Lâm đứng sững giữa hành lang tối tăm, đôi tai căng lên để lắng nghe mọi âm thanh nhỏ nhất.
Tim anh đập mạnh trong lồng ngực, mồ hôi chảy dọc theo lưng dù trời lạnh buốt.
Tiếng động phát ra từ phía phòng của Tâm – như tiếng giường cọt kẹt, hoặc có thể là tiếng bà trở mình trong giấc ngủ.
Lâm không dám cử động thêm nữa, sợ rằng bất kỳ tiếng động nào cũng sẽ đánh thức người phụ nữ điên loạn kia.
Sau vài phút, mọi thứ lại chìm vào im lặng.
Không có thêm tiếng động nào khác.
Lâm thở phào nhẹ nhõm, nhận ra rằng Tâm vẫn đang ngủ.
Đây có thể là cơ hội duy nhất của anh.
Lặng lẽ như một cái bóng, Lâm tiến về phía cửa chính.
Căn nhà nhỏ chỉ có một cánh cửa duy nhất dẫn ra ngoài, và anh biết rằng nếu không thể mở nó, mọi nỗ lực của anh sẽ trở nên vô ích.
Anh nhè nhẹ xoay tay nắm cửa, cảm nhận từng cử động nhỏ trong tiếng thở dài của gió tuyết bên ngoài.
Cánh cửa mở ra, gió lạnh tràn vào khiến Lâm rùng mình.
Tuyết trắng phủ kín lối đi, và một trận bão tuyết dữ dội đang hoành hành bên ngoài.
Thế nhưng, Lâm không còn lựa chọn nào khác.
Anh phải thoát khỏi đây, dù có phải đối mặt với cái chết trong bão tuyết.
Anh bước ra khỏi ngôi nhà, tiếng tuyết kêu ken két dưới chân.
Gió rít qua tai anh, nhưng tiếng ồn không còn làm anh sợ hãi nữa – sự sống sót là tất cả những gì quan trọng lúc này.
Lâm quay đầu lại nhìn ngôi nhà một lần cuối, đôi mắt anh lướt qua những khung cửa sổ tối đen như vô hồn.
Tâm vẫn không xuất hiện.
Cảm giác nhẹ nhõm chợt lướt qua tâm trí anh.
Lâm bước nhanh hơn, đôi chân đau nhức mỗi khi đạp lên lớp tuyết dày.
Anh không còn biết phương hướng, chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu: rời khỏi nơi này càng xa càng tốt.
Bão tuyết làm anh gần như không thể nhìn rõ con đường phía trước, nhưng bản năng sinh tồn mạnh mẽ thúc giục anh phải tiếp tục.
Nhưng khi Lâm chỉ mới đi được một đoạn ngắn, một tiếng động vang lên phía sau, rõ ràng hơn tất cả những tiếng gió và tuyết đang rít quanh anh.
Tiếng bước chân.
Và chúng đang tiến lại gần.
Anh quay đầu lại, mắt mở to trong kinh hãi.
Trong ánh sáng lờ mờ của bão tuyết, Lâm có thể thấy một bóng đen đang lướt tới.
Đó là Tâm.
Bà đang đuổi theo anh, và dù khoảng cách khá xa, anh có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ từ đôi mắt sáng quắc của bà.
Trong tay bà, một chiếc đèn dầu nhỏ phát ra ánh sáng yếu ớt, nhưng chính ánh sáng đó làm rõ từng bước đi đầy quyết tâm của bà.
“Tôi đã nói rồi, Lâm!” Tiếng hét của Tâm vang lên như xé toạc bầu không khí.
“Anh không thể rời khỏi đây!”
Lâm hoảng loạn, cố gắng chạy nhanh hơn, nhưng đôi chân yếu ớt và những cơn đau nhức từ những cú đánh trước đó khiến anh không thể di chuyển với tốc độ mong muốn.
Tuyết dưới chân như muốn nuốt chửng anh mỗi khi anh bước đi, và từng bước càng trở nên nặng nề hơn.
Tâm tiến đến gần hơn, tiếng bước chân của bà như những tiếng búa nện thẳng vào tâm trí Lâm.
Cơn thịnh nộ của bà không còn có thể ngăn cản được nữa.
“Anh là của tôi! Anh là nhân vật chính trong câu chuyện này, và tôi sẽ không để anh phá hỏng nó!”
Lâm biết rằng mình không thể chạy nhanh hơn nữa.
Cơ thể anh đã kiệt sức, và mỗi bước đi như một cực hình.
Trong giây phút tuyệt vọng, anh nhìn thấy một lối mòn nhỏ phía bên phải – một con đường dẫn xuống dốc, phủ đầy tuyết.
Nếu anh có thể trượt xuống đó, có lẽ anh sẽ thoát khỏi Tâm, ít nhất là tạm thời.
Không còn suy nghĩ gì thêm, Lâm lao xuống con dốc.
Tuyết dưới chân anh trơn trượt, và anh ngã nhào xuống, cơ thể lăn lộn trong lớp tuyết lạnh buốt.
Cảm giác đau đớn lan tỏa khắp người khi anh va đập vào các tảng đá và thân cây, nhưng Lâm không quan tâm.
Anh chỉ cần thoát khỏi Tâm.
Lăn lộn một hồi, Lâm cuối cùng cũng dừng lại ở dưới chân dốc.
Toàn thân anh đau nhức, nhưng cơn lạnh buốt của tuyết khiến anh tỉnh táo.
Anh nhìn lên, thấy rằng Tâm đã không còn ở phía sau.
Lâm thở hổn hển, cố gắng đứng dậy, nhưng đôi chân anh dường như không còn tuân theo ý muốn nữa.
Mọi thứ xung quanh chìm vào bóng tối, và bão tuyết vẫn tiếp tục gầm rú.
Khi Lâm tưởng rằng mình đã thoát khỏi Tâm, một bóng đen lại xuất hiện từ xa.
Tâm đang từ từ bước xuống dốc, đôi mắt bà sáng lên trong bóng đêm như hai ngọn lửa.
Bà không vội vàng nữa, dường như biết chắc rằng Lâm không còn sức để chống cự.
“Anh nghĩ mình có thể thoát sao?” Bà thì thầm, giọng nói lạnh lẽo.
“Tôi đã tạo ra anh, và anh sẽ chết trong câu chuyện này.”
Lâm cố gắng lê bước, nhưng cơ thể anh không còn đủ sức lực.
Anh biết rằng mình đã thua.
Cơn đau nhức từ chân, từ những cú đánh tàn bạo của Tâm, từ cái lạnh cắt da, và từ nỗi sợ hãi tuyệt đối đã khiến anh hoàn toàn kiệt quệ.
Trong giây phút cuối cùng, anh cảm thấy như cuộc sống của mình đang bị hút ra khỏi cơ thể.
Tâm tiến đến gần, đôi mắt bà rực lên sự chiến thắng.
“Giờ thì anh hiểu rồi chứ, Lâm? Anh không thể thoát khỏi tôi.
Đây là câu chuyện của tôi, và tôi là tác giả của kết thúc này.”
Trong cơn mê mờ cuối cùng, Lâm cảm thấy bàn tay lạnh lẽo của Tâm đặt lên vai mình.
“Anh sẽ là nhân vật chính hoàn hảo,” bà thì thầm.
Rồi bóng tối hoàn toàn bao trùm lấy Lâm.
Khi bão tuyết cuối cùng cũng tan, dân làng dưới chân đèo Vân Sơn tìm thấy một cơ thể đông cứng, nằm bất động giữa những tảng tuyết phủ đầy.
Đó là một người đàn ông, chân tay bị thương, đôi mắt vẫn mở trừng trừng nhìn về phía ngọn đồi.
Không ai biết anh ta là ai, và cũng không ai dám đến gần căn nhà hoang trên đỉnh đèo nữa.
Câu chuyện về một quán trọ và người phụ nữ bí ẩn dần trở thành một huyền thoại rùng rợn, nhưng chẳng ai biết sự thật nằm phía sau lớp tuyết trắng ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...