Băng Hỏa Ma Trù

Vốn đầy địch ý mà đến, nhưng một màn ở cửa đích một màn lại khiến Y Nặc dở khóc dở cười, kẻ mình yêu không ngờ lại có một đệ đệ giống như vậy, quả thực khiến nàng kinh ngạc không nhỏ.

Phượng Nữ mỉm cười nói: "Chào ngươi, ta là Phượng Nữ. Ta đã nghe các ngươi nói chuyện ngoài cửa, vừa đến Đô Thiên thành ta cũng nhận nhầm đấy. Bất quá, Niệm Băng không may mắn như ca ca hắn, lại bị ta đánh một cái." Ngày đó Niệm Băng thương thế không nặng, nhưng ngực vẫn đau âm ỉ giờ mới hết, Niệm Băng luôn miệng ca cẩm, bắt Phượng Nữ xoa bóp cho hắn mấy ngày.

Y nặc hì hì cười, đi tới trước người Phượng Nữ, "Ngươi thật là xinh đẹp! Vốn ta tưởng rằng mình đã xinh rồi, nhưng so ra vẫn còn kém ngươi."

Dung Băng vào sau cười khổ nói: "Đó cũng là nguyên nhân khiến ngươi đầy một bụng dấm chua sao?"

Y nặc quay đầu lườm Dung Băng, "Ngươi rất thất vọng với tướng mạo của ta, há?"

Dung Băng nhíu mày, nói: "Nói gì vậy, làm trò với đệ đệ và đệ muội ta sao, ngươi thu liễm một chút đi." Ngoại trừ lúc một mình đối diện với Niệm Băng, trên mặt hắn thủy chung đều có vài phần lãnh ý.

Y Nặc chun miệng, nói: "Thu liễm cái gì, Phượng Nữ, chúng ta không để ý tới bọn họ, ngươi kể xem, lúc trước ngươi nhận lầm bọn họ thế nào."

Nhìn hai thiếu nữ ngồi đó hàn huyên, Dung Băng lấy từ trong lòng quyển sách đưa cho Niệm Băng, nói: "Để bọn họ trò chuyện đi, chúng ta ra ngoài một chút. Mấy ngày nay nhiều việc, ta không thể lại đây."

Niệm Băng không nhìn, trực tiếp bỏ sách vào không gian chi giới, nói: "Không sao, ngươi là tiểu vương gia, vốn sẽ có nhiều chuyện phải làm." Huynh đệ vừa đi vừa nói, đi ra bên ngoài.


Ra hoa viên trong lữ điếm tìm chỗ ngồi xuống. Niệm Băng khi ra khỏi cửa cũng đã dùng hung châm cải biến dung mạo, "Ca. Ngươi tựa hồ có tâm sự hả! Là bởi vì Y Nặc tiểu thư kia sao?"

Dung Băng lắc đầu, đáp: "Y Nặc là một cô nương tốt, mặc dù có lúc nóng nảy một chút, nhưng bản tính của nàng lại phi thường thiện lương, hôn nhân chính trị mà có thể có thể có thê tử tốt như vậy. Ta đã rất thỏa mãn rồi. Ta lo lắng là ngươi! Hiện tại, trong nhà đã có một bộ phận biết ngươi trở về. Có không ít người đều chủ trương giam lỏng ngươi để truy tìm hạ lạc của Hỏa Diễm Chi Thạch."

Niệm Băng trong mắt lãnh quang chợt lóe, nói: "Dung Thân Vương kia có phản ứng gì?"

Dung Băng nói: "Gia gia chẳng nói gì, không đồng ý cũng không phản đối, chỉ nói chuyện này không vội. Ngươi ly khai nhiều năm như vậy, có một số việc ngươi không rõ ràng lắm. Tranh đấu bên trong gia tộc rất lợi hại, gia gia còn đó, sự xuất sắc của phụ thân khiến các thúc thúc của người không dám có suy nghĩ gì. Thế nhưng, nhị gia gia cùng tam gia gia lưỡng hệ đều có vài thúc bá xuất sắc, dục vọng của bọn họ đối với rất lớn, hiện tại gia gia còn đang tại thế, mọi chuyện đều không rõ ràng, nhưng sau này một khi gia gia trăm năm, sợ rằng tất cả mâu thuẫn đều có thể nổi lên. Ba ba miễn cưỡng có thể chấn nhiếp những người đồng bối, thế nhưng, nhị gia gia và tam gia gia niên kỉ kém gia gia tới mười tuổi, nếu đến lúc đó bọn họ ra mặt, mọi chuyện sẽ rất khó nói."

Niệm Băng cau mày hỏi: "Ca, loại chuyện này bên trong gia tộc, ngươi nhất định phải tham dự sao? Quyền lực như phù vân, ta lại thích cuộc sống tự do tự tại hơn."

Dung Băng than nhẹ một tiếng, nói: "Nếu ta có thể giống ngươi thì tốt rồi, thế nhưng ta không thể! Ngươi không rõ, quyền lực liên quan tới rất nhiều thứ, gia gia làm chủ để kết hợp ta cùng Y Nặc, trong đó có một nguyên nhân trọng yếu chính là muốn để phụ thân nhất hệ tạo quan hệ với hoàng thất, lúc có việc cũng sẽ kịp thời ứng biến."

Niệm Băng suy nghĩ một chút, đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Ca, kỳ thật giải quyết vấn đề này cũng không khó khăn."

Dung Băng kinh ngạc nhìn về phía hắn, "A? Ngươi có biện pháp?"


Niệm Băng thản nhiên nói: "Rất đơn giản, binh quyền."

Dung Băng chấn động toàn thân, "Ý của ngươi là nói, để ta nắm binh quyền trong tay?"

Niệm Băng mỉm cười đáp: "Không sai, không có gì so thực tế hơn binh quyền. Nếu ngươi cùng đại bá đều nắm binh quyền trong tay, còn ai dám động vào ngươi? Nếu ta là ngươi, hiện tại nhất định sẽ không tiếp tục ở nhà, mà là thỉnh cầu gia gia để được điều ra ngoài, Hỏa Diễm Sư Tử kỵ sĩ đoàn hệ phái của Dung Thân Vương, đối với Dung Thân Vương tuyệt đối trung tâm, cho nên về phía bọn họ ngươi căn bản không cần lo lắng, đương cục giả mê bàng quan giả thanh, nếu ta đoán không sai, hiện tại đại bộ phận trong gia tộc đều nhắm vào Hỏa Diễm Sư Tử kỵ sĩ, kỳ thật, bọn họ quá ngốc nghếch. Chỉ cần Dung Thân Vương ra quyết định cuối cùng, Hỏa Diễm Sư Tử kỵ sĩ đoàn nhất định sẽ tuyệt đối tuân theo, cho nên, ngươi hiện tại hoàn toàn không có cần phải lo lắng việc ở đế đô. Điều ra ngoài, chẳng những đối với mình là rèn luyện, đồng thời, cũng có cơ hội tiếp xúc nhiều với quân đoàn bên ngoài, cùng các quân đoàn này tạo quan hệ tốt, tương lai đối với ngươi cùng đại bá có thể có tác dụng cực trọng kỳ trọng yếu để tiếp nhận quyền lực của Dung Thân Vương."

Nghe Niệm Băng nói xong, Dung Băng hai mắt sáng rực, "Quả nhiên là bàng quan giả thanh! Ngươi nói đúng. Hiện tại, Dung gia chúng ta chân chính hoàn toàn nắm giữ chỉ có trung ương tập đoàn quân, cao cấp tướng lĩnh của cả tập đoàn quân có sáu mươi phần trăm là do Dung gia khống chế, ngay cả ta trên danh nghĩa cũng là một phó quân đoàn trưởng trong trung ương tập đoàn quân. Mà tứ đại tập đoàn quân khác, mặc dù thế lực của Dung gia vẫn còn ở đó, nhưng đại đa số chỉ là bàng hệ và bộ hạ cũ của gia gia chưởng quản. Ta nói qua với ngươi một chút về phân bố thế lực hiện tại. Trung ương tập đoàn quân chia ra làm tam đại phái hệ, trong đó, phụ thân ta khống chế một đại phái hệ, thực lực cũng cực mạnh, hai đại phái hệ khác phân biệt khống chế bởi trưởng tử của nhị gia gia và tam gia gia, thực lực riêng rẽ của bọn họ mặc dù không bằng phụ thân ta, thế nhưng liên hợp lại thì mạnh hơn rất nhiều. Chính bởi quan hệ vi diệu này, khi trưng cầu thì tất cả mọi người đều ủng hộ Hỏa Diễm Sư Tử kỵ sĩ đoàn. Thế nhưng bát đại kim sư của Hỏa Diễm Sư Tử kỵ sĩ đoàn lại không tỏ rõ thái độ. Dựa theo lời ngươi, bọn họ chỉ sợ là sợ gia gia mới vẫn duy trì trung lập. Mà tam đại tập đoàn quân bên ngoài đích lại không có tham gia tranh đấu của người Dung gia chúng ta, bọn họ dù sao cũng cách đế đô rất xa, nội đấu trong nhà ta cũng không lan xa như vậy, nếu không, bệ hạ nhất định sẽ phát hiện. Tam đại tập đoàn quân với bắc phương tập đoàn quân có chiến đấu lực cực mạnh, đông nam tập đoàn quân và đông phương tập đoàn quân kém không nhiều lắm. Mà phụ thân vì nhiều lần theo gia gia đến phương bắc tham chiến, cùng giao hảo với cao tầng tướng lĩnh của bắc phương tập đoàn quân, bọn họ đối với phụ thân đều rất tôn sùng, lúc cần thiết, bọn họ nhất định sẽ ủng hộ phụ thân. Đông nam tập đoàn quân hiện tại thống soái là Ma Soái Hồ Quang, người này rất giảo hoạt. Hơn nữa luôn luôn đi lại với cả hai phía, cũng không phải xuất thân từ Dung gia chúng ta, cho nên rất khó nói."

Vừa nghe Dung Băng nhắc tới Hồ Quang. Niệm Băng nhịn không được xen miệng nói: "Ca, đông nam phương ngươi không cần suy nghĩ. Ma Soái Hồ Quang ta đã gặp rồi, hắn có chút sở thích đặc thù, ta xem, hắn quả thực chính là một đóa nam cúc hoa, kết hợp với một bằng hữu mà ta biết, có thể xưng là nam bắc nhị đại cúc hoa. Ngươi nếu điều đến nơi này, với tướng mạo của ngươi, sợ rằng…"

Dung Băng nghe được, toàn thân một trận phát lạnh, bật cười nói: "Hồ Quang có sở thích đặc thù thì ai ai cũng biết, nhưng hắn quả thực rất có bản lĩnh. Có thể đạt tới địa vị hôm nay, hoàn toàn là dựa vào chính mình từng bước từng bước đi lên, cho nên, ngươi nghìn vạn lần không nên coi thường người này, hắn là ngoan lạt từ trong xương tủy. Niệm Băng, ngươi không phải là từng bị hắn quấy rầy đấy chứ?"

Niệm Băng nhún vai, đáp: "Không có. Bất quá, ta cũng không muốn tái kiến hắn. Nếu bắc phương cùng đông nam đều không thể lựa chọn, vậy cũng chỉ có đông phương tập đoàn quân. Thế nhưng, nơi đó tiếp giáp Kỳ Lỗ đế quốc, sợ rằng muốn thăng tiến cũng không phải dễ dàng!"

Dung Băng cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi đừng cho là Hoa Dung đế quốc cùng Kỳ Lỗ đế quốc có quan hệ tốt như vậy, trong đó liên quan tới rất nhiều lợi ích, chỉ là Kỳ Lỗ đế quốc không cường đại bằng chúng ta, cho nên nhìn qua thì như là nương tựa vào chúng ta, kỳ thật, quốc vương của Kỳ Lỗ đế quốc là kẻ rất có dã tâm, một khi cho hắn nắm được cơ hội, tùy thời đều có thể gây bất lợi cho chúng ta. Hoa Dung đế quốc hiện tại là Ngưỡng Quang đại lục đệ nhất đế quốc, cũng là miếng thịt ngon, đế quốc chung quanh đô nhìn chằm chằm chúng ta. Cho nên lần trước hành động quân sự đối với Áo Lan đế quốc mới diễn ra trên Kỳ Lỗ đế quốc, cũng đem đến cho bọn họ rất nhiều chỗ tốt. Nếu không, cũng không phải dễ dàng như vậy. Hoa Dung tuy mạnh, nhưng cũng không thể đối nghịch với cả đại lục, giống như trung ương tập đoàn quân hiện tại, nhất phương cường đại, nhưng chung quanh có nhị phương kéo tay, mặc dù Lãng Mộc và Kỳ Lỗ lưỡng quốc bất hòa, thế nhưng, nếu chúng ta toàn lực dụng binh với một phương, nghĩ đến môi hở răng lạnh, sợ rằng phương kia lập tức sẽ có hành động."


Niệm Băng suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Nguyên lai thế cục phức tạp như thế, trách không được Áo Lan đế quốc yếu nhược như vậy mà vẫn không bị tiêu diệt. Năm đế quốc trên Ngưỡng Quang đại lục tựa như kẻ này ngoắc kẻ kia, một kẻ động thì di chuyển cả toàn cục, cho là Hoa Dung đế quốc có thể đồng thời đối phó với thực lực của lưỡng quốc lân cận, chỉ sợ là cũng không dám coi thường vọng động."

Dung Băng mỉm cười nói: "Ta cũng không gạt ngươi, kỳ thật, gia gia hiếu chiến của chúng ta đã sớm nghĩ tới việc nhất thống đại lục. Ngay cả sách lược cũng đã định rồi, đơn giản chính là viễn giao cận công (ND: giao hảo với nước ở xa, tấn công nước ở gần), thế nhưng, thủy chung vẫn có một thứ chế ước hắn, đó chính là Băng Tuyết nữ thần tế tự, không có ai hiểu rõ thực lực cường đại của nàng hơn gia gia, chỉ cần còn có Băng Thần tháp, Hoa Dung đế quốc muốn thống trị cả đại lục là không có khả năng. Có lẽ người khác sợ Hỏa Diễm Sư Tử kỵ sĩ đoàn của chúng ta, thế nhưng Băng Thần tháp với mấy trăm Băng Tuyết ma pháp sư lại không phải sợ. Đại lục có hòa bình ngày hôm nay, từ một góc độ mà nói, là bởi tác dụng của siêu cấp cấm chú có thể hủy diệt mười vạn binh lính của Băng Tuyết nữ thần tế tự."

Niệm Băng nắm chặt tay, "Băng Tuyết nữ thần tế tự, một ngày nào đó, ta muốn cho nàng chết trong tay ta."

Dung Băng thở dài một tiếng, nói: "Mối hận trong lòng ngươi ta biết, thế nhưng, không có nắm chặt thì nhất định không thể coi thường vọng động. A, được rồi, còn có chuyện ta muốn nói cho ngươi. Nghe gia gia nói, ngươi cũng đã là một ma đạo sĩ, hơn nữa còn có thể sử dụng đa hệ ma pháp, thế nhưng, ngươi biết tại sao ngày đó ngươi giao thủ với gia gia lại chẳng có chút cơ hội nào không?"

Niệm Băng mờ mịt đích lắc đầu, đúng vậy! Thì cứ cho là đối phương là ma đạo sĩ, mình đã liều mạng dùng tất cả ma pháp mạnh nhất có thể dụng xuất, tại sao cuối cùng còn có thể thua thảm vậy chứ? Chẳng lẽ, trong đó còn có gì bí mật?

Dung Băng hạ giọng, nói: "Bởi vì, ba năm trước, gia gia rốt cục đã đạt tới độ cao đó."

Niệm Băng toàn thân chấn động mãnh liệt, giật mình trợn tròn đôi mắt, "Ca, ngươi là nói, hắn cũng…"

Dung Băng giơ tay cản lại, nói: "Đây là bí mật lớn nhất của Dung gia chúng ta, ngoại trừ mấy người thân tín của gia gia cùng ta, phụ thân và với nhị gia gia, tam gia gia ra, không có ai biết, ngay cả Hoa Thiên đại đế cũng không biết thực lực hiện tại của gia gia. Ngươi ngẫm lại xem, ngày đó ngươi phải đối mặt chính là thập nhất giai cấm chú Tử Viêm Ma Sư do gia gia tự nghĩ ra, sao có được cơ hội chứ? Đó còn là gia gia giữ lại một phần lực, ngươi mới có thể lưu lại tính mạng."

Tin tức này khiến Niệm Băng rung động mạnh mẽ, hắn vạn lần không ngờ, Dung Thân Vương nhìn qua già hơn nhiều lại có đột phá lúc tuổi già, đạt tới cảnh giới thần giáng sư. Khó trách mình ngay cả một cơ hội cũng không có, ma đạo sĩ mặc dù xem là nổi bật trong ma pháp sư, nhưng sao có thể chống lại với với cấp bậc tối cao, thần giáng sư, chứ?


"Ca, vậy ngươi nói gia gia có thể địch lại Băng Tuyết nữ thần tế tự sao?"

Dung Băng cười khổ đáp: "Khi bọn họ chưa gặp lại, ai cũng thể nắm rõ chuyện này. Bất quá, Băng Tuyết nữ thần tế tự trở thành thần giáng sư cũng không phải mới một ngày hai ngày, băng cùng hỏa khắc chế lẫn nhau, ai muốn thắng, sẽ phải dựa vào thực lực thâm hậu. Thẳng thắn mà nói, ta không phải quá xem trọng gia gia. Thế nhưng, so với trận chiến năm đó, cơ hội của gia gia phải lớn rất nhiều. Niệm Băng, đây là bí mật tuyệt đối của gia tộc, nhưng ta không sợ nói với ngươi, mặc dù ngươi hiện tại không chịu thừa nhận, thế nhưng, ngươi vẫn là người của Dung gia, huyết nùng vu thủy, Dung thị huyết mạch vẫn chảy trong người ngươi, ta sẽ không khuyên ngươi, thế nhưng, ta lúc nào cũng chờ ngươi trở về."

Niệm Băng im lặng, mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng lòng hắn lại rung động, "Ca, cảm tạ ngươi nói cho ta biết điều này, có lẽ, đến một ngày Dung gia do đại bá cầm quyền, ta sẽ trở về. Ta hận Dung gia, hận Dung Thân Vương, thế nhưng, bọn họ dù sao không phải cừu nhân của ta."

Dung Băng vỗ vỗ bả vai của Niệm Băng, trên mặt mỉm cười, "Chúng ta cần phải trở về, các nàng hàn huyên cũng đủ rồi, lời ngươi nói ta sẽ ghi nhớ, đợi Tân Duệ ma pháp sư đại tái lần này kết thúc, ta sẽ thỉnh cầu gia gia để được ra ngoài, tới đông phương tập đoàn quân. Hy vọng ở nơi đó ta sẽ có thu hoạch."

Hai người đứng dậy đi về, đúng lúc này, trong lòng Niệm Băng đột nhiên mọc lên một tia cảnh giác, nhìn về một phía, Dung Băng cũng cảm giác được sự khác lạ của Niệm Băng, nhìn theo mắt hắn, nhưng chỉ thấy thân ảnh loáng qua.

"Hỏng rồi. Mau trở về." Niệm Băng kinh hô một tiếng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về lữ điếm. Bởi vì, thứ hắn vừa cảm nhận được, là khí tức của phượng tộc.

Dung Băng theo sát phía sau Niệm Băng, nhưng chẳng mấy chốc, hắn phát hiện khoảng cách giữa mình với Niệm Băng càng ngày càng xa, trong lòng thầm nghĩ, không biết đệ đệ rốt cuộc có phải là ma pháp sư hay không, sao thân thể lại tựa như một võ sĩ.

Niệm Băng đương nhiên là ma pháp sư, chỉ bất quá, thân thể hắn đã được Hỏa Long vương Gia Lạp Mạn Địch Tư cải tạo, mạnh mẽ hơn hơn người thường nhiều. Như vậy mới có thể giúp ích cho việc tu luyện cao cấp ma pháp. - .

Niệm Băng huynh đệ vốn cũng không đi xa, rất nhanh chóng, Niệm Băng đã trở lịa lữ điếm, hắn không trì hoãn chạy thẳng về phía phòng mình, thế nhưng, vừa tới cửa phòng lại bị hai người ngăn cản. Đó là hai bạch sắc vũ sĩ trẻ tuổi, bọn họ đều có một đặc điểm chung, đó chính là mái tóc đỏ rực, bạch y hồng phát, hơn nữa bề ngoài tuấn lãng, nhìn qua anh khí bức nhân.

"Tránh ra." Thanh âm của Niệm Băng băng lãnh mang theo vài phần phẫn nộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui