Phượng Nữ cười khổ nói: "Ta chính là sợ ngươi! Phượng Không trưởng lão đối với ta rất tốt, từ nhỏ đã như cha ta, lần này vì ngươi mà ta trốn khỏi gia hương tới đây, bọn họ nghìn dặm đuổi theo, lại bị bắt buộc rời đi như vậy, ta sợ trưởng lão bọn họ trong lòng không dễ chịu, cũng sợ bọn họ lại càng không nguyện ý tiếp nhận ngươi, Niệm Băng, ngươi có thể hiểu lòng ta? Với ta mà nói, tộc nhân cũng rất trọng yếu!"
Niệm Băng gật đầu, nói: "Phượng Nữ, ta hiểu trách nhiệm trong lòng ngươi, bất quá, trước tiên đừng nghĩ nhiều như vậy, chuyện này sớm muộn gì cũng phải giải quyết, ta sẽ cho ngươi quay lại phượng tộc, nhưng tuyệt không phải là bị bọn họ bắt trở về. Đáp ứng ta, không được đi nghe không?" Hắn thật sự rất sợ khi mình minh tưởng tỉnh lại thì Phượng Nữ đã rời đi rồi.
Phượng Nữ nhìn Niệm Băng thật sâu, khẽ gật đầu.
Dung Băng mỉm cười nói: "Niệm Băng, quyển sách hôm nay ta đưa cho ngươi là ta chọn lựa để chép ra, cộng với quyển hôm trước, hẳn là đủ cho ngươi dùng rồi. Ngày hôm qua gia gia mới đi tìm ta, bảo ta bế quan một tháng, chuẩn bị cho trận đấu sắp tới, trong khoảng thời gian này, ta sợ là không thể tới gặp các ngươi. Bất quá, an toàn ở đây ngươi cứ yên tâm, ta nghĩ, dù không có ta, gia gia cũng tuyệt không để ngoại nhân làm loạn ở Đô Thiên nội thành. Được rồi, ta đi trước, các ngươi hai người cứ tâm sự đi." Nói xong, xoay người đi.
Nhìn bóng Dung Băng, Niệm Băng không nhịn được lẩm bẩm: "Ca, cảm tạ ngươi." Hắn đương nhiên minh bạch ý tứ của Dung Băng, Dung Băng là muốn lợi dụng thế lực của Dung gia để bảo vệ bọn họ, nếu Niệm Băng chỉ có một mình, hắn tuyệt đối không tiếp nhận hảo ý này của Dung Băng, thế nhưng, bây giờ còn có Phượng Nữ, hắn sợ nhất chính là Phượng Nữ bị Phượng Không bọn họ mang đi, cũng chỉ có thể chấp nhận ý tứ của Dung Băng mà thôi. Kéo tay Phượng Nữ trở về phòng.
Trở lại phòng, Phượng Nữ vẫn buồn bã như trước. Niệm Băng ôm nàng an ủi hồi lâu mới tốt hơn một chút.
"Niệm Băng, lúc trước ngươi không phải nói là có chuyện muốn nói với ta sao? Hiện tại đã không còn ai, ngươi nói đi." Phượng Nữ nhớ tới chuyện lúc trước.
Niệm Băng thản nhiên cười nói: "Kỳ thật cũng không có chuyện gì, ta chỉ là đùa ngươi mà thôi. Chỉ là muốn hỏi ngươi hôm nay muốn ăn gì, ta nấu cho ngươi ăn! Phượng Nữ, ánh mắt này của ngươi là kiểu gì, thật dọa người. A! Ngươi cấu ta! Ta không dám trêu ngươi nữa."
Cười đùa với Niệm Băng, Phượng Nữ rốt cục cũng không còn buồn rầu. Lúc này, Niệm Băng đã quyết định không vội để Phượng Nữ tiến hành tích huyết nhận thân, trước tiên, hắn hy vọng Phượng Nữ có thể vui sướng ở nơi này một đoạn thời gian, làm bạn với mình, điều này mặc dù xuất từ tư tâm, thế nhưng, cũng là để Phượng Nữ không bị Phượng Không bọn họ bắt trở về. Kỳ thật, hắn còn phải tham gia ma pháp sư đại tái, phải đợi thi đấu kết thúc mới có thể ly khai nơi này. Đợi sau khi thi đấu kết thúc, rồi mới đem chuyện này nói cho Phượng Nữ. Nếu Phượng Nữ thật sự là nữ nhi của Ngọc Như Yên, vậy hắn sẽ tự mình hộ tống Phượng Nữ tới chỗ Ngọc Như Yên, chỉ cần có Ngọc Như Yên, Phượng Nữ sẽ tuyệt đối an toàn. Tính toán đến đây, hắn mới quyết định tạm thời không nói, còn có hơn một tháng thời gian, trong đoạn thời gian này, hắn muốn cùng Phượng Nữ vô ưu vô lự sống cùng một chỗ.
Quả nhiên như theo lời Dung Băng nói, sau khi Phượng Không trưởng lão bọn họ bị đuổi đi, Phượng Nữ cùng Niệm Băng không có còn bị phượng tộc làm phiền. Cuộc sống của cả hai bắt đầu trở nên có quy luật, mỗi ngày buổi sáng, hai người đều đồng thời thanh tỉnh từ trạng thái tu luyện, đồng thời đi ra bên ngoài mua đồ ăn, tay nắm tay ở Đô Thiên nội thành nhàn nhã dạo chơi, cho đến giữa trưa mới quay về lữ điếm. Niệm Băng lại tự tay nấu nướng cơm trưa. :
Mỗi ngày, Niệm Băng đều thay đổi các loại mỹ thực cho Phượng Nữ ăn, đùa cho nàng vui vẻ, giữa trưa cơm nước xong xuôi, Niệm Băng lại bắt Phượng Nữ ngủ trưa, hắn nói với Phượng Nữ, nữ hài tử nếu ngủ trưa, đối với dưỡng nhan phi thường tốt, Phượng Nữ không lay chuyển được hắn, cũng chỉ đành đi ngủ, bắt đầu thì còn không quen, nhưng qua hơn mười ngày, nếu trưa không ngủ, Phượng Nữ ngược lại sẽ cảm thấy mệt mỏi. Được Niệm Băng chăm sóc, Phượng Nữ có vẻ càng ngày càng mỹ lệ động nhân.
Khi Phượng Nữ ngủ trưa, Niệm Băng lại bắt đầu nghiên cứu ma pháp thư mà Dung Băng cho hắn, trong khoảng thời gian này, có lẽ là vì có Phượng Nữ bên cạnh, hắn phát hiện ngộ tính của mình linh mẫn hơn hẳn so với trước kia, vài vấn đề khó, chỉ cần cẩn thận suy nghĩ một chút thì đều có thể tìm được phương pháp giải quyết, thậm chí có mấy chỗ thiếu mất trong thượng cổ ma pháp trận đều được hắn dùng các loại biện pháp để bổ sung.
Sau khi Phượng Nữ tỉnh dậy, hai người lại cùng nhau ra ngoài lữ điếm, tìm một nơi thanh tịnh nhìn mặt trời xuống núi, mỗi lúc như vậy, bọn họ chẳng ai nói lời nào, chỉ hưởng thụ cái bình lặng ngắn ngủi, bọn họ đều có một loại cảm giác, khi nhìn mặt trời xuống núi, tâm hồn như được hòa làm một, không cần phải nói, bọn họ cũng có thể hiểu được cảm thụ trong lòng nhau.
Sau khi trở lại lữ điếm, Niệm Băng lại tự tay nấu cơm, hai người cùng nhau ăn uống, rồi bắt đầu việc tu luyện trọng yếu hàng ngày. Niệm Băng minh tưởng, Phượng Nữ tu luyện đấu khí, mặc dù bọn họ không nói rõ, nhưng khi Phượng Nữ tu luyện thì vẫn duy trì trạng thái thanh tỉnh cho hộ pháp cho Niệm Băng, giúp hắn có thể yên tâm hơn để tu luyện.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc hạnh phúc thì luôn như vậy, một tháng trôi nhanh. Niệm Băng cùng Phượng Nữ đã quen với cuộc sống của nhau, mỗi ngày, vừa mở mắt là có thể thấy đối phương, khiến cho bọn hắn dị thường thỏa mãn, phảng phất như vậy là đủ rồi, khắp thiên địa tựa hồ chỉ có hai người tồn tại.
"Niệm Băng, hôm nay đi báo danh thôi." Thanh âm của Dung Băng từ ngoài cửa phòng vang lên.
Niệm Băng mới từ trạng thái minh tưởng tỉnh lại, đang nhìn Phượng Nữ đang đả tọa, chợt nghe thanh âm của ca ca, không nhịn được cười thầm nói, "Ca ca tới thật sớm!" Nhẹ nhàng đứng dậy, chỉ sợ đánh thức Phượng Nữ, mở cửa phòng đi ra ngoài.
"A, ca, chúng ta ra ngoài nói chuyện. Phượng Nữ còn đang đả tọa."
Dung Băng hôm nay thay đổi một thân bạch y mới tinh, không nhiễm một hạt bụi, mỉm cười gật đầu, hai người xoay người đi ra ngoài lữ điếm.
"Niệm Băng, xem bộ dáng của ngươi, tựa hồ thời gian vừa qua rất thoải mái! Sắc mặt thật sự là rất tốt, nam nhân có nữ nhân thật là khác biệt." Dung Băng vừa nhìn Niệm Băng, liền không nhịn được muốn giễu cợt hắn hai câu.
Niệm Băng cười khổ đáp: "Ca, ngươi trở nên bát quái như vậy từ lúc nào? Vừa rồi ta nghe ngươi nói phải báo danh, chẳng lẽ ngày mai sẽ thi đấu sao?"
Dung Băng ngây ra một lúc, nói: "Tiểu tử ngươi thật sự là mải vui mà quên chuyện lớn, chẳng lẽ ngươi không biết ngày mốt chính là lúc bắt đầu thi đấu sao? Hôm nay là ngày cuối cùng để báo danh, nếu qua hôm nay mà không báo, coi như là bị hủy bỏ tư cách tham gia."
Niệm Băng gãi gãi đầu, nói: "Ta còn thật không biết cụ thể thời gian thi đấu là ngày nào, vốn muốn đi nghe ngóng, bất quá mấy ngày nay cảm giác minh tưởng rất tốt, nên quên mất."
Dung Băng trợn mắt, nói: "Ngươi giỏi biện bạch! Đâu phải do minh tưởng, ta thấy ngươi rõ ràng là bởi có Phượng Nữ. Bất quá, huynh đệ ta cần phải cảnh cáo ngươi, mặc dù ngươi còn trẻ, bất quá phải chú ý thân thể! Vận động trên giường không nên quá nhiều."
Niệm Băng tức giận nói: "Ca, ngươi tưởng tượng thật phong phú, ta và Phượng Nữ là thuần khiết, chẳng lẽ ngươi cùng tẩu tử đã…"
Dung Băng gõ đầu hắn một cái, nói: "Cái gì tẩu tử với không tẩu tử, ta cùng Y Nặc còn chưa có thành hôn. Đừng chậm trễ, đi nhanh đi, nếu không kịp báo danh, ngươi còn thi thố cái gì?"
Niệm Băng, Dung Băng huynh đệ tăng tốc đi về phía nội thành, vừa đi, Dung Băng vừa nói với Niệm Băng: "Ngũ quốc Tân Duệ ma pháp sư đại tái này cử hành ở hoàng cung, đây cũng không phải thi đấu bình thường, là cơ hội trọng yếu để các quốc gia thể hiện thực lực."
Niệm Băng kinh ngạc nói: "Cử hành trong hoàng cung, chẳng lẽ không cho bên ngoài xem sao?"
Dung Băng nói: "Đương nhiên không cho bên ngoài xem, nếu không, nhiều cường đại ma pháp sư như vậy, một khi ngộ thương bần dân thì sẽ có thương vong rất lớn. Thi đấu tiến hành ở nơi chuyên môn, đến lúc đó sẽ được tinh nhuệ của đế quốc ma pháp sư quân đoàn liên hợp bày ra kết giới, như vậy mới có thể bảo đảm an toàn. Hơn nữa, thi đấu kiểu này, Hoa Thiên đại đế sẽ tự mình quan chiến. Nỗ lực lên cho ta."
Niệm Băng gật đầu, nói: "Người còn lại của Hoa Dung đế quốc tham gia là ai?"
Dung Băng nói: "Bởi vì có hạn chế hai mươi lăm tuổi, thí sinh còn lại của Hoa Dung đế quốc cũng là người Dung gia chúng ta, hơn nữa, người này ngươi cũng rất quen thuộc, trong đời thứ ba chúng ta, hắn là kẻ đứng ngay sau ta. Ngươi hẳn là biết hắn là ai rồi?"
Niệm Băng trong mắt hàn quang chợt lóe. Nhất thời nhớ lại chuyện cũ hồi nhỏ. Lúc ấy, trong thế hệ bọn họ, Dung Băng mặc dù lớn tuổi nhất, nhưng trong đám đồng bối thì tuổi tác hơn kém không đáng kể, trong đó, cùng tuổi với Dung Băng có bảy, tám người. Trong đó có trưởng tôn xuất sắc nhất của nhị gia gia của Dung Băng, hắn tên là Dung Cực.
Dung Cực so với Dung Băng chỉ nhỏ hơn một tháng, từ nhỏ rất lãnh đạm với người khác, bất luận là ai, hắn cũng không quá thân thiết, mỗi ngày chỉ biết khắc khổ tu luyện ma pháp, Niệm Băng sở dĩ nhớ kỹ hắn, là bởi vì khi còn bé đã có một lần hắn đang chơi đùa thì gặp phải mấy tôn tử của tam gia gia, mấy kẻ tam đại của Dung gia rất khinh thường thân phận của Niệm Băng, mắng hắn là tạp chủng, Niệm Băng phẫn nộ cùng bọn chúng đánh nhau, thế nhưng, mặc dù đồng niên, đối phương lại đông hơn, hắn sao có thể địch lại? Nhờ có Dung Cực đi qua, Dung Cực không nói lời nào, dựa vào thực lực sớm đã tiến nhập ma pháp lĩnh vực, dùng một hỏa cầu thuật dọa mấy hài tử kia, lúc Niệm Băng cám ơ hắn, hắn lại không thèm quan tâm bỏ đi. Từ đó về sau, trong đám đồng bối, ngoại trừ Dung Băng ra, Niệm Băng chỉ không có ác cảm với Dung Cực này mà thôi.
Từ ký ức tỉnh lại. Niệm Băng mỉm cười nói: "Là Dung Cực sao? Hắn cũng không có lạnh lùng như bề ngoài! Chỉ là không thích nói chuyện mà thôi."
Dung Băng mỉm cười nói: "Tên đó là đầu gỗ, bất quá, hắn so với ta còn muốn khắc khổ hơn nhiều, hắn vẫn được nhị gia gia truyền thụ ma pháp, không biết hiện tại tu luyện tới mức nào rồi, nói không chừng, còn có có thể vượt qua ta rồi, nếu ngươi gặp hắn, nhất định phải cẩn thận. Dung Cực cực kỳ hiếu chiến, hơn nữa, một khi chiến đấu với đối thủ, hắn điên cuồng cũng đủ để khiến đối thủ sợ hãi. Trước khi ngươi tới, trường đấu này, đối thủ lớn nhất của ta ngoại trừ đại biểu của Băng Thần tháp ra, chỉ sợ cũng chỉ có vị huynh đệ trong nhà này thôi."
Niệm Băng mỉm cười nói: "Ta lại rất hy vọng gặp được Dung Cực, có thể cùng hắn luận bàn, với ta mà nói cũng là chuyện không tồi." Đối với lần này trường thi đấu ma pháp này, hắn mặc dù rất có tin tưởng, nhưng tuyệt đối không hy vọng đối thủ quá yếu, nếu nói như vậy, thi đấu còn ý nghĩa gì nữa? Chỉ có cùng cao thủ thi đấu, mới có thể khiến hắn đề thăng thực lực. Qua vài chiến đấu cùng cường giả, Niệm Băng sớm đã minh bạch đạo lý này.
Xa xa, hoàng cung khí thế cao lớn đã ngay trước mắt, tường màu đỏ thắm cao đến ba trượng, trên tường cứ hai trượng lại có một thủ vệ đứng, từ bề ngoài nhìn, phòng ngự của hoàng cung so với Dung Thân Vương phủ chặt chẽ hơn nhiều.
Khi bọn hắn tới cổng hoàng cung, Niệm Băng phát hiện, bên trái phía trước cổng hoàng cung bày một cái bàn, hai bên bàn có tám binh lính uy vũ đứng, sau bàn có một người ngồi ngay ngắn, người này vóc dáng nhỏ gầy, một thân quan phục mặc trên người phi thường rộng, nhưng hắn lại cố ý tở vẻ rất uy phong.
Dung Băng đánh mắt về phía Niệm Băng, Niệm Băng nhất thời minh bạch, đây là nơi báo danh. Huynh đệ hai người đi nhanh tới trước cái bàn, mới vừa tới gần, nhất thời bị binh lính hai bên ngăn cản lại.
"Lớn mật, đám ngu ngốc các ngươi, ngay cả Dung tiểu vương gia cũng không nhận ra sao?" Quan viên nhỏ gầy kia lập tức đứng lên, đi quanh qua bàn tới đón, hắn ngay liếc nhìn Niệm Băng cũng không thèm, vẻ mặt nịnh nọt, nhìn Dung Băng nói: "Tiểu vương gia, ngài sao lại rãnh rỗi tới đây, tuyển thủ tham gia thi đấu của bản quốc chúng ta không cần lại đây báo danh."
Dung Băng lạnh lùng đáp: "Ta không tới báo danh cho mình, ta mang tới một bằng hữu, hắn cũng đến tham gia thi đấu."
Quan viên lúc này mới nhìn về phía Niệm Băng, mặc dù Niệm Băng dùng hung châm cải biến dung mạo và màu tóc, nhưng thân hình cao lớn của hắn, khí chất cao quý của hắn không phải người thường có thể sánh được, Niệm Băng hơi cung tay, nói: "Chào ngài, ta tới báo danh." Vừa nói, vừa lấy từ không gian chi giới thẻ bài của mình.
Lúc quan viên thấy số mười trên thẻ bài, không khỏi ngây người một lúc, nhìn Niệm Băng, lại nhìn Dung Băng, rồi thăm dò nói: "Ngài là đại biểu của Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội?"
Niệm Băng gật đầu đáp: "Không sai, ta chính là đại biểu của Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội, có vấn đề gì sao?"
"Không có, không có." Bởi vì Niệm Băng là do Dung Băng mang đến, quan viên đối với hắn vô cùng khách khí, nhưng khi hắn cầm thẻ bài đi về bên bàn, không khỏi tự nhủ nói: "Thật sự là kỳ quái, Dung gia rõ ràng cùng Băng Nguyệt đế quốc đối đầu, sao Dung tiểu vương gia lại mang người của Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội đến báo danh chứ?"
Rất nhanh, đăng ký hoàn thành, quan viên báo cho Niệm Băng thời gian và hình thức thi đấu. Thi đấu lần này chia làm hai tổ tiến hành, để bảo đảm hai tuyển thủ của một quốc gia không nằm cùng một tổ, sẽ tiến hành rút thăm chia tổ, sau đó tiến hành thi đấu vòng tròn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...