹ hưởng niềm vui hay sao, không lẽ nàng không muốn cùng cha mẹ mình ở chung một chỗ?"

Phượng Nữ ngẩng đầu đưa ánh mắt có chút mơ hồ nhìn Niệm Băng:

"Thiếp có thể sao, thiếp thật có thể làm vậy sao? Niệm Băng, Phượng tộc đã dưỡng dục thiếp thành người, dạy thiếp bản lĩnh cường đại, nhưng mẫu thân thiếp thì lại bội phản tộc nhân mà đi, nếu như thiếp cùng bọn họ nhận nhau, Phượng tộc sẽ nhìn thiếp như thế nào? Bọn họ, bọn họ có để cho thiếp trở về giúp Phượng tộc vượt khó nữa không?"

Niệm Băng nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt đầy nước mắt của Phượng Nữ, mỉm cười nói:

"Nha đầu ngốc, nàng nghĩ nghĩa mẫu ta là người thế nào chứ? Thật ra bà chưa từng quên Phượng tộc, bà cũng là một thành viên của Phượng tộc! Đừng nói bà không cản trở nàng về giúp Phượng tộc mà bà cũng đã sớm tính quay về giúp Phượng tộc vượt nạn. Chỉ là điều kiện mà trưởng lão Phượng tộc đưa ra quá khắc nghiệt, bà không thể bỏ phụ thân quân của nàng nên mới do dự không trở về thôi. Chỉ cần nàng trở về, mối quan hệ giữa phụ mẫu nàng cùng Phượng tộc sẽ không còn ngăn cách, mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp trở lại. Khi xưa, mẫu thân nàng sở dĩ hạ quyết tâm phản bội Phượng tộc chính là vì nàng đó! Nói cách khác, nếu như nàng không phải là nữ nhi của bọn họ, chúng ta cứ phát triển như thế này, chỉ cần chúng ta thật lòng chân tâm tương ái thì sẽ có một ngày nàng cũng sẽ đi trên con đường giống như mẫu thân nàng. Nàng thử đứng góc độ của bà mà nghĩ xem, một bên là trượng phu mình rất yêu thương, một bên là tộc nhân đã dưỡng dục mình khôn lớn, quyết định đó đau khổ như thế nào. Nghĩa mẫu đã từng trải rất nhiều, trở về bên cạnh bà, ta có thể dùng tính mệnh bảo đảm, bà sẽ theo nàng quay về Phượng tộc giúp tộc nhân vượt qua kiếp nạn. Thực lực của bà chắc nàng đã rõ, có thêm hai cha con người gia nhập thì cái thập yêu điển lễ đó sẽ không còn là uy hiếp của Phượng tộc. Vì vậy, nàng nhất định phải tới công tước phủ, trở về bên cạnh phụ mẫu của nàng."

Phượng Nữ trầm mặc, nằm trong lòng Niệm Băng không ngừng suy nghĩ. Mỗi câu nói của Niệm Băng đều khắc ghi sâu đậm trong tim nàng. Nàng vốn là người mềm lòng, nghĩ tới thống khổ mà phu thê Ngọc Như Yên từng chịu đựng, rồi nghĩ tới tình cảm giữa mình cùng Niệm Băng, u mê trong đầu dần dần giải khai, ánh mắt bi thương cũng từ từ tiêu thất.

"Chàng có thể theo thiếp về được không? Niệm Băng, một mình thiếp có chút sợ"

Phượng Nữ nhẹ nhàng nói

Trong lòng của Niệm Băng mừng rỡ, hắn biết thâm tâm của Phượng Nữ đã thừa nhận cha mẹ của mình. Đúng a! Đó vốn là người một nhà, vì biết bao hiểu lầm nên mới phải chia cách, đây chính là thời khắc để gia đình họ đoàn tụ. Lúc này, Niệm Băng thật muốn đáp ứng cùng đi với Phượng Nữ, nhưng hắn không thể, đối với kiếp nạn của đám thất long vương Gia Lạp Mạn Địch tư, dù như thế nào hắn cũng không thể bỏ đi mặc dù biết ở lại là rất nguy hiểm, hiện tại chỉ còn cách nói hết cho Phượng Nữ nghe rồi sau đó để Phượng Nữ rời xa khỏi nơi nguy hiểm này.

Chầm chậm lắc đầu, Niệm Băng khẽ nói:

"Phượng Nữ, ta xin lỗi, ta tạm thời không thể tới Áo Lan đế quốc. Vừa rồi ta có cùng Gia Lạp Mạn Địch tư nói chuyện qua, hắn nói cho ta biết hiện tại tu luyện của ta đang tới thời khắc tối quan trọng, chỉ cần tiến thêm một bước sẽ đạt cảnh giới ma đạo sư. Hơn nữa ta cần phải quay về Băng Nguyệt đế quốc một lần, nàng còn nhớ Long Linh không? Ta phải trở về xem nàng ta như thế nào, huống chi ta đã đáp ứng phụ thân nàng ta là khi tỉ thí xong ta sẽ quay về thông báo một tiếng."

Phượng Nữ ngẩng đầu nhìn Niệm Băng, ánh mắt tràn ngập sự thất vọng, nhưng nàng không hề có yêu cầu gì. Nếu như lúc bình thường nhất định nàng sẽ nhìn ra thần sắc của Niệm Băng có gì đó không đúng, có thể nghe ra trong lời nói có gì đó không thật, nhưng hiện tại tâm nàng đang rối loạn, căn bản không thể nghĩ cái gì. Một người bản tính thiện lương như nàng không đòi hỏi gì thêm mà chỉ im lặng cam chịu.

Đúng lúc này, tiếng chân của mấy vị long vương vang lên, Niệm Băng vội rời khỏi Phượng Nữ. Chỉ thấy thổ long vương Bàn Tử, hỏa long vương Gia Lạp Mạn Địch tư, không gian long vương Tạp Ngạo Địch Lý tư, phong long vương Tạp La Địch Lý tư cùng băng long vương Tát Tát Lý tư cùng nhau bước ra.

Tạp La Địch Lý tư tức giận nói:

"Dùng cái miệng đáng ghét của ngươi đi nói người khác đi, bớt can thiệp vào chuyện người ta một chút."

Tạp Ngạo Địch Lý tư bất mãn nói:

"Tạp La, nói gì thì ta cũng là ca ca của ngươi. Ngươi không thể đối với ta khách khí một chút sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui