Trái với mong đợi của mọi người, sau khi mở ra thì bên trong hoàn toàn không phát ra bất kỳ ánh sáng đặc trưng của kỳ bảo nào mà chỉ có một lớp bụi gỗ màu nâu đất bay ra mù mịt. Lúc này ai ai cũng rất muốn nhìn thấy vật phẩm được cất chứa bên trong cái hộp gỗ cũ kỹ đó. Không biết nó có công dụng đặc biệt gì mà lại được bảo quản ở một nơi sâm nghiêm như vậy.
Dưới vô số ánh mắt hiếu kỳ của những người xung quanh, Băng Liên nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi gỗ kia, bàn tay trắng tinh khiết khẽ nâng lên một vật màu đen, hình dáng trông giống như một chiếc lông chim cỡ lớn, dài hơn bàn tay. Đặc biệt từ bên trong thỉnh thoảng lại thấy một thứ ánh sáng màu lam nhạt thần bí yếu ớt tỏa ra. Nếu không chú ý sẽ không thể phát hiện ra luồng ánh sáng nhỏ bé ảm đạm đó.
Sau một hồi vuốt ve vật phẩm kỳ lạ đó, Băng Liên chợt mỉm cười đầy thích thú. Kế đó nàng đưa vật đó lên và xác nhận sự lựa chọn của mình trước mặt Long Phục.
Vào thời điểm Băng Liên giơ vật nhìn như cọng lông chim lên thì gương mặt Long Phục đã có nhiều biến hóa. Ông ta hết lộ vẻ ngạc nhiên, đăm chiêu rồi sau cùng lại là vui vẻ mỉm cười. Những biểu hiện này khiến cho Lôi Thiên hết sức chú tâm.
“Tiểu cô nương quả thật có đôi mắt tinh đời. Đây chính là một cọng lông vũ của một trong tứ thánh thú: Phụng Hoàng!” Long Phục giọng đầy sảng khoái cất tiếng nói.
“Là Phụng Hoàng Thánh Thú sao? sao lại có vật quý hiếm như vậy ở nơi này...?” Một cường giả Thổ Quốc không kìm được kinh ngạc thốt lên.
“Không biết vật này có công dụng thần kỳ gì không?”
“Kiểu này không khéo lại xảy ra tranh đoạt giữa các thế lực nữa rồi…”
Vô số âm thanh vang lên xung quanh khu vực bảo khố, thế nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến sự tập trung của Băng Liên vào chiếc lông vũ kỳ lạ kia. Băng Liên có một cảm giác gắn kết lạ thường với vật phẩm trông có vẻ xấu xí và cũ kỹ, tầm thường này. Một cảm giác thật khó tả!
Như nhận thấy không gian đang dần trở nên hỗn loạn sắp sửa vượt ngoài tầm kiểm soát, Long Phục liền nhanh trí lên tiếng trấn áp.
“Các vị đừng quá cả nghĩ, chẳng qua vật này cũng chỉ là một cọng lông vũ ta tình cờ trong một lần ghé qua lãnh địa cai quản của Phụng Hoàng nhặt được ngay cạnh vị trí nó thường lui tới nên mới đoán nó là của Phụng Hoàng. Còn về tác dụng của vật này thì bản thân ta sau bao lần kiểm tra và thử nghiệm đều không đạt được kết quả gì. Việc Băng Liên chọn nó thật sự ta cũng không chắc đó là may mắn hay là xui xẻo của cô ấy nữa…” Long Phục cười khổ giải thích.
Lập tức đám đông liền “ồ” lên một tiếng đầy cảm thán. Lúc bấy giờ mới không còn những ánh mắt thèm thuồng, ghen tị dòm ngó nhắm vào Băng Liên nữa. Ai cũng cảm thấy cọng lông vũ kia không có một chút gì giống như sợi lông lấp lánh tuyệt đẹp trên người Phụng Hoàng cả.
Ngay khi sự tập trung của đám đông được giải tán thì cũng là lúc Băng Thiết tiến về phía Long Phục chìa ra một quyển trục.
“Ồ, là kỹ năng giải phong ấn sao? ta không ngờ ngươi cũng có hứng thú với lĩnh vực này đấy.” Long Phục khá bất ngờ trước lựa chọn của Băng Thiết nhưng vẫn mỉm cười rồi gật đầu.
Băng Thiết lần này hoàn toàn trái ngược với tính khí thường ngày của hắn, sau khi nhận được sự đồng ý của Long Phục, hắn liền chắp tay cúi đầu cảm tạ. Trong một khoảnh khắc thoáng qua rất nhanh, cả người hắn như khẽ rung lên. Tuy nhiên không một ai chú ý đến biểu hiện lạ này của Băng Thiết.
“Được rồi, phần thưởng cuối cùng dành cho người chiến thắng cũng đã trao, giờ mời mọi người quay về khu vực nghỉ ngơi của mình. Đại hội Tiểu Tiên Chi Chiến đến đây là kết thúc. Ngày mai ta sẽ sắp xếp người đưa các vị rời khỏi thần điện.” Long Phục dọng dạc lên tiếng bế mạc sự kiện lần này trước mặt toàn bộ đoàn người tham dự đến từ các đế quốc.
Nghe xong mọi người đều gật đầu rồi theo chân Long Phục rời đi khỏi đại bảo khố, quay trở về nơi nghỉ ngơi. Chính thức kết thúc sự kiện trọng đại lần này.
Đêm đến, khi những đội ngũ kia đã đi nghỉ ngơi, chỉ còn đội phía Thủy Quốc là vẫn còn náo nhiệt. Toàn đội đều vui mừng vì chuyến đi lần này đã thu hoạch được nhiều hơn dự kiến ban đầu rất nhiều.
“Ba đứa hãy dùng Ngũ Sắc Đan để tiến hành đột phá cảnh giới, ta và các vị còn lại sẽ cảnh giới.” Băng Mị vui vẻ nói.
“Vâng” cả ba đồng thanh đáp.
Ngay sau đó, Băng Liên lấy ra ba viên Ngũ Sắc Đan rồi đưa cho Băng Thiết và Băng Càn. Kế đến, cả ba liền ngồi xếp bằng tập trung năng lượng trong cơ thể để tiến hành đột phá.
Lúc này Băng Mị mới tiến về phía Băng Thanh và nói khẽ:
“Đây là Ngũ Sắc Đan ta vừa nhận được từ Lôi Thiên. Vốn dĩ nữ vương dự định nếu không giành được chiến thắng thì cũng có thể giúp cho con và Băng Liên đột phá lên cảnh giới Đại Tiên. May mắn là Băng Liên đã chiến thắng và vì vậy chúng ta vẫn còn dư được một viên Ngũ Sắc Đan sau khi đưa cho con dùng một viên. Mau dùng nó và tiến hành đột phá cùng tỷ tỷ con luôn đi!” Băng Mị trìu mến vuốt mái tóc của Băng Thanh rồi khẽ nói.
“Đa tạ Băng Mị đại tổng quản!” Băng Thanh mắt sáng rỡ lên vì vui sướng, nhanh chóng nhận lấy đan dược rồi lui về một góc phòng bắt đầu tập trung tấn cấp.
Nhìn thấy bốn thiếu niên tuổi còn trẻ mà đã có thể gặp cơ duyên đạt tới cảnh giới Đại Tiên thật sự khiến cho cả nhóm bốn vị đại tổng quản đều cảm thán không thôi. Cả bốn người đều nhìn nhau mỉm cười, không nói với nhau một câu nào. Tất cả đều đang có cùng chung một cảm giác chính là ngày Thủy Quốc phát dương quang đại đã không còn xa nữa…
Vài tiếng sau, trong không gian tĩnh mịch, yên ắng của đêm khuya, một loạt âm thanh mang theo luồng không khí đầy uy áp bỗng chốc đồng loạt bùng phát khiến cho những cường giả xung quanh lập tức chú ý.
“Sau chuyến này Thủy Quốc có lẽ sẽ vượt trội hơn những đế quốc khác về mặt lực lượng rồi…” Hỏa Bách ngước nhìn về phía phát ra những chấn động kia, khẽ thở dài.
“Xin lỗi Hỏa Bách quốc sư, con đã không hoàn thành được kỳ vọng của phụ vương.” Hỏa Long lúc này đang nằm trên giường, giọng nói có phần run rẩy cất lên.
“Không phải lỗi của con, là do Thủy Quốc có nhân tài quá xuất sắc. Con đánh như vậy là đã ngoài sức tưởng tượng của ta rồi. Nếu không phải chúng ta chịu ảnh hưởng của hệ tương khắc thì với năng lực của con thì vị cô nương kia chắc chắn không có chút cơ hội nào.” Hỏa Bách mỉm cười hiền từ nhìn Hỏa Long an ủi.
“Tên ngốc, nếu không phải chiêu cuối đệ nương tay thì cô nương xinh đẹp kia mới là người nằm xuống. Có trách thì chỉ trách cô ta quá xinh đẹp nên mới khiến đệ mềm lòng nương tay.” Hỏa Lân khẽ liếc nhìn Hỏa Long, nói với giọng đầy châm chọc.
Hỏa Long không nói gì, cũng không phản kháng. Có lẽ giờ đây anh ta không còn chút sức lực nào để đôi co với gã sư huynh thích trêu chọc mình. Hỏa Long khẽ nhắm mắt lại nghỉ ngơi để mau chóng hồi sức, trong đầu hình bóng của Băng Liên chợt thoáng xuất hiện trong tâm trí của Hỏa Long trước khi anh ta thiếp đi.
Quay trở lại khu vực của đội Thủy Quốc, sau khi đột phá được cảnh giới Đại Tiên, chính thức thăng lên cấp bậc Hồng Sắc Đại Tiên, cả bốn người nhóm Băng Liên vẫn chưa hết ngạc nhiên trước những biến đổi to lớn bên trong cơ thể.
Trước kia toàn bộ chiêu thức đều phải thông qua băng nguyên trong cơ thể để tạo thành băng lực, còn bây giờ cơ thể có một cảm giác giống như năng lượng tự nhiên đang dần dần hiện diện một cách rõ ràng và chân thực hơn. Chắc chắn sau một thời gian thích nghi với cảm giác mới này thì việc sử dụng năng lượng tự nhiên để tạo ra băng lực sẽ không còn là vấn đề quá lớn đối với bọn họ nữa.
Ngoài ra khí lực lúc trước chỉ lưu chuyển bên trong cơ thể thì giờ đây đã chuyển đổi thành một lớp áo giáp vô hình luôn hiện diện bên ngoài cơ thể, có thể giúp cơ thể phiêu bồng trên không trung. Hay nói cách khác, đây chính là hình thái tiến hoá của khí lực, từ nội tại bên trong biến đổi thành ngoại lực phụ trợ, vừa giúp cho bản thể có được khả năng phi hành, vừa trở thành một tấm áo giáp tự động vô cùng tiện lợi giúp giảm đi sát thương trong những tình huống bị tập kích bất ngờ.
Và hơn hết thảy, trong cơ thể đã hình thành một nơi gọi là Linh Thú Tâm. Nơi đây chính là nơi linh thú trú ẩn sau khi đã thành lập khế ước với chủ thể. Nói cách khác, từ giờ trở đi, bọn họ đã có thể thu thập một linh thú đồng hành cho riêng mình.
Quả là không ít đãi ngộ dành cho những kẻ may mắn đạt tới cảnh giới Đại Tiên!
Hiện giờ cả bốn người bọn họ đều còn chưa quen với những năng lực mới này, nhưng sau khi được Băng Mị đại tổng quản hướng dẫn chi tiết về những đặc điểm quan trọng và cách để hoàn toàn làm chủ những kỹ năng đó thì mọi người đều phấn khởi vô cùng. Đây thật sự là một bước tiến vô cùng quan trọng đối với cuộc đời tu luyện của bọn họ.
"Băng Thanh, muội cũng đã đột phá rồi sao?" Băng Liên xoay người về phía Băng Thanh, vui mừng hỏi.
"Vâng, muội vừa được Băng Mị đại tổng quản đưa cho một viên Ngũ Sắc Đan do mẫu thân chuẩn bị sẵn. Nhờ vậy đã có thể đột phá thành công!" Băng Thanh vui sướng cười híp mắt đáp.
Băng Thiết và Băng Càn cũng không giấu được nét phấn khích trên khuôn mặt đặc biệt là Băng Thiết. Với một người khao khát sức mạnh như hắn thì việc đạt được cấp bậc này thật sự không gì có thể vui sướng bằng.
"Tốt rồi, các con đều đã thăng cấp thành công. Giờ thì mau nghi ngơi để sáng mai cùng khởi hành về Thủy Quốc thôi. Nữ vương chắc hẳn sẽ rất hài lòng với kết quả của lần thi đấu này." Băng Mị mỉm cười nhẹ nhàng nhắc nhở.
Tất cả liền mau chóng gật đầu rồi đi về vị trí của riêng mình, tranh thủ chợp mắt. Mọi thứ xem như đã hoàn thành tốt đẹp.
Tiếng gió heo hút thổi trong đêm khiến cho không gian như chợt trở lạnh. Khung cảnh có chút tiêu điều, ảm đạm…
Sáng sớm hôm sau, Long Phục cùng Lôi Thiên đưa tiễn các đội tham dự ra về. Khi đến khu vực lưới chắn bằng năng lượng linh hồn thì Long Phục chỉ cần khẽ đưa tay phẩy nhẹ một cái là tường chắn lập tức biến mất. Kế đến, các đội lần lượt cáo từ rồi hướng về phía các đế quốc nhanh chóng lao vút đi.
Nhìn bóng hình từng đội tham dự dần dần biến mất khỏi tầm mắt, Long Phục khẽ đưa tay lên vuốt râu, miệng hơi nhếch lên để lộ một nụ cười nhẹ nhàng.
"Chuyến này chúng ta thật sự đã được chứng kiến nhiều thứ thú vị, có phải không Phục huynh?" Lôi Thiên nhìn thấy biểu cảm của Long Phục liền khẽ cười nói.
"Đúng là như vậy, đây thực sự là một kỳ thi đấu vô cùng đặc sắc. Hy vọng sau này sẽ còn có thể chứng kiến nhiều kỳ tích như vậy tái diễn." Long Phục cảm thán nói.
Sau đó, cả hai người cũng quay về phía bên trong thần điện, trước khi đi cũng không quên dựng lại bức tường phòng vệ kiên cố băng linh hồn lực.
Trước khi quay lưng đi, Lôi Thiên đưa mắt nhìn về hướng đội Thủy Quốc vừa đi khuất, ánh mắt chợt xuất hiện một tia bí hiểm cùng một cái nhíu mày đầy khó hiểu.
Lúc này, đội Thủy Quốc đang trên đường về thì đột nhiên Băng Mị ra hiệu cho toàn đội ngừng lại. Sau đó nàng ta liền đảo mắt ra xung quanh. Ánh mắt quét đến vị trí lùm cây bên trái liền hét lớn.
"Các hạ là bạn hay địch? Nếu là bạn thì mời bước ra đây, còn nếu là địch thì đừng trách ta ra tay mà không báo trước."
m thanh của Băng Mị vừa dứt thì từ trong lùm cây chợt vọng ra một tiếng cười lớn.
"Ha ha ha, không ngờ tiểu Mị vẫn còn sắc sảo như vậy, khó trách lại có thể lãnh đội đi tham gia giải đấu này."
Nghe giọng nói có chút quen thuộc, Băng Mị hơi ngờ ngợ về thân phận của bí nhân kia.
Từ trong bụi cây bước ra, một thân ảnh gầy gò, có chút già nua. Mái tóc hoa râm cho thấy độ tuổi của gã bí nhân này không còn trẻ. Cái điệu bộ bước đi hơi gù lưng của gã khiến cho Băng Mị cùng ba vị đại tổng quản kia đều biến sắc.
"Là...ngươi…? Băng Thành???" Băng Mị kinh ngạc thốt lên.
"Hắn là ai vậy?" Băng Liên không thể nhận ra gã bí nhân tên Băng Thành kia, liền thắc mắc hỏi.
"Nguyên lai hắn là thống lĩnh khu vực biên ải từ rất lâu về trước. Sau này do có mưu đồ làm phản, tranh đoạt ngôi vương nên đã bị phong ấn năng lực và trục xuất khỏi Thủy Quốc. Không ngờ hắn vẫn còn sống đến ngày hôm nay và còn khôi phục lại được năng lực như xưa!" Băng Ngọc đứng bên cạnh giải thích.
"Thật ra thì ta vẫn chưa hoàn toàn khôi phục đâu. Nếu thật sự hoàn toàn khôi phục thì hôm nay đâu cần nhọc công mời các bằng hữu của ta đến để hợp sức bắt các ngươi." Băng Thành lớn tiếng cười.
Lập tức từ hai bên rừng rậm, bốn bóng đen nữa lần lượt xuất hiện, bao vây nhóm người của Băng Mị.
Về số lượng thì bên phía Băng Mị có lợi thế hơn nhưng bên phía Băng Thành lại có ưu thế về kinh nghiệm chiến đấu cùng cấp bậc nhỉnh hơn đôi chút. Đây có lẽ là trận đấu khá căng thẳng và kịch tính.
Bốn bóng đen kia không quá xa lạ. Bọn chúng đều là những kẻ đã từng tham gia trận chiến tại Hoả Quốc lúc trước: lão Xích, lão Kim, lão Hoàng và lão Lục!
"Băng Liên, con cùng Băng Thanh, Băng Càn và Băng Thiết mau tạo thành một vòng tròn đứng sau lưng bọn ta!" Băng Mị dứt khoát nói.
Lập tức bốn người trẻ tuổi liền quay lưng lại với nhau tạo thành một vòng tròn nhỏ. Bên ngoài chính là một vòng tròn lớn do bốn vị đại trưởng lão Băng Mị, Băng Nguyệt, Băng Châu và Băng Ngọc tạo thành.
"Các con hãy chú ý hỗ trợ lẫn nhau và tham gia trợ giúp các vị đại tổng quản nếu cần thiết!" Băng Mị khẽ nhắc nhở.
"Vâng!!!!" cả bốn người đồng thanh đáp.
Nhìn phía Băng Mị dàn đội hình, Băng Thành chợt nở một nụ cười gian ác. Hắn liền ra hiệu cho đồng bọn bắt đầu tấn công.
"Lên thôi nào anh em, sau chuyến này là chúng ta lại có thể nếm mùi đàn bà rồi!" Băng Thành liếm môi đầy ghê tởm, hét lớn.
Nghe xong câu đó, đám người còn lại cũng đồng thanh cười lên một điệu cười dâm đãng và thô tục khiến cho không khí trở nên vô cùng đáng sợ.
Băng Mị không hề nao núng, nhanh chóng vận khí lực cùng băng lực ra bên ngoài, sẵn sàng nghênh chiến.
Những người trong đội cũng nhất tề hưởng ứng. Tất cả đồng loạt vận băng lực và khí lực lên khiến cho khu vực nơi đây như chợt xuất hiện một trận cuồng phong dữ dội.
"Há há há, các bé cứ thoải mái giãy dụa, lão Xích ta hôm nay nhất định phải chiếm được một em trong số này để mà hưởng thụ!" Lão Xích vô cùng phấn khích khi nhìn thấy đội hình bên kia đa phần toàn là mỹ nhân kiều diễm. Điều này khiến cho hắn khoái chí tột độ.
Ngay lập tức hai thế lực khủng khiếp gồm một bên toàn băng lực đối đầu với một bên gồm nhiều dạng năng lực khác nhau. Cả hai bên đều là những cường giả trong số những cường giả. Điều này khiến cho cường độ của trận chiến này sẽ vô cùng khủng bố!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...