Băng Giá Và Máu FULL


Lâm, một nhà văn nổi tiếng với nhiều tác phẩm trinh thám, quyết định tạm gác lại cuộc sống xô bồ ở thành phố để tìm một nơi yên tĩnh nhằm hoàn thành cuốn tiểu thuyết mới nhất của mình.

Tuy nhiên, suốt nhiều tháng qua, anh đã mắc kẹt trong khối tư tưởng mơ hồ, không tìm ra lối thoát cho những nhân vật mà anh sáng tạo ra.

Một người bạn từng gợi ý rằng, đôi khi sự cô lập hoàn toàn lại là điều cần thiết để đánh thức nguồn cảm hứng.
Nghe theo lời khuyên đó, Lâm chọn một nơi xa xôi, biệt lập: đèo Vân Sơn – một ngọn đèo hẻo lánh, quanh năm lạnh giá, bao phủ bởi mây mù và tuyết trắng.

Qua lời kể của những người dân trong vùng, anh biết được nơi đây có một quán trọ nhỏ, hiếm ai lui tới vì vị trí nguy hiểm và băng tuyết thường xuyên chặn lối đi.

Đối với Lâm, sự cô độc nơi này dường như là giải pháp hoàn hảo để thoát khỏi bế tắc sáng tạo.
Chiếc xe bán tải của Lâm chậm chạp leo lên con đường ngoằn ngoèo đầy bùn đất và tuyết tan, trời đã bắt đầu tối khi anh tới đích.

Ngôi quán trọ nhỏ, đơn sơ nằm chênh vênh trên đỉnh đèo hiện ra trước mắt.


Ánh sáng le lói từ một cửa sổ gợi cho anh cảm giác yên bình, giữa bão tuyết đang rít lên từ chân trời.

Lâm tiến tới gõ cửa, không khỏi có chút lo lắng về việc liệu nơi đây có đủ tiện nghi để anh có thể làm việc.
Cánh cửa mở ra, đứng đó là một người phụ nữ trung niên, khoảng chừng ngoài năm mươi, với ánh mắt bình thản và nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt gầy guộc.

"Anh là Lâm, phải không?" Bà hỏi, như thể bà đã chờ anh từ lâu.
“Vâng, là tôi.

Tôi đến đây để tìm chỗ nghỉ tạm trong vài tuần,” Lâm đáp, đôi mắt dò xét người phụ nữ.
“Cứ vào trong đi.

Tôi là Tâm, chủ quán trọ này.

Tôi đã chuẩn bị phòng cho anh,” bà nói với giọng trầm thấp.
Bên trong quán trọ nhỏ hẹp nhưng ấm cúng, lò sưởi đang cháy đỏ rực, mang lại sự ấm áp giữa tiết trời lạnh buốt.

Lâm ngồi xuống ghế, nhấp một ngụm trà nóng mà Tâm đã chuẩn bị.

Ông cảm thấy thoải mái, dù trong lòng vẫn có chút e ngại về người chủ quán trọ kỳ lạ này.

Căn phòng được bài trí đơn giản với vài món đồ cũ kỹ, tường gỗ nâu đã phai màu và những bức tranh phong cảnh vùng núi treo rải rác.
Tâm dẫn Lâm vào phòng riêng của mình ở cuối hành lang.

Căn phòng khá sạch sẽ, có một chiếc giường gỗ và một chiếc bàn viết nhỏ bên cạnh cửa sổ.

Lâm để ý thấy một chiếc máy đánh chữ cũ đặt trên bàn.


Đó là loại máy mà người ta hiếm khi thấy nữa, nhưng Lâm lại thấy thích thú.

Anh nghĩ có lẽ mình sẽ dùng nó để viết một vài trang đầu của cuốn tiểu thuyết mới.
“Cứ tự nhiên sử dụng chiếc máy này nếu anh cần.

Tôi từng dùng nó để viết thư, nhưng giờ không cần nữa,” Tâm nói, đôi mắt nhìn chiếc máy đánh chữ như một kỷ vật quý giá.
Lâm cảm ơn bà rồi bắt đầu dọn đồ ra sắp xếp.

Ngoài cửa sổ, bão tuyết bắt đầu dữ dội hơn, từng lớp tuyết trắng phủ kín con đường và những tán cây rừng.

Lâm đóng cửa lại, chuẩn bị ngồi vào bàn để thử gõ vài trang văn.

Căn phòng im lặng tuyệt đối, chỉ còn nghe tiếng tí tách của lửa trong lò sưởi và tiếng tuyết rơi ngoài trời.
Đột nhiên, một cảm giác kỳ lạ bao trùm Lâm.

Khi anh nhìn kỹ hơn vào chiếc máy đánh chữ, anh chợt nhận ra có thứ gì đó khác thường.

Trên tờ giấy trắng đang nằm trong máy, có dòng chữ đã được gõ sẵn: “Ngươi không được rời khỏi đây.”

Lâm sửng sốt.

Anh nhìn xung quanh, nhưng căn phòng trống trải không có dấu hiệu của ai khác.

Rõ ràng không ai có thể vào đây để làm trò này.

Anh tự nhủ có thể đây chỉ là một trò đùa vô ý nào đó của người chủ quán, hoặc một sự trùng hợp kỳ lạ.
Anh tháo tờ giấy ra và ném vào sọt rác.

Tâm có vẻ không phải kiểu người thích đùa cợt như vậy, nhưng Lâm không muốn bận tâm quá nhiều.

Anh ngồi xuống, bắt đầu gõ những dòng chữ đầu tiên cho cuốn tiểu thuyết của mình, cố gắng quên đi những suy nghĩ ám ảnh.
Tuy nhiên, trong thâm tâm, anh không thể ngừng cảm giác rằng có điều gì đó không ổn, rằng dòng chữ kia không phải là một sự nhầm lẫn hay đùa giỡn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận