Nhìn nét mặt căng thẳng của Băng Tuyết, Hoả Sư cũng đột nhiên trở nên hồi hộp và lo lắng. Mọi hy vọng lúc này đều trông chờ vào Băng Tuyết, nếu nàng ta cũng không có cách hoá giải ám khí này thì coi như đã hết hy vọng.
Một lúc sau, Băng Tuyết quay sang nhìn Hoả Sư với nét mặt hơi ảm đạm rồi bỗng nàng thở một hơi dài đầy lạnh lẽo và nói.
" Đây có lẽ là chiêu thức ám khí lâu đời đã bị thất truyền trong tộc của ta, ngay đến ta dù là tộc trưởng nhưng cũng chỉ biết một chút thông tin mơ hồ về nó." Thanh âm có chút ngại ngùng thốt ra từ phía Băng Tuyết.
" Nói vậy Lân nhi cùng Hoả Cương hết cách cứu chữa rồi sao…?" Giọng nói mang âm điệu buồn bã và thất vọng của Hoả Sư vang lên.
" Chiêu thức này hết sức quỷ dị. Nó được tạo thành từ băng lực của chính băng nguyên bên trong cơ thể vì thế rất khó hoá giải do băng nguyên liên tục sản sinh ra hàn khí và khi gặp các loại khí lực hay nguyên tố khác thì nó sẽ phát tác mạnh mẽ và dữ dội hơn. Cách làm này tuy có thể gây ra vết thương chí mạng cho đối thủ nhưng ngược lại tuổi thọ của kẻ thi triển cũng bị rút ngắn do dùng chính băng nguyên để tạo ra ám khí này. Chính vì mức độ nguy hiểm và gây tổn hại cho cơ thể của chiêu thức đó nên nó đã bị cấm lưu truyền cho thế hệ sau. Vì vậy ta cũng chỉ biết đến đây thôi…" khẽ lắc đầu, Băng Tuyết trầm giọng nói.
Nghe ra được đặc trưng của chiêu thức quái ác đó, Hoả Sư có chút giật mình kinh ngạc. Cách tạo ra chiêu thức này cũng tương tự như cách Hoả Tộc dùng hoả nguyên để thi triển chiêu thức tự sát của họ. Đều là dùng bản nguyên bên trong cơ thể để đem ra sử dụng, kích hoạt sức mạnh hủy diệt khủng khiếp của nó. Tất nhiên cái giá phải trả cũng cực kỳ đắt. Sự hy sinh của Hoả Sát chính là một ví dụ điển hình.
Băng Tuyết hơi đăm chiêu nhìn vào vết thương chứa hàn khí nồng đậm kia, lặng lẽ đứng trầm ngâm một lúc rồi như chợt nhớ ra điều gì liền quay lại nói với Hoả Sư.
" Hiện giờ có lẽ chỉ còn một người có thể phá giải được ám chiêu đã thất truyền này. Ta sẽ đi gặp người đó và nhờ bà ấy ra tay." Thanh âm ngọt ngào và bay bổng chứa đựng niềm hy vọng của Băng Tuyết vang lên.
Nghe vậy, nét mặt hai người Hoả Sư và Hoả Y liền lộ ra vẻ vui sướng. Cuối cùng thì hai người Hoả Lân và Hoả Cương cũng có hy vọng.
Băng Tuyết không chút chậm trễ, đôi chân ngọc thon dài nhẹ nhàng đạp không bay vút đi về phía bên ngoài cung điện. Cả thân người nàng uyển chuyển thướt tha lướt đi trên không trông như một tiên nữ đang bay lượn trên bầu trời. Quả là một thân gian nhân tuyệt sắc.
Hai người Hoả Sư cùng Hoả Y dõi mắt theo về hướng Băng Tuyết vừa biến mất, trong lòng khấp khởi một cảm giác hồi hộp xen lẫn lo âu và hy vọng. Mong là vị cao nhân kia sẽ có cách cứu được Hoả Lân cùng Hoả Cương.
Sau vài giờ chờ đợi, Hoả Sư nhìn thấy vết thương trên người Hoả Lân cùng Hoả Cương đang có dấu hiệu lan ra xung quanh. Trong lòng không đủ kiên nhẫn, Hoả Sư với giọng điệu có chút gấp gáp vội hỏi năm vị đại tổng quản:
" Các vị có thể cho ta biết vị lão bà bà kia ở đâu mà nữ vương đi từ nãy đến giờ vẫn chưa thấy quay lại?"
Nhận thấy nét mặt đỏ bừng cùng giọng điệu gấp rút như vậy của Hoả Sư, năm vị đại tổng quản khẽ liếc nhìn nhau mỉm cười khúc khích rồi sau đó một vị nữ tử xinh đẹp trong đám bước lên phía trước trả lời:
" Hoả Sư quốc vương hãy bình tĩnh. Vị lão bà bà mà nữ vương nhắc tới hẳn là một trong số các vị đại trưởng lão của Băng Tộc. Từ cung điện này đi đến nơi đó cũng mất hơn một canh giờ, chưa kể còn phải xem lão bà bà có muốn ra tay giúp đỡ hay không. Vì vậy mong ngài hãy kiên nhẫn một chút!" Vị đại tổng quản có dung mạo tuyệt trần này chính là Băng Mị.
Hoả Sư lúc này mới chợt phát hiện ra là mình đã hơi thiếu kiên nhẫn. Hôm nay ông ta đến đây với tư cách người đi cầu xin sự giúp đỡ vì thế không thể hấp tấp làm hỏng đại sự.
Khẽ liếc nhìn sang Hoả Y, lão nhân này cũng khẽ gật đầu ám chỉ mọi thứ phải thật bình tĩnh tránh nóng vội sẽ sôi hỏng bỏng không.
Hơn nửa ngày trôi qua, khi mặt trời đã sắp sửa lặn xuống phía sau dãy núi thì dưới ánh chiều tà, hai thân ảnh từ xa đã dần xuất hiện.
Vừa trông thấy hai bóng đen từ xa đó, khuôn mặt Hoả Sư liền toát ra nét vui mừng như bắt được vàng. Hai người họ cuối cùng đã quay lại.
Chỉ trong vài phút, hai người Băng Tuyết cùng một vị lão bà bà có mái tóc trắng như tuyết, khuôn mặt có dấu hiệu của tuổi già nhưng ánh mắt vẫn rất tỉnh táo và anh minh. Từ cơ thể trông ốm yếu kia lại toả ra một cảm giác uy áp mạnh mẽ làm cho Hoả Sư thầm cảm phục. Thực lực của lão bà bà này thật không tầm thường!
Ngay sau khi đáp xuống, lão bà bà liền tiến lại quan sát thương thế của Hoả Lân và Hoả Cương. Sau một hồi quan sát và kiểm tra bằng khí lực của mình, lão bà bà chậm rãi quay về phía Băng Tuyết nói:
" Đích thực là chiêu thức Ám Băng Tiêm đã bị cấm lưu truyền trước đây. Không ngờ đến giờ vẫn có kẻ sử dụng được chiêu thức này. Hà hà, đúng là lão già như ta sống lâu không uổng phí mà." Lão bà bà nở một nụ cười đầy thích thú.
Rồi đột nhiên lão bà bà xoay qua nhìn Hoả Sư cùng Hoả Y rồi giọng điệu chợt nghiêm lại, uy nghi nói:
" Tên tóc vàng kia, ngươi là người đến đây nhờ ta ra tay giúp đỡ đúng không? Vậy thì chắc ngươi đã biết cái giá phải trả đối với việc này rồi chứ?"
" Chỉ cần lão bà bà có thể cứu được hai người bọn họ, ta sẽ chấp nhận mọi yêu cầu của bà!" Hoả Sư dũng mãnh đáp.
" Được, có khí phách, xứng đáng làm người đứng đầu Hoả Quốc, không như lão già tiền nhiệm Hỏa Mãng, là một tên cứng đầu bảo thủ."
" Lão bà biết phụ thân ta?" Hoả Sư nghe nhắc đến cha mình liền kinh ngach hỏi.
" Hứ, nói cho ngươi biết, ta trước đây chính là nữ vương của Thủy Quốc này, hiện giờ đã trao lại vị trí nữ vương cho con gái ta. Lão già Hỏa Mãng đã giao chiến với ta không biết bao nhiêu lần, may cho hắn là đến giờ vẫn giữ được cái mạng già đó." Lão bà bà chợt cao hứng đem chuyện xưa kể một thôi một hồi.
" Vậy ra người chính là Băng Chúc, tiền nhiệm nữ vương của Thủy Quốc?" Hoả Sư cùng Hoả Y đồng thanh hét lên đầy kinh ngạc.
" Chính là ta, sao nào? Có xinh đẹp giống như các ngươi thường tưởng tượng hay không? Đúng ra ta không định ra tay giúp các ngươi đâu nhưng tại con bé Băng Tuyết này cứ…"
Thanh âm Băng Chúc chưa kịp thốt ra hết câu liền bị Băng Tuyết kéo về phía sau. Ánh mắt nàng hơi khó chịu và khẽ lắc đầu tỏ ý không nên nói tiếp.
" À, e hèm, ta nói trước để các ngươi không giật mình sau này. Mỗi một mạng ta cứu thành công sẽ đổi với một giọt Hoả Nguyên của các ngươi. Nếu đồng ý thì ta sẽ ra tay còn không thì cứ chờ ngày làm đám tang cho hai tên kia." Lão bà Băng Chúc giọng nói bỗng trở nên lạnh lùng, dứt khoát.
Nghe đến cái giá phải trả, dù trước đó hai người Hoả Sư và Hoả Y đã chuẩn bị tinh thần sẽ tốn một khoản tiền lớn nhưng không ngờ lão bà gian manh này lại đòi lấy Hoả Nguyên Thể. Vật này có thể xem như vô giá trong thế giới ngũ hành này. Đây chính là nguyên liệu cần để chế tạo Ngũ Sắc Đan, thứ giúp cho một người ở cảnh giới bất kì có thể đột phá lên cảnh giới Đại Tiên!
Nhưng hiện giờ không phải là lúc tình toán đến việc đó. Nếu còn chần chừ thì trước mặt họ sẽ đánh mất hai cường giả cảnh giới Đại Tiên. Thiệt hại này quả thật không sao bù đắp được.
Sau một lúc bàn luận với nhau, cả hai đều đồng ý với mức thù lao trên trời đó của lão bà Băng Chúc. Hoả Sư liền lên tiếng xác nhận lại một lần nữa.
" Ta lấy danh dự quốc vương của Hoả Quốc, chấp nhận dùng hai giọt Hoả Nguyên để đổi lấy sự chữa trị của lão bà bà đây. Mong các vị nhanh chóng ra tay."
" Việc chữa trị này không phải là việc một sớm một chiều, vì vậy trong thời gian trị liệu này, một người trong số các ngươi hãy về chuẩn bị Hoả Nguyên đi, khi nào việc chữa trị hoàn tất sẽ là lúc giao người và nhận đồ!" Lão bà Băng Chúc cười đầy ẩn ý đáp.
Vừa nghe xong, Hoả Sư trợn mắt ngạc nhiên nhìn về phía lão bà Băng Chúc nhưng sau đó Hoả Y đứng sau lưng khẽ gật đầu ra hiệu đồng ý. Dù sao cũng là hai đế quốc cạnh tranh với nhau, không thể chỉ dựa vào lời nói của một người mà có thể đảm bảo. Điều này những bậc cường giả lâu năm như Hoả Y hay Băng Chúc đều hiểu rõ.
Lúc này, Hoả Sư đã hiểu ra được vấn đề, lập tức gật đầu đồng ý với điều kiện của Băng Chúc lão bà. Sau đó quay sang căn dặn Hoả Y ở lại theo dõi tình hình còn bản thân mình sẽ trở về Hoả Quốc để lấy Hoả Nguyên vì chỉ có quốc vương đương nhiệm mới có quyền đi vào trong khu vực chứa Hoả Nguyên.
" À, ta quên nói với các ngươi, chiêu thức Ám Băng Tiêm này vốn là bí kỹ tất sát của Băng Tộc ta khi xưa, cho nên dù là ta ra tay cũng không nắm chắc hoàn toàn khả năng thành công. Chính vì vậy các ngươi cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý." Bất chợt thanh âm già nua nhưng uy áp của Băng Chúc lão bà chợt vang lên.
"Ta hiểu…" Hoả Sư giọng nói có chút chùng xuống trả lời.
Ngay sau đó Hoả Sư dùng hoả lực của mình mở ra cổng không gian rực lửa rồi nhanh chóng tiến vào bên trong. Khi Hoả Sư vừa bước vào thì cánh cổng không gian đỏ rực kia liền nhanh chóng khép lại.
“Mẫu thân, người có nắm chắc khả năng cứu được hai tên kia không?” Băng Tuyết bỗng nhiên thì thầm bên tai Băng Chúc hỏi.
“Ta sẽ cố hết sức, còn việc chúng có qua khỏi được hay không thì còn phải trông vào số mệnh của chúng nữa. Dù gì đi nữa thì đây cũng đã từng là một chiêu thức làm nên tên tuổi của các cường giả Băng Tộc trước đây, không phải cứ muốn phá giải là phá giải được ngay!” Băng Chúc hơi nhăn trán, nét mặt nghiêm lại trả lời dứt khoát.
Nghe vậy Băng Tuyết cũng đã hiểu được độ khó trong việc chữa trị cho hai tên Hỏa Tộc nhân này. Nàng ta quyết định sẽ nhân dịp này mà học hỏi kỹ năng trị liệu siêu cấp của mẫu thân nàng.
“ Băng Châu, Băng Mị, mau đem hai chiếc kiệu đó vào hậu điện cho ta. Những người còn lại hãy sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho hắn trong thời gian hắn ở đây để chờ đợi kết quả.” Băng Chúc hướng về phía ngũ đại tổng quản rồi cất giọng phân công nhiệm vụ, kế đó xoay người về phía Hỏa Y nhắc nhở.
Năm vị đại tổng quản liền cung kính chắp tay nhận lệnh. Kế đó liền tách thành hai nhóm tiến hành nhiệm vụ được giao.
Hỏa Y cũng không ý kiến gì, lẳng lặng đi theo Băng Nguyệt đại tổng quản về phía khu vực băng thất phía bên trái để nghỉ ngơi, chờ đợi Hỏa Sư quay trở lại.
Về phần Hỏa Sư, sau khi xuyên qua không gian lộ liền lập tức về tới cung điện của mình. Vừa ra khỏi không gian lộ đã gặp được Hỏa Bách đang đứng đó hành lễ. Thì ra trong lúc Hỏa Sư đi vắng Hỏa Bách luôn túc trực tại hoàng cung để có thể nhận tin tức từ các nơi báo về và có thể phản ứng nhanh trong các tình huống xấu.
“Cung nghênh quốc vương trở về! không biết mọi việc có ổn không ạ?” Hỏa Bách nhanh nhẹn chào rồi vội hỏi.
“ Cũng có thể coi như tạm ổn đi. Hỏa Y đang ở lại Thủy Quốc để theo dõi tình hình, ta quay về đây để lấy Hỏa Nguyên làm vật trả công cho lão bà bà Băng Chúc bên Thủy Quốc.” Hỏa Sư chậm rãi kể lại sự việc.
“Hỏa Nguyên? sao quốc vương lại chấp nhận yêu cầu vô lý của bà ta như vậy? không lẽ bà ta không biết giá trị của bản nguyên hay sao?” Hỏa Bách nghe đến đây chợt không kiềm được bức xúc liền bực bội thắc mắc.
“ Chà, thôi bỏ đi, miễn sao cứu được mạng hai người họ là cũng xem như xứng đáng rồi. Ta không ngờ chiêu thức tên hắc y nhân dùng băng hệ kia lại có nguồn gốc xa xưa và kinh khủng như vậy, lần này đúng là cần phải thông báo cho những người bên cảnh giới biết để cẩn thận, nếu không kết quả sẽ rất nặng nề.” Hỏa Sư gương mặt có chút không hài lòng nhưng vẫn đành thở dài cho qua. Dẫu sao tính mạng Hỏa Lân và Hỏa Cương vẫn đáng giá hơn nhiều.
Lúc này Hỏa Bách mới bình tĩnh trở lại. Hóa ra vì sinh mạng của hai người kia nên Hỏa Sư mới phải hạ mình chịu thiệt hại hai giọt Hỏa Nguyên như vậy, nếu không thì với bản tính ngày thường của ngài sẽ không bao giờ chịu đem giao ra Hỏa Nguyên. Quả là một vị quốc vương rất đáng tin cậy.
“À phải rồi, trong lúc ta đi khỏi thì ở đây không xảy ra việc gì chứ?” Hỏa Sư đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Bẩm quốc vương, sau khi người rời đi không lâu thì bên tổ tuần tra biên giới đã phát hiện được tung tích của hai tên từ tổ chức thần bí kia. Lập tức tín hiệu được phát ra và chúng thần đã nhanh chóng cho người đến chi viện. Cuối cùng thì hai tên đó cũng thấy khó mà rút lui, nhờ vậy đã không xảy ra thương vong.” Hỏa Bách giọng trầm ổn kể lại sự việc.
Nghe xong Hỏa Sư liền gật đầu yên tâm. Kế đó liền tạm chia tay với Hỏa Bách để đi vào khu vực tuyệt mật của Hỏa Quốc để lấy Hỏa Nguyên theo yêu cầu của lão bà Băng Chúc.
Khu vực này là một nơi nằm phía dưới lòng đất, có thể tiến vào từ lối đi trong phòng Bảo Khố của hoàng cung. Ngay tại vị trí cuối gian phòng chính là một bức tường to lớn bằng thạch anh cực kỳ đẹp mắt mà không thấy có bất kì lối ra vào nào. Hỏa Sư vừa dừng lại trước bức tường bằng thạch anh đó, hai bàn tay của ông ta liền tỏa ra luồng khí lực cực kỳ mãnh liệt màu xanh lục, sau đó ông ta đẩy mạnh về phía bức tường thạch anh. Ngay lúc đó, bức tường bằng thạch anh có trọng lượng gần trăm tấn khẽ rung lắc rồi từ từ dịch chuyển. Lúc này trông nó giống như một cánh cửa mật thất có thể xoay được. Hỏa Sư tăng thêm sức, cánh cửa đó liền hé mở rộng ra, để lộ một con đường đi xuống phía dưới lòng đất tối đen như mực.
Hỏa Sư liền nhanh chóng đi vào phía trong mật đạo rồi dùng khí lực của mình để đóng lại cánh cửa mật thất khổng lồ và cực kì nặng nề này. Khi cánh cửa vừa khép lại thì nơi đây trở về với hình dạng ban đầu là một bức tường to lớn và kiên cố.
Bên trong mật đạo, Hỏa Sư dùng hỏa lực của mình để tạo ra một con đường bằng lửa chạy dài xuyên suốt mật đạo. Khả năng điều khiển và vận dụng hỏa lực của Hỏa Sư hết sức cao siêu và nhuần nhuyễn. Cả mật đạo trong nháy mắt liền trở nên sáng rực như ban ngày.
Điểm nhẹ đầu ngón chân lên mặt đất, cả thân thể to lớn của Hỏa Sư liền bay vút đi với tốc độ kinh hồn. Chỉ trong nháy mắt đã tới đầu bên kia của mật đạo.
Ở nơi đây, lại có một cánh cửa to lớn khác nữa đang chắn lối vào khu vực phía trong. Có điều cánh cửa lần này có kiến trúc khá kì lạ. Ngay ở trung tâm cánh cửa có một cái rãnh chạy thành một vòng tròn lớn. Ngay lập tức, Hỏa Sư liền dùng hỏa lực tạo thành một vòng tròn lửa với kích thước giống như vòng tròn trên cánh cửa đó rồi chưởng mạnh vào. Ngay khi vòng tròn lửa chạm vào khe rãnh hình tròn trên cánh cửa thì hỏa lực ngay tức khắc bị hút vào trong khe rãnh hình tròn đó. Điều ngạc nhiên là khi hỏa lực bị hấp thu vào trong cánh cửa thì cũng là lúc cánh cửa bắt đầu mở dần ra. Tốc độ hấp thu hỏa lực càng nhanh thì cánh cửa cũng càng mở ra nhanh chóng. Nếu người nào không có đủ hỏa lực sẽ bị cánh cửa này hút cạn hỏa lực dẫn đến vong mạng! Thật là một cánh cửa ma quái!
Khi cánh cửa đã mở ra đủ rộng, Hỏa Sư liền rút tay lại. Dù hỏa lực dồi dào nhưng Hỏa Sư cũng thoáng lộ chút mệt nhọc, hơi thở cũng trở nên rối loạn một chút. Điều này cho thấy lượng hỏa lực tiêu hao khi mở cánh cửa này là không hề nhỏ.
Khi Hỏa Sư bước vào bên trong thì một không gian thiêu đốt liền xuất hiện ngay trước mặt. Một quả cầu lửa đỏ rực đang hừng hực tỏa ra sức nóng có thể đốt cháy vạn vật, đây chính là Hỏa Nguyên Thể của Hỏa Tộc. Không gian xung quanh cũng không chịu nổi nhiệt độ kinh khủng này mà trở nên méo mó, mọi thứ như đang bốc cháy dữ dội. Phía dưới quả cầu lửa này chính là một hồ nham tương luôn sôi sục như muốn hấp thụ và nuốt chửng mọi thứ rơi xuống dưới đó. Hồ nham tương này được tạo thành do những giọt Hỏa Nguyên không ngừng chảy ra từ hỏa cầu khổng lồ kia. Cảnh tượng hoang tàn, không chút sự sống này thật khiến cho người khác phải sởn gai ốc.
Hỏa Sư lấy ra từ trong chiếc vòng cổ tay của mình hai bình ngọc màu đen bóng, sau đó tiến đến gần Hỏa Nguyên Thể hứng lấy một giọt Hỏa Nguyên vào mỗi bình rồi đóng nắp bình lại. Kế đến, ông ta thu hai bình ngọc vào bên trong không gian lưu trữ bên trong chiếc vòng cổ tay của mình.
Xong việc, Hỏa Sư liền quay người rời đi khỏi nơi nóng cháy khủng khiếp đó. Khi ông ta vừa bước ra ngoài thì cánh cổng to lớn kia cũng đóng chặt lại. Trong một khắc, Hỏa Sư đã di chuyển đến phía bên kia của mật đạo. Cuối cùng là mở ra cánh cửa mật thất bằng thạch anh để đi ra bên ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...