Băng Hỏa Ma Trù

Niệm Băng lúc này đại não đã hoạt lạc trở lại, không để ý tới công kích của Thần Thần đối với mình, hướng về mỹ phụ nói: " A di, người thật sự tốt giống mụ mụ ta, ta, ta … ". Nói đến đây, mắt hắn không nhịn được lại đỏ lên.

Mỹ phụ an ủi: " Hài tử, đừng khóc. Nếu ngươi nguyện ý, để a di làm mụ mụ ngươi đi, được không? ". Mẫu tính khiến nàng không ý thức nói ra, lời vừa ra khỏi miệng, nàng mới ý thức được, tự mình có chút lỗ mãng. Dù sao, đối với một già một trẻ trước mặt nàng một điểm cũng không hiểu biết, nhưng là, với thân phận của nàng, lời ra khỏi miệng làm sao có thể thu hồi đây?

Niệm Băng nhìn thoáng qua sắc mặt bất thiện của Thần Thần bên cạnh, đột nhiên lắc đầu, nói: " Không cần. Cám ơn a di người, nhưng người dù sao cũng không phải mụ mụ ta, ta không cần sự thương hại ". Trong ánh mắt toát ra vẻ kiên nghị vẻ, lúc này, thân hài đồng buồn bã của hắn lại có vẻ cao lớn vài phần.

Mỹ phụ trong lòng thất kinh, hài tử này còn nhỏ như vậy mà lại có khí chất như thế, khi lớn lên tất không thể là người tầm thường. Trong lòng khẽ động, từ trong lòng lấy ra một khối ngọc bài nhét vào trong tay Niệm Băng, mỉm cười nói: " Không sao, chúng ta gặp mặt cũng là có duyên, khối ngọc bài này là tín vật của a di, mặt trên có tên của a di, tương lai nếu ngươi ở Áo Lan đế quốc gặp phải điều gì phiền toái, mang nó ra tất có ít nhiều tác dụng ".

" Mụ, sao người có thể đem thiên hoa bài cho hắn, ta xin người bao nhiêu lần mà người cũng đều chưa cho ta mà ". Thần Thần hung hăng trừng mắt nhìn Niệm Băng, nếu không phải mẫu thân ở bên, sợ rằng đã lại đến cướp đoạt rồi.

Ngọc bài vào tay thấy ấm áp, tựa hồ có một luồng khí lưu ôn hòa theo lòng bàn tay truyền vào cơ thể, khiến thân thể phi thường thoải mái. Trong mắt Niệm Băng toát ra quang mang cảm kích, cũng không chối từ, " Cám ơn a di người, a di, người thật tốt ".

Tra Cực sợ Niệm Băng trong lúc nhìn mỹ phụ trước mặt mà vô ý phá giải phong ấn thôi miên, lôi kéo hắn hướng về mỹ phụ nói: " Phu nhân, chúng ta còn phải lên đường, giờ xin đi trước, cám ơn người đã quan tâm đến hài tử này ". Nói xong, kéo Niệm Băng tới đại thụ bên đường, kéo mộc xa theo đường lớn hướng về Băng Tuyết thành mà đi.


Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Phong đội trường đi tới bên mỹ phụ, thấp giọng nói: " Phu nhân, thiên hoa bài cấp cho kẻ bình thường này, tựa hồ có chút không ổn. Ta sợ tước gia sẽ … ".

Mỹ phụ hừ một tiếng, nói: " Ngươi phàn nàn cái gì, ngươi cho là một người chỉ có hơn mười tuổi mà có thể nhanh chóng phát ra đê cấp ma pháp là hài tử bình thường sao? Ta có dự cảm, tương lai hài tử này nhất định có thể nổi danh trên toàn đại lục. Ánh mắt phải nhìn cho xa, Phong đội trường, ta kiến nghị ngươi cần quản thủ hạ cho tốt, ăn một chút rồi chuẩn bị lên đường đi. Thần Thần, chúng ta về mã xa nghỉ ngơi ". Nói xong, kéo tay nữ nhi, hai thân thoáng lên, đã biến mất sau màn che trên mã xa.

Phong đội trường đập đầu phải đinh, lại hề không có chút bất mãn, ánh mắt hướng về thuộc hạ lúc trước để mất kiếm, đi vài bước tới trước mặt hắn, lạnh nhạt nói: " Giao ra linh vũ của ngươi ".

Kỵ sĩ toàn thân chấn động, có phần sợ hãi nói: " Đội trường, ta … ". Nguồn: https://truyenfull.vn

Ánh mắt Phong đội trường có thêm vài phần lãnh ý, lặp lại: " Giao ra linh vũ của ngươi, ta không muốn nói lần thứ ba ".

Kỵ sĩ phảng phất mất đi toàn bộ khí lực, trân trọng lấy từ ngực ra một thanh sắc vũ mao dài chừng ba mươi ly, đưa cho Phong đội trường.


Phong đội trường âm thanh lạnh lùng nói: " Bị một hài tử cướp đi phối kiếm của chính mình, ngươi đã mất đi tư cách của một Ngân Vũ kỵ sĩ, ta tuyên bố, từ bây giờ trở đi, giáng ngươi xuống là kiến tập kỵ sĩ, thu hồi thanh vũ, sau khi trở về đoàn sẽ xử phạt, ngươi có phục hay không? ".

Kỵ sĩ cúi đầu, nhìn dấu vết mờ mờ trên ngân giáp thượng do phối kiếm họa xuất, " Vâng, đội trường ".

Ánh mắt Phong đội trường sắc bén đảo qua các kỵ sĩ, trầm giọng nói: " Các ngươi cũng hẳn là biết mình phải làm cái gì, duy hộ tôn nghiêm của kỵ sĩ, còn quan trọng hơn duy hộ sinh mệnh của chính mình, từ giờ trở đi, mỗi người đều cố gắng bằng một trăm hai mươi phần cho ta, nếu còn sự tình như vậy phát sinh, trừng phạt sẽ nghiêm lệ hơn ".

Cuộc nói chuyện với mỹ phụ khiến trong lòng Niệm Băng nổi lên tư niệm mãnh liệt về mẫu thân, có vẻ trầm mặc hơn hẳn so với bình thường. Tra Cực lo hắn nhớ lại được điều gì, vừa đi, vừa kể cho hắn nghe về những kinh lịch thú vị trước kia của mình, Niệm Băng dù sao cũng chỉ là hài tử, trong chốc lát đã từ trong thương cảm khôi phục lại, hiện rõ vẻ hoạt bát.

" Sư phụ, vừa rồi a di kia còn cho ta một khối ngọc bài ". Lúc rời đi, vì phải kéo xe, hắn thuận tay đem ngọc bài cất vào trong lòng ngực, trên ngọc bài có một luồng khí tức khó hiểu, đem lại cảm giác ấm áp, đây cũng là một trong những nguyên nhân giúp tâm tình hắn rất nhanh bình tĩnh trở lại. Nói xong, Niệm Băng một tay kéo xe, tay kia lấy ra ngọc bài.

Ngọc bài không lớn, hình chữ nhật, cạnh dài dài bằng chiều dài ngón tay út của Niệm Băng, toàn thân có màu trắng nhũ, cầm vào tay thấy ôn nhuận, mặt trước có điêu khắc một con phượng hoàng trông rất sống động, mắt của phượng hoàng vây quanh một viên tiểu bảo thạch màu đỏ, khiến cả ngọc bài như được họa long điểm tình ( ND: vẽ rồng điểm con ngươi), phía trên ngọc bài có một lỗ nhỏ, lỗ nhỏ đều đều, tựa hồ là dùng để xuyên ti tuyến. Cả khối ngọc bài xuất ra một tầng bạch sắc vụ khí nhàn nhạt, nếu không phải ở nơi ánh mặt trời chiếu hạ cẩn thận xem, rất khó phát hiện.


Ánh mắt Tra Cực rơi vào trên tay Niệm Băng, lúc trước vì muốn mau rời khỏi những người đó, hắn cũng không có chú ý tới mỹ phụ đưa cho Niệm Băng cái gì, lúc này vừa nhìn thấy ngọc bài, hắn không khỏi chấn động, vốn là Quỷ Trù đã gặp qua không ít người, Niệm Băng không nhìn được ảo diệu trong đó, hắn sao có thể nhìn không ra đây?

" Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ, lam điền nhật noãn ngọc thăng yên, trời ạ! Tầng dày bảo khí rõ ràng như thế, đây chắc chắn là Hòa Điền bảo ngọc. Nữ nhân nọ ra tay cũng quá rộng rãi ".

Niệm Băng không hiểu, hỏi: " Sư phụ, Hòa Điền bảo ngọc rất trân quý sao? ".

Tra Cực cầm ngọc bài từ trong tay Niệm Băng, tử tế nhìn kỹ, rồi tán thán: " Đương nhiên trân quý, hơn nữa, đây không phải Hòa Điền bảo ngọc bình thường, là một trong những thứ trân quý nhất, Dương Chi Ngọc, trước kia ta có một bằng hữu, buôn bán ngọc thạch, hắn từng nói với ta, Dương Chi Ngọc là cực phẩm trong ngọc thạch, tinh quang nội uẩn, bề ngoài như mỡ đọng ( ND: nguyên văn – thể như ngưng chi), kiên khiết nhẵn nhụi, hậu trọng ôn nhuận, đeo lên có thể dưỡng tính, khiến tâm tình vui vẻ, trừ tà tị lạnh, hữu ích đối với con người, không thể khen ngợi hết được, ngươi xem ngọc bài này, không phải có đặc điểm này sao? Hơn nữa mặt trên điêu khắc nhẵn nhụi tinh trạm như thế, quả thực là một kiện bảo bối, mang theo nó, có thể khiến tâm người tự bình ổn, a, quả thực là đồ vật tốt, tâm cảnh bình thản đối với một trù sư mà nói phi thường trọng yếu ". Vừa nói xong, hắn lật ngọc bài nhìn vào mặt sau, chỉ thấy phía sau có điêu khắc ba chữ, " Ngọc Như Yên ". Đây là tên của nữ nhân vừa rồi. Quả nhiên là người cũng như tên, bất quá, nàng tựa hồ cũng quá hào phóng rồi ".

Niệm Băng cười nói: " A di nọ thật sự là người tốt, chờ sau này ta học được trù nghệ, nhất định sẽ làm món ngon nhất để người phẩm thường ".

Tra Cực suy tư một chút, đem ngọc bài trả lại cho Niệm Băng, nói: " Đi thôi, tới Băng Tuyết thành, ta mua hồng thằng ( ND: thằng – dây) cho ngươi đeo lên cổ, được tiếp xúc với da, công dụng của nó sẽ từ từ phát huy ra ".

Hai người tiếp tục đi trước, bọn họ mới vừa đi không xa, phía sau đã truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập mà chỉnh tề, xoay người lại nhìn lên, chính là chỗ có mã đội của Ngọc Như Yên, chỉ bất quá, lúc này mã đội cũng không dừng lại, vượt nhanh qua họ mà đi, ánh mắt Niệm Băng hướng về mã xa, đã thấy màn xe khẽ nâng lên, Thần Thần có chút khiêu khích trừng hắn liếc mắt một cái, khi Niệm Băng muốn trừng lại, mã đội đã chạy xa hơn trăm thước.


Tra Cực nhìn thần sắc bất mãn trên mặt Niệm Băng, ha ha cười, nói: " Như thế nào? Thích tiểu cô nương nhà người ta? Mặc dù thân phận cách xa, bất quá sau này cũng vị tất không có cơ hội, chờ ngươi lớn lên rồi hãy nói đi ".

Niệm Băng hừ một tiếng: " Quỷ mới thích nàng, tính tình điêu ngoa, khiến người ta chán ghét ".

Tra Cực mỉm cười không nói, " Đại lộ gặp nhau, coi như là duyên phận, có lẽ, sau này ngươi du lịch đến Áo Lan đế quốc, sẽ còn được gặp lại nàng. Sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta cần đi mau, xem ra, đêm nay vô luận thế nào cũng phải ở lại trong thành rồi ".

Băng Tuyết thành, Băng Nguyệt đế quốc đệ nhị đại thành thị. Sa xa nhìn lại, thành tường cao tới mấy chục thước, ngang dọc rộng rãi, tuy không thể nói là khí thế bức người, nhưng cả tòa đại thành thẳng đứng ở nơi này, khiến người ta có một loại cảm giác trầm ổn phi thường. Thiên Thanh hà đến từ phía tây Băng Tuyết thành, cả tòa đại thành xây dựng dựa theo con sông, coi trọng thủy lợi, mặc dù không nổi danh bằng Băng Nguyệt thành, thủ đô của Băng Nguyệt đế quốc, bên cạnh Băng Thần Tháp, nhưng cũng tuyệt đối là một trong những trung tâm kinh tế của Băng Nguyệt đế quốc, không ít đại thương hội lấy Băng Tuyết thành làm căn cơ, cả tòa thành thị dân cư mấy trăm vạn, hơn mười năm hòa bình, khiến nơi này phồn vinh hơn tất cả trước đây.

Niệm Băng cùng Tra Cực từ Băng Tuyết thành bắc môn mà vào, với trang phục bình dân của bọn họ, nhìn qua cũng không thèm nhìn, mười mấy tên binh lính giữ thành căn bản không tra hỏi đến, dễ dàng tiến vào bên trong thành.

Vừa vào thành, lập tức có một loại cảm giác bất đồng, đào hoa lâm giống như thế ngoại đào viên, mà Băng Tuyết thành trung lại là một cảnh tượng phồn hoa ồn ào náo nhiệt, đường lớn được làm bằng đá xanh, hai bên đường, các loại cửa hàng xan xát, tiếng gào quát không dứt bên tai, mặc dù Niệm Băng hơn một năm trước từng đã tới nơi này, nhưng đã trải qua cuộc sống thanh tịnh, lúc vừa vào thành đã cảm thấy không quen.

" Sư phụ, chúng ta hiện tại đi mua gì? ". Niệm Băng hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui