Băng Hỏa Ma Trù

Niệm Băng giật mình, nói: "Ý của ngươi là lấy Băng Hoả Đồng Nguyên làm cơ sở, tiến hành triển khai các ma pháp khác.

Gia Lạp Mạn Địch Tư cười hắc hắc nói: "Lý luận trên hoàn toàn có thể, ít nhất thì cũng có thể thành công. Phải xem ma pháp Băng Hoả Đồng Nguyên của ngươi tu luyện đạt đến cảnh giới nào rồi. Cái này không vội, ngươi cứ từ từ tu luyện đi. Băng Hoả Đồng Nguyên không lẽ lại dễ khống chế thế, đến ta còn chưa nắm rõ loại ma pháp này. Có điều, ta gợi ý cho ngươi một chút, ngươi phải nghiên cứu tỷ mỉ một chút, tỉ như, chỉ một nguyên tố rất nhỏ của ma pháp, chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng câu toàn, nếu ngươi có thể nhìn thấu một nguyên tố nhỏ của ma pháp, ngươi có thể từ nó mà nhìn thấy rất nhiều thứ khác. Tất cả các nguyên tố trong ma pháp đều có chỗ thông với nhau, cho dù là hoàn toàn đối lập như băng và lửa, quang minh và hắc ám, tất cả đều không ngoại lệ. Băng và Hoả có điểm chung ở đâu? Chỉ cần làm rõ điểm này, tương lai càng dễ dàng đạt thành. Nghĩ đến hai điểm đối lập, chúng nhất định có thể chuyển hoá lẫn nhau trong trường hợp nhất định. Đây coi như bài học đầu tiên ta dạy ngươi đi, ta biết mấy cái này có phần thâm ảo, đối với người mới học ma pháp như ngươi có lẽ rất khó hiểu. Có điều ngươi không cần tức giận, từ từ thôi, đương nhiên ngươi cũng không cần cảm kích ta, cho dù ngươi học xong ma pháp mô phỏng, muốn đạt được trình độ như ta thì còn kém xa, ta dạy ngươi cũng không phải có hảo tâm gì, ngươi nắm giữ được càng nhiều ma pháp, thì càng nấu được nhiều đồ ăn hoa sắc thoả mãn ta. Chúng ta chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau cả thôi.

Niệm Băng mặc dù đối với Gia Lạp Mạn Địch Tư không có hảo cảm gì, nhưng ông ta nhận thức đối với ma pháp không phải thường, những gì mà Gia Lạp Mạn Địch tư nói hắn hoàn toàn ghi nhớ trong đầu, dù không hoàn toàn hiểu hết nhưng hắn hiểu rõ đây đều là những cần dùng sau này khi tu luyện. "Ai thèm cảm ơn ngươi, ta cũng đã nói rồi, chúng ta chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Nếu ngươi thấy ta không thuận mắt, cùng lắm giết ta đi, với khả năng của ngươi đối phó một tiểu nhân vật như ta cũng chẳng mấy giây, có điều trên Đại lục này có thể đem ma pháp nhập trù e là chẳng có mấy người.

"Tiểu tử thối, ngươi dám uy hiếp Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, có phải là muốn chết rồi không"Gia Lạp Mạn Địch Tư ngồi dậy, hoả quang trong mắt bắn ra tứ phía, tức giận nhìn Niệm Băng. Nguồn: https://truyenfull.vn


Niệm Băng mỉm cười nói: "Được rồi, không cần giả bộ nữa. Ngươi đã sống mấy nghìn năm, nếu thật vì vài câu nói của ta mà tức giận, thì ngươi đã không phải là Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại rồi. "

Gia Lạp Mạn Địch Tư lặng ra một lát, cười mà nói: "Tiểu tử, ngươi có phải sợ ta "xì khói"? có điều, nghe cũng có phần thoải mái, thế này đi, ta cũng không bạc đãi ngươi, những lời ngươi nói có chút đạo lý. Nếu ngươi có thể tìm ra những phẩm chất tương cận của các hệ ma pháp đao khác thìđối với ma pháp và trù nghệ của ngươi cũng có lợi ích không nhỏ. Hừm, ta cũng không dùng ngươi một cách vô ích, trước tiên cho ngươi mượn món đồ này dùng". Ông ta vừa nói vừa vừa đưa tay tìm trong đống bảo bối, cổ tay lão rung lên, một đạo hào quang màu vàng kim xuất hiện trong lòng bàn tay lão, đó là một thanh đao. Mới nhìn qua thì chẳng khác chiến đao bình thường mà kỵ sỹ sử dụng, thân đao rộng, sống lưng đao dày, ước chừng dài khoảng bốn thước, thân đao rộng khoảng bàn tay, phần sống lưng dày nhất gần một tấc, loại đao dày lưng này đích thị thuận lợi cho việc chém, bổ. Hình dạng không hề khác đao thường, do thân đao phát ra màu vàng sáng bóng nên tất không thể bình thường. Nhưng chuôi đao không hề có gì trang trí, tất cả đều là tự nhiên không hề có một đường vân nào, đao bích quang hoa, không giống với dấu ta nắm nhẹ nhàng, trên thân đao phát ra ánh vàng nhẹ nhàng, khiến cho vẻ hung ác của chiến đao từ chuuôi đao tản mát nhu hoà đi rất nhiều.

Gia Lạp Mạn Địch Tư búng nhẹ vào đao, thân đao nhất thời phát ra tiếng ngân khẽ êm tai sung sướng, kim quang trên thân đao chập chờn, có dấu hiệu muốn vượt lên khoảng không, chiếc đao tựa như chịu sự áp chế của Gia Lạp Mạn Địch Tư nên mới nhu hoà như vậy. Thấy Niệm Băng liếc mắt nhìn Gia Lạp Mạn Địch Tư hỏi: "Ngươi thấy chuôi đao này thế nào?"


Niệm Băng gật gật đầu, thở dài khen: "Quả là một thanh hảo đao, là chiến đao chuyên dùng của kỵ sỹ. Nếu ta đoán không nhầm chuôi đao này sức nặng không hề bình thường, nhưng cái trân quý là đao này có hơi thở của quang hệ ma pháp. Một thanh đao binh khí bình thường rất khó thành vật có quang tố ma pháp, bởi vì quang nguyên tố là tinh khiết nhất, thần thánh nhất trong ma pháp, không thể nhập vào binh khí có sát khí. Thanh đao này có thể thu được nguyên tố quang hệ ma pháp, trở thành quang hệ ma pháp đao, theo ta đoán nó vốn không phải là một vũ khí để giết, mà là tế đao dùng trong minh quang cúng tế."

Gia Lạp Mạn Địch Tư ha ha cười lớn, đứng lên nói: "Nói rất hay, có thể hiểu được thanh đao này, đối với một tên tiểu nhân như ngươi cũng không thường rồi. Đáng tiếc, đáng tiếc, ngươi không nói đúng một chút nào cả. Thanh đao này tuy có một luồng sáng nguyên tố khổng lồ bao quanh, lại tràn ngập hơi thở thần thánh, nhưng thực sự lại là một chiến đao giết người, không phải là tế đao gì cả. Dưới chuôi đao này đã có chừng trên ngàn vạn người mất mạng. Nó có được hơi thở thần thánh của quang hệ ma pháp không phải là do quang hệ ma pháp bổ sung vào mà là Thánh đao cảm thiên, quang nguyên tố tự động tập hợp thành, ẩn chứa cả trong chuôi này. Đây là vật trân quý nhất trong đống đồ quý của ta, nó liên kết đến bầu trời, phổ biến nhất là vào lúc rạng đông, hàng ngàn năm trước nó có cả ánh sáng ban mai của cùng nhân và người bị bức hại, khi ánh dương quang dến tột bậc, tất cả khổ nạn đều muốn chấm dứt. Tên của thanh Thánh đao này cũng gọi là Ánh Bình Minh (Thụ Quang). Nó xuất hiện trên thế giới nhân loại của các ngươi 73 năm rồi, trong bảy mươi ba năm qua Thánh đao là ác mộng của bao quý tộc, ác nhân, là ánh bình minh của tất cả những người bị bức hại. Dưới Thánh đao này hàng vạn ác nhân đã mất mạng, cho dù là anh khí của Ma Vương sát nhân cũng không nhiều bằng nó trảm sát, thanh đao này không chỉ trảm loài người, mà đồng thời còn trảm các tộc khác, cho dù là Long tộc chúng ta, cũng từng có một con ác long biến dị ba đầu chết dưới đao này. Nhưng dù vô số người chết dưới đao ánh Thụ Quang này, thì đều là đại gian đại ác cả, kẻ ác thì nguyền rủa nó, nhưng kể ra thì vô số những bình dân bị ức hiếp lại ca tụng nó. Lúc thanh đao này giết chết các sinh vật sống là lúc mà đao quang chợt loé, thân đao không cần tiếp xúc, ánh bạc quang không thể chống đỡ, đúng là ác mộng của địch nhân. Thụ Quang Đao tung hoành đại lục 60 năm, ánh bạch quang này biến đổi chuyển thành màu vàng. Đây chẳng phái là Thần Đấu Khí như nhân loại các ngươi nói đến, mà là do thân đao đã thu nhận được pháp lễ của quang nguyên tố tự phát, đã thành một thanh Minh Thánh Đao. Ngay tính cả ta, không ai biết chuôi đao này làm bằng gì. Nhưng, đã hàng vạn năm qua, nó không hề có một chút tỳ vết nào, Nguyên tố thánh quang vĩnh viễn bảo hộ nó, bảo hộ Thụ Quang Đao đất trời."

Niệm Băng than nhẹ một tiếng: "Lịch sử ngàn năm trên Đại Lục không hề nhắc đến nhưng nghe ngươi nói như vậy, lại thêm nhìn thấy thanh đao này, ta có thể tưởng tượng ra vẻ anh tư của vị tiền bối kia. Ông ta sinh ra là vì chính nghĩa. Chỉ tính điểm này ta vĩnh viễn không thể so với ông ta. Mục đích ta đeo đuồi chỉ là báo thù và đỉnh cao trù nghệ mà thôi. Gia Lạp Mạn Địch Tư, sao ngươi có thể nói chuyện này tỷ mỉ một chút không? Ta đối với vị tiền bối đem đang hiến tất cả cho chính nghĩa, tung hoành 73 năm trên đại lục này có chút tò mò, một người có thể làm được điều chính nghĩa này không? Lẽ nào ông ta chưa hề làm ra một chuyện hắc ám nào sao?. Ta thấy thật khó tin, chỉ dựa vào mình hắn mà có sức ảnh hưởng đến đại lục lớn thế sao?"


Gia Lạp Mạn Địch Tư hừ một tiếng: "Đồ đần, ta có nói hắn độc thân sao? Có nói hắn làm điều ác hay không thì đao này có thể nhìn ra, có thể bị quang nguyên tố trực tiếp nhận biết, có thể sáng tỏ một chút. Ngươi có thể khiến quang nguyên tố nhận thức gì ở ngươi? chỉ cần ý chí thẳng thắn vô tư, trong lòng quang minh, đem toàn bộ thân mình dâng hiến vào việc trợ giúp người khác thì mới làm được thánh nhân. Ta rất hiếm khi bội phục loài người, nhưng không thể không bội phục người này. Ở trên đại lục này, loài người từng xuất hiện vài người đạt đến cảnh giới thần sư, bọn họ đã mạnh mẽ tiếp cận một vài lực lượng "Thần". Có điều. thực sự đạt đến cảnh giới thần lại chỉ có mỗi chủ nhân của thanh Thụ Quang đao này. Theo như ta biết ông ta là thánh sư duy nhất trên đại lục này. Nhận được sự cúng bái của các tộc. Cũng là dựa vào rất ít lần thống nhất Ngưỡng Quang đại lục, thời gian thống nhất dài nhất, nhận được sự yêu mến nhất của nhân dân. Lúc đó Ngưỡng Quang đại lục còn là một đại quốc gia tự do, dân chủ. con người có một sức lực đọng lại vô cùng lớn. Đáng tiếc, đáng tiếc…." Nói tới đây trong mắt Gia Lạp Mạn Địch Tư toát ra một vẻ thần sắc ảm đạm, lắc nhẹ đầu, ánh mắt nhìn chăm chú dấy vẻ mê ly chuôi đao Thụ Quang

Niệm Băng trong lòng rung động hỏi: "Đáng tiếc cái gì? chẳng lẽ sau đó đã sảy ra chuyện gì? Ngươi không phải nói vị thánh sư đó đã đến thần giới, kết cục hoàn mỹ như thế còn có gì đáng tiếc?"

Gia Lạp Mạn Địch Tư như an ủi thân đao, đáp: "Thánh sư mặc dù được kẻ khác kính nể, nhưng hắn lại chẳng có hậu nhân tốt, hậu nhân của hắn một đời chẳng bằng hắn, giang sơn to lớn tuyệt đẹp lại mang đi tặng, Cuối cùng suýt chút nữa làm cho con người diệt vong. Khiến cho thánh sư không để ý đến việc bị sự trừng phạt của thần giới mà trở về Ngưỡng Quang Đại Lục, ông ta lấy sinh mạng mình cảm động thần tộc, mới có thể hoàn toàn phong ấn địch nhân, phong ấn ở trong bẩy chiếc bình Mặc Áo Đạt Ti Phong Ấn, đưa cho Thất đại long vương chúng ta bảo quản, khiến cho Đại Lục một lần nữa được khôi phuc, mặc dù không còn cảng phồn vinh hưng thịnh xưa nhưng ít ra loài người không còn chịu nguy cơ diệt vong nữa. Tinh thần kh ông sợ hy sinh ông ta khiến cho ta bội phục nhất. Không ngờ, cách một ngàn năm sau, cuối cùng cũng có người đến mưu đồ chiếm bình Mặc Áo Đạt Ti Phong Ấn.


Niệm Băng toàn thân rung động, nói: Mặc Áo Đạt Ti phong ấn quan trọng như vậy ngươi mau đuổi theo hắn tìm về mới đúng chứ. "

"Tìm đương nhiên phải tìm, có điều gấp quá cũng vô dụng, hôm đó tên gia hoả hèn hạ dùng chuyển tranh không biết đã chuyển đến đâu, ta thật tâm muốn tìm cũng không thể một chốc một lát mà tìm được. Huống hồ tìm được hết bẩy chiếc bình phong ấn là không thể, thế nên ta cũng không vội, đợi sau khi chúng ta ra khỏi đây, vừa thưởng thức mỹ thực của loài người các ngươi vừa từ từ tìm kiếm.

Niệm Băng cười khổ nhìn Gia Lạp Mạn Địch Tư: "Suy nghí của ngươi thật kỳ lạ, có lẽ chọn ngươi là người bảo quản bình phong ấn này là một sự hiểu lầm của mấy vị Thần. Ngươi có thể cho ta biết trong bình đó rốt cục phong ấn cái gì? Lúc trước là địch nhân như thế nào mà suýt nữa đã huỷ diệt cả nhân loại? Thánh Sư đã lập nên một vương triều cường đại như thế, chẳng lẽ lại bị tộc khác xâm lấn.

Gia Lạp Mạn Địch Tư hừ một tiếng: "Ta nói rồi, việc này ngươi biết ít một chút thì tốt hơn, biết nhiều quá chỉ khiến ngươi khó giữ mạng thôi, ta chẳng có nghĩa vụ bảo vệ ngươi. Có điều, ta có thể nói cho ngươi điều này, có thể khiến cho con người diệt vong thì chỉ có con người thôi. Chẳng có liên quan gì đến tộc khác cả. Cũng giống như người võ sỹ khi tu luyện trở ngại lớn nhất chính là tâm ma của chính mình. Loài người các ngươi mà không gấp, ai cũng chẳng thể giúp các ngươi. Tốt lắm, chuôi đao Thụ Quang sau này sẽ là do ngươi trù liệu, là thanh đao nấu bếp thứ tư của ngươi. Dùng quang nguyên tố tinh khiết trên mặt đao Thụ Quang để nấu ăn, khẩu vị nhất định sẽ rất tuyệt đây, hắc hắc".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui