Nhìn thấy thần sắc thỏa mãn mà kinh ngạc của mọi người, Niệm Băng mỉm cười nói: "Món ăn này mặc dù nhìn rất đơn giản, nhưng nấu lại chẳng dễ dàng. Thêm vào đó cơ sở của món ăn này chính là ma pháp. Ta bỏ hành vào trong nồi gang, lại không dùng vợt lược, thời điểm nồi bị ngọn lửa ma pháp đốt nóng đến cực điểm, hành sẽ vừa vặn tỏa ra mùi thơm, lúc này rán thịt dê bên trên, lại cho thêm một ít bột tiêu, bột thìa là, muối và chín loại hương liệu chế thành bột, giữ lại toàn bộ mùi thơm hoàn mỹ của thịt dê. Mấu chốt quan trọng nhất của món ăn này kỳ thật là quá trình thái thịt, mỗi lần Chính Dương đao cắt ra một lát thịt, hỏa nguyên tố dưới sự khống chế của ta cũng sinh ra chín loại biến hóa, khiến cho trên thịt dê mỗi tấc có một số lượng hỏa nguyên tố không đồng đều, từ ngoài ngấm sâu vào, như vậy dưới hơi nướng của hành bốc lên sẽ phát sinh càng nhiều biến hóa. Mỡ của thịt dê tràn ra dưới sức nóng nướng cực điểm, khiến cho mùi càng thêm nồng đậm, nói chuẩn xác ra thì, khoảng biến hóa không ngừng tám mươi mốt mùi vị của hương hành dưới ngọn cực hỏa (lửa cực kỳ to, kiểu mà khi đầu bếp nấu nướng hất chảo lên, dầu mỡ bị ngọn lửa đốt bùng lên_kenlida). Bản thân thịt dê có công hiệu bồi bổ, dùng thích hợp nhất với loại thiên khí hiện tại, có chỗ tốt đối với người đang tức giận. Đừng khách khí mọi người ăn hết đi.
Nghe được câu cuối cùng của Niệm Băng, Gia Lạp Mạn Địch Tư mới ý thức được mình bị lừa, nhưng khi cướp lại cái đĩa thì trong đó cũng chỉ còn một miếng, nhưng mà hắn không thể không thừa nhận, lời trước đó của Niệm Băng có vài phần đạo lý, chỉ có thưởng thức tinh tế, mới có thể đạt đến việc nướng đùi dê biến hóa như thế này, thỏa mãn được vị giác khiến hắn không tức giận, đợi món ăn tiếp theo của Niệm Băng.
Đi trở về bàn bếp, Niệm Băng hít một hơi dài,lúc này, hắn đang đắm chìm trong quá trình tạo ra những món ngon mỹ thực. Dẫu không ăn nhưng nhìn thần sắc thỏa mãn của Ngọc Như Yên ở phía sau khi đã thưởng thức những món ăn do chính hắn chế biến, trong trái tim hắn đã thỏa mãn rồi. Làm một đầu bếp thì khi những món ăn do chính mình làm ra được mọi người công nhận, đó mới đích thực là cảm giác thành tựu lớn nhất.
Ngạo Thiên đao xuất hiện trong tay, Niệm Băng nói: "Hôm nay ta chuẩn bị chin món ăn, bốn món đầu đều có một loại đặc điểm, món thứ nhất hơi thở của băng, món thứ hai là cực cấp của hỏa. Sau khi nếm qua hương cay nóng, vị giác của các người đều bị kích thích không ít, lúc này để ta dùng "phong" tẩy vị giác cho mọi người. Món thứ nhất Cửu Thanh Thần Long Băng Vân Ẩn mặc dù dùng lực của Ngạo Thiên đao và Quỷ Điêu thần đao, nhưng nó cũng phát huy tính chất đặc biệt của băng, còn lúc này, dùng lại Ngạo Thiên đao, mới chính thực là phong khí tức.
"Cực đống chi băng, chước nhiệt chi hỏa, (lạnh đến cực điểm, nóng hết độ), lấy khí tức khác biệt hấp dẫn mọi người. Tự do chi phong, xin nghe lời ta gọi, ngưng kết trong không trung, phát ra tự do khí tức của người đi". Sau mấy câu chú ngữ, đầu tiên xuất hiện một đạo hòa quang lưỡng sắc đỏ lam xuất hiện, hào quang đỏ lam trong đám chằng chịt phát ra cộng minh rất nhỏ, đột nhiên hào quang chuyển hóa thành một ma pháp trận đỏ lam lưỡng sắc, nhập vào thân thể Niệm Băng. Tự do chi phong khinh ngâm trong tay hắn giơ cao lên, chợt thanh quang tản mát mãnh liệt. Ngọc thạch trên chuôi đao giống như ánh sáng của tinh tú, tất cả những ma pháp nguyên tố khác đều bị phong nguyên tố thay thế, từng đạo thanh quang tơ hào (ý là hết sức nhỏ) không ngừng hướng về phía Niệm Băng ngưng tụ lại, hơi thở của gió (phong) được Niệm Băng lấy Ngạo Thiên đao chỉ huy xoay tròn rất nhanh vòng quanh thân thể hắn, kia đúng thật là hơi thở của gió. - https://truyenfull.vn
Lam Vũ và Ngọc Như Yên có chút mơ hồ đã hiểu, hai người liếc nhìn nhau, bọn họ trong lòng đều đang nghi hoặc Niệm Băng rốt cục là một pháp sư như thế nào, lúc đầu là băng sau lại là hỏa, lại chuyển hóa thành phong. Trước sau đều lộ ra sắc thái kỳ dị. Trong lòng bọn họ Niệm Băng vừa là Ma pháp sư vừa là Trù sư quả là tràn ngập sắc thái thần bí.
Ngạo Thiên đao trong tay Niệm Băng làm ra một động tác từ dưới hướng lên trên, dưới sự dẫn dắt của thân đao, luống xoay tròn quanh than hắn hóa thành một tiểu cổ long cuốn lên trên bếp cơn gió xanh bay nhanh xoay tròn, hất mái tóc màu vàng kim của Niệm Băng tiêu tán ra phía sau, dưới sắc bạc của long y càng thêm vẻ anh tuấn. Mô phỏng thuật, hắn dùng chính là Mô phỏng thuật (Mô phỏng - Nghĩ Thái: chính là việc ngụy trang để tự vệ giống như việc thay đổi sắc màu của tắc kè, hay việc ngụy trang màu của một số loài sâu cho giống với lá cây hoặc thân cây_ Kenlida), chỉ có điều Mô phỏng thuật của hắn lại rất bất đồng với của Gia Lạp Mạn Địch Tư, Gia Lạp Mạn Địch Tư dựa theo những trường hợp hắn sợ mà cẩn thận chỉ điểm cho hắn, muốn sử dụng những hệ ma pháp khác, trước hết cần phải hiểu rõ kết cấu và tính chất đặc biệt của nguyên tố ma pháp, kỳ thật chính là muốn di chuyển mấy cái căn nguyên của Ma Pháp này, mà muốn di chuyển rời xa các hệ khác cũng rất khó khăn. Gia Lạp Mạn Địch Tư tự dựa vào long thể bản thân, lại dựa vào thân thể hỏa long mới có thể làm được. Nhưng đối với việc thúc đẩy mà nói, phải là hai quá trình, lấy năng lượng bài xích tương trợ lẫn nhau của Băng Hỏa Đồng Nguyên làm gốc, hơn nữa lại gợi ra tuyệt thế bảo nhận, mới có thể hoàn thành Mô phỏng thuật. Loại ma pháp này của hắn mặc dù muốn thi triển phải khó khăn hơn nhiều, hơn nữa phải tiêu hao một lượng lớn ma lực nhưng có điểm tốt ma pháp mô phỏng ra chỉ kém hai loại Băng Hỏa ma pháp một bậc. Lần đầu tiên hoàn thành ma pháp Mô phỏng, Niệm Băng mừng rỡ như điên, mấy ngày sau đó hắn không một thời khắc nào không cân nhắc lợi ích của ma pháp Mô phỏng, không riêng gì hữu ích trong thực chiến, đồng thời mà muốn có hữu ích trong trù nghệ, mà hôm nay, lần đầu tiên hắn dùng ma pháp Mô phỏng trong nấu nướng. Lúc xuất hiện, đúng là năng lực của gió. Tự do chi phong, chỉ có đem tính chất đặc biệt của gió phát huy ra hết mới có thể thực sự hiển lộ hoàn toàn hiệu quả của gió, Học được nhuần nhuyễn mới có thể ra tay tùy ý.
Nhìn thấy trước mặt mình đã hoàn toàn khống chế long quyển năm tầng của phong hệ ma pháp, Niệm Băng vẫn không dừng lại, vì duy trì ma pháp này, hắn sợ lực ma pháp mỗi thời khắc đều tiêu hao. Thời gian không cho phép hắn do dự gì cả, tay phải gỡ không gian chi giới vào tay trái. Tay trái mở ra, đầu tiên xuất hiện là một cây dưa chuột, Ngạo Thiên Đao biến thành một quang đoàn màu xanh đường kính ba thước. Dưa chuột bị trực tiếp bị hắn cho vào trong quang đoàn màu xanh đó. Ngay sau đó xuất hiện một màn tơ dưa chuột mịn màng (ý nói cắt sợi cực mỏng, nhỏ, đều_Kenlida) theo thanh quang mà ra, không cần Niệm Băng tận lực khống chế, đoàn thanh phong đang xoay tròn trên bàn bếp đã hút lấy đám tơ dưa chuột vào trong, Ngay sau đó xuất hiện một củ cà rốt, động tác của Niệm Băng vẫn như trước, cà rốt biến thành những sợi tơ. Sau đó, hành tươi, tiêu xanh và hơn sáu loại rau xanh nữa, nhập vào trong đoàn gió lốc kia một cách cực nhanh. Màu xanh vốn có của gió lốc vì bị những sợi tơ đồ ăn dung hợp mà có vẻ ngũ thải ban lan (ý nói ngũ sắ phát tán đi_ Kenlida), nhìn qua cực kỳ bắt mắt.
Những chiếc bình sứ nhỏ xuất hiện trong tay Niệm Băng, mấy cái này đều là những loại tương ngon do hắn điều phối, đầu tiên sử dụng một lọ có chất lỏng màu đỏ, chất lỏng vừa đổ ra bị cuốn vào trong vòng tròn long quyển, một chút cũng không bị tán xuất, ngược lại bị gió lốc kia hoàn toàn ngăn trở trong đó. Ngay sau đó là chất lỏng màu hoàng kim, lại cho thêm một chút hồ ngũ cốc, động tác của Niệm Băng ngừng lại.
Ngạo Thiên Đao một lần nữa theo quang đoàn khôi phục bình tĩnh, thanh quang biến mất dưới sự chỉ huy của Niệm Băng gió lốc thoát ly bàn bếp mà lên, lại một cái đĩa lớn xuất hiện, khi làn gió mát ngừng xoay tròn, trên bầu trời dường như nổi lên vài cơn gió bình thường, một khối tơ đồ ăn bay chậm rãi, chiếc đĩa trong tay Niệm Băng rung nhẹ, như không muốn cho khối tơ đó đi lạc, làm khối tơ đồ ăn hoàn toàn hạ xuống, sau khi khối tơ đó hoàn toàn hạ xuống, đúng là một mâm đồ ăn. Từ sau bếp đi lên, đem đặt đĩa lên trên chỗ mà lúc trước đặt đĩa thịt dê nướng, mỉm cười nói: "Xin mời thưởng thức Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên Chi Phong Ma Loạn Vũ."
Gia Lạp Mạn Địch Tư có chút nghi hoặc nói:"Niệm Băng, mâm đồ ăn này kém so với hai món trước đi, chỉ là mấy sợi tơ sống ăn được. Có gì kỳ lạ?"
Niệm Băng mỉm cười nói: "Món này chủ yếu là sảng khẩu (khoái cho cái mồm_Kenlida ^_^!), nếu nói có điểm nào kỳ lạ, chính là ở hai loại tương ta cho vào. Đó là sư phụ ta mười năm tận tâm nghiên cứu, khi truyền thụ cho ta người có nói đây mới chính là bảo bối đích thực. Ta dùng Tự do chi phong đem những sợi thức ăn này hoàn mỹ dung hợp với hai loại tương. Hơn nữa lượng ít hồ ngũ cốc kia khiến cho khối sợi tơ đồ ăn kia có thể đều đều tìm được gia vị làm dịu đi, hơn nữa có một ít hơi thở của Phong Nguyên Tố xâm nhập vào món ăn, hòa hợp nhưng vẫn lộ bản sắc riêng, mặc dù thoạt nhìn chế tạo đơn giản, nhưng tuyệt không dễ dàng. Hai loại tương ta dùng không thể điều chế trong ngày hôm qua, mà là mang theo lúc chia tay sư phụ. Thực sự muốn chế tạo hai loại tương này, ít nhất cũng phải dùng thời gian mấy tháng mới có thể thành công."
Gia Lạp Mạn Địch Tư kinh ngạc nhìn Niệm Băng nói:" ngươi nói sâu xa như thế, rốt cục hai loại tương của ngươi là cái gì vậy?"
Niệm Băng mỉm cười nói: "Dấm đỏ dùng làm nộm rau và tương đậu chưng"
"Cái gì?" Vẻ mặt Gia Lạp Mạn Địch Tư như bị đem ra làm trò hề: "Niệm Băng ngươi khoác lác dọa ta hả?, mặc dù ta không phải con người, nhưng ta cũng biết tương đậu chưng và dấm đỏ là hai loại gia vị cơ bản của con người các ngươi. Một chút tương đậu chưng và dấm đỏ ngươi còn nói sâu xa đến vậy, thành tâm gạt ta phải không?"
Niệm Băng ngạo nghễ nói: "Ta cần gạt ngươi sao? Ngươi không phải con người nên ngươi không biết văn hóa ẩm thực vĩ đại của con người, Công tước đại nhân, ngài là tầng lớp cao của đế quốc Áo Lan, không biết đã từng nghe qua Quỷ Vương Tương* và Hồng Hồn dấm*?"
*Quỷ Vương tương: Tương đậu chưng dầu (mỡ) (loại tương ngâm nguyên hạt đậu nành hoặc đậu ván với nước muối sau đó chắt nước, xay nhuyễn, chưng lên. Quá trình làm tương tùy theo món ăn có thể kèm theo quế, cam thảo hay một vài loại thảo dược khác tùy theo nhu cầu
*Hồng hồn dấm: dấm có màu đỏ, vị chua dịu. Loại thông thường thì làm từ các loại hạt, mật, khoai tây. Cao cấp hơn thì là trực tiếp từ trái cây như táo, nho, mơ. Đặc biệt cầu kỳ có loại dấm làm từ rượu vang thường có màu vàng hoặc đỏ tùy theo loại rượu, cho mùi vị đặc biệt nhờ các este trong rượu vang (Cả hai loại trên nếu làm cẩn thận sẽ mất vài tháng đúng như trong truyện. Đoạn chú thích này mệt quá - monsoon)
Lam Vũ trong lòng kích động, trong mắt toát ra vẻ kinh ngạc: "Ngươi nói có phải là Quỷ VươngtTương và Hồng Hồn Dấm, thứ còn quý giá hơn vàng?"
Niệm Băng gật đầu, Lam Vũ nghĩ một chút rồi nói: "Ta lúc trẻ từng nghe nói qua, trên Đại lục có hai loại gia vị phải qua công nghệ chế tạo cực kỳ đặc thù mới thành. Cho dù là thực vật bình thường, chỉ cần cho vào tùy ý một trong hai loại gia vị này đều biến thành thiên hạ mỹ vị. Quỷ Vương tương, Hồng Hồn dấm lại còn có Tử Kim tương và Kim Cương dấm đã có danh xưng, nghe nói một bình nhỏ tương đậu chưng hoặc dấm đỏ trị giá đến trên trăm Tử Kim tệ. Hơn nữa còn là có giá mà chẳng có mà bán, là mỹ vị gia vị mà tất cả quý tộc trên Đại Lục đều hy vọng tìm được. Là cực phẩm trù nghệ mà tất cả đầu bếp đều hướng tới. Hai loại gia vị này hình như chỉ có một vị sư phụ mới có thể làm ra, vị đầu bếp đó từng liên tục đạt được danh hiệu Trù Thần năm lần, trù nghệ cổ kim có một không hai, không người so sánh."
Niệm Băng cười tự hào: "Nếu quả thật là cổ kim có một không hai thì ông ta đã không thua. Mặc dù là thua trên đại ý, nhưng cũng vẫn là thua. Từ đó ông ta rút lui khỏi giới trù nghệ, dưỡng lão nơi núi rừng, cho đến tận khi qua đời ông vẫn còn nghĩ xem làm thế nào để đạt đến đỉnh cao của trù nghệ. Công tước đại nhân, người mà ngài nói tới, chính là sư phụ của ta, Quỷ Trù – từng liên tiếp năm lần đứng đầu Trù Thần."
Im lặng, tất cả như không một tiếng động, ánh mắt của mọi người đều dừng trên người Niệm Băng. Rất lâu sau Ngọc Như Yên mới nói: "Vị Quỷ Trù đó có phải là vị ta gặp lần trước không?"
Niệm Băng chậm rãi gật đầu, quay sang Gia Lạp Mạn Địch Tư: "Bây giờ ngươi có còn cho rằng dấm đỏ và tương đậu chưng này là bình thường không? Đây là kết tinh của sư phụ sau nhiều năm nghiên cứu, cũng là bảo bối tâm đắc nhất của ông. Sư phụ đã chết rồi, trên đại lục này chỉ có ta mới biết cách làm Quỷ Vương tương và Hồng Hồn dấm, có lẽ cũng có thể nói món đồ ăn này không trân quý, nhưng nó lại là món độc nhất vô nhị."
Gia Lạp Mạn Địch Tư ngây ngốc hỏi:" đếu là dấm đỏ và tương dậu chưng cả mà, hai loại này của ngươi có gì khác so với bình thường?"
Niệm Băng lạnh nhạt cười nói: "Tương đậu chưng và dấm đỏ bình thường đều tạo ra qua quá trình lên men, loại men mà sư phụ ta nghiên cứu chế ra cụ thể như thế nào thì bí mật bất truyền, ta không thể nói"
Gia Lạp Mạn Địch Tư cầm đũa lên thì thầm tự nhủ: "Vậy ta phải nếm thử, tương và dấm này ăn có gì ngon." Lúc hắn động đũa mọi người cũng theo ngay, ăn thử món Phong Ma Loạn Vũ mà Niệm Băng làm, các loại sợi tơ hợp lại một chỗ, nhập phẩm thanh thuý, mùi thơm khác nhau của các loại rau mang đến những hơi thở mùi vị khác nhau, đồ ăn vừa vào đến miệng, phảng phất như có một cơn gió xuôi theo xuống. Vị mặn, vị chua, vị ngọt, hương vị nào cũng rất nồng đậm, nhưng hoà đều ở một chỗ lại hài hoà một cách thần kỳ. Khi mà món ăn xuống đến dạ dày, hương vị cuối cùng lưu lại là rất tươi. Đúng vậy, là vị tươi mỹ, giống như vừa ăn vị tươi ngon của một loại hải sản cực phẩm. Gia Lạp Mạn Địch Tư phát hiện, cho dù là lúc trước uống xong một ngụm canh Tuyết Ngư cũng không thể so với vị tươi này, nhưng tuyệt không có chút mùi vị của biển. đó là một cảm giác động lòng người như thế. Vị tươi này khiến cho vị nồng đậm của món đùi dê nướng hoàn toàn được khử trừ, tràn ngập trong vị giác là rất thần diệu. Đây có phải là những sợi tơ ăn bình thường không? Không, không phải, Niệm Băng nói không sai, mặc dù món ăn thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng hương vị của nó đã vượt qua lưỡng đạo trước mặt, chỉ có một cách giải thích, đó là do diệu dụng của Quỷ Vương Tương và Hồng Hồn Dấm.
Niệm Băng cười nhạt nói:" Gia Lạp Mạn Địch Tư, cảm giác thế nào hả?"
Gia Lạp Mạn Địch Tư đỏ mặt "Cái này, cái đồ này sao khi ăn lại có thể có vị tươi đến thế, tương và dấm của ngươi thật tuyệt, có thể tặng cho ta một chút không?"
Niệm Băng tức giận: "Không thể! Tặng cho ngươi bảo điển thiên vật, không được sử dụng cho hữu ích, cho dù gia vị tốt như thế cũng thành uổng phí. Quỷ Vương tương và Hồng Hồn dấm là hai loại lương vật thích hợp nhất để nấu nướng cùng nhau, một loại là làm lạnh rau, còn một loại là nước gia vị làm vị hải sản, ta chỉ dám dùng để chấm thức ăn chứ không phải để mà nấu. Sau này có cơ hội ngươi lại được ăn tiếp mà."
Lam Vũ công tước nở nụ cười: "Thật không ngờ ta còn có thể ăn được hương vị đã thất truyền này, Niệm Băng. Ta bây giờ nửa muốn ngươi tiếp tục nấu, nửa lại muốn ngăn không cho ngươi nấu nữa. Bởi vì, nếu ăn thêm nhiều đồ ăn do ngươi nấu, có lẽ từ nay về sau ta ăn cái gì cũng sẽ không cảm nhận được ngon lành đâu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...