Vô Thủy nói:
- Tà Băng Ma Tông bị diệt, tất cả đều vì chúng đã cướp đi một thứ vô cùng quan trọng, đến hôm nay Di chỉ Ma tông trùng hiện, tu sĩ các tông trong thiên hạ chắc chắn sẽ đến tranh giành vật phẩm đó. Bổn tông cũng phái những đệ tử tinh nhuệ nhất đi Di chỉ Ma tông, nếu như có thể lấy được vật phẩm đó, đối với sự phát triển sau này của bổn tông mà nói, tác dụng không hề bình thường.
Lệ Kiếm Quân nói:
- Chưởng môn sư huynh, sư đệ nguyện đi Di chỉ Ma tông, mang vật phẩm đó về.
Vô Thủy lắc lắc đầu, nói:
- Sư đệ không thể đi, năm nay mặc dù phong ấn phá giải, nhưng thời gian phong ấn rất dài, hai năm trước, tu sĩ Bồi Nguyên kỳ trở lên cũng không thể vào được, hơn nữa, bên trong có rất nhiều cấm chế tác dụng với Tu sĩ Dẫn Hồn kỳ, tu vi càng cao, tỷ lệ bị cấm chế công kích càng lớn.
- Vậy nghĩa là chỉ có thể phái Tu sĩ Trúc Thai kỳ đi?
Hoàng Dược Tiên hỏi.
Vô Thủy gật đầu nói:
- Ừm, Tu sĩ Dẫn Hồn kỳ cũng có thể vào, chỉ có điều nguy hiểm lớn hơn một chút, bổn tông quyết định, phái năm Trúc Thai kỳ, năm Tu sĩ Dẫn Hồn kỳ đến Di chỉ Ma tông, các vị sư đệ, sau khi về phong của mình, hãy quyết định lựa chọn ai, mỗi phong hai người, Trúc Thai kỳ, Dẫn Hồn kỳ trưởng lão, đệ tử đều có thể.
- Vâng, chưởng môn sư bá.
Thủ tọa tứ mạch đồng thành đáp trả.
Tô Phong thầm nghĩ:
“Đi Di chỉ Ma tông, chính là cơ hội tốt để rời khỏi Linh Hư Sơn, Bách Thảo Phong có hai suất, mình nhất định phải chiếm được một.”
Vô Thủy suy nghĩ một lúc, nói:
- Vẫn còn thời gian một tháng, phong ấn di chỉ Tà Băng Ma tông sẽ bị phá giải một bộ phận, đến lúc đó, các phương thế lực trong thiên hạ đều phái người đến, Huyền Âm Tông và Hư Thiên Tông ta từ xưa đến nay liên thủ đối kháng Đế Đình, lần này hai tông chúng ta sẽ liên hợp, mười ngày sau, đạo hữu Huyền Âm Tông sẽ đến bổn tông, cùng tu sĩ của bổn tông đến Di chỉ Ma tông, hôm đó các ngươi phải đến Đô Thiên Phong sớm, không được làm ảnh hưởng đến khách quý.
Thủ tọa tứ tông cùng gật gật đầu.
Vô Thủy vẫy vẫy tay, nói:
- Được rồi, các ngươi về đi, mười ngày sau mang những người sẽ đi Di chỉ Ma tông đến.
Tô Phong theo sau Hoàng Dược Tiên, rút khỏi Hư Thiên Điện. Lúc ra ngoài, người giành vị trí thứ ba Dương Khê - đệ tử Lạc Hà Phong vừa hay bước tới bên cạnh, nhìn Tô Phong mỉm cười, chào hỏi thân thiện.
Tô Phong có ấn tượng không tệ với nữ đệ tử ngọt ngào dễ thương này, nên cũng mỉm cười đáp trả.
Uất Lạc Hồng thấy vậy, trừng mắt lườm Dương Khê, Dương Khê đỏ mặt, vội vàng quay trở lại bên cạnh Uất Lạc Hồng.
Ra khỏi Hư Thiên Điện trăm trượng, mọi người mới dùng pháp bảo, pháp khí, hóa thành những đường hào mang, đáp xuống quảng trường Đô Thiên Phong bên dưới, thủ tọa chưa đi, đệ tử các mạch đều lưu lại quảng trưởng chờ đợi.
Tô Phong và Hoàng Dược Tiên đáp xuống trước mặt đệ tử Bách Thảo Phong, các đệ tử lập tức chạy đến hỏi han xem được thưởng cái gì. Tô Phong lấy Cực Quang Bảo Kính ra, các đệ tử thi nhau trầm trồ, ánh mắt nhìn Tô Phong càng thêm sùng bái.
Hoàng Dược Tiên tâm trạng cực tốt, đợi cho đến khi các đệ tử bớt hưng phấn với Cực Quang Bảo Kính mới lên tiếng nói:
- Được rồi... Về thôi.
Huyền Hùng nghe vậy, lập tức tung Độ Thiên Chu, Tô Phong đang định lên thuyền thì đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói trong trẻo:
- Tô Phong sư huynh.
Tô Phong ngoái lại, chỉ thấy Dương Khê mặt đỏ tưng bừng chạy đến.
Trong lúc Tô Phong còn đang kinh ngạc thì Dương Khê đã đến trước mặt hắn, trong tay đột nhiên xuất hiện một miếng thẻ ngọc màu hồng phấn, bên trên có in mấy trái tim màu đỏ.
- Tô Phong sư huynh, cái này... Cái này tặng huynh.
Dương Khê cúi đầu, lắp bắp mãi mới xong một câu, dúi thẻ ngọc màu hồng vào tay Tô Phong.
Sau đó, quay người chạy về chỗ đám nữ đệ tử Lạc Hà Phong, trong cả quá trình nàng chỉ cúi đầu, sau khi dúi thẻ ngọc cho Tô Phong, biểu tình giống như một con thỏ non đang hoảng sợ.
Đệ tử Bách Thảo Phong đều ồ lên cười, thẻ ngọc màu hồng phấn là tín vật tình yêu giữa đệ tử nam và đệ tử nữ. Dương Khê tặng Tô Phong thẻ ngọc, lại nhìn biểu hiện hoảng hốt thất kinh của nàng vừa rồi, các đệ tử đương nhiên hiểu ra vấn đề.
Rõ ràng, Tô Phong đã bị nữ đệ tử Lạc Hà Phong này để ý, dồn hết cảm đảm đến đây thổ lộ, chỉ tiếc là mặt quá mỏng, nên chỉ tặng thẻ ngọc, chưa nói được gì đã chạy đi luôn.
Tô Phong cẩm thẻ ngọc, liếc vội sang phía Hư Tử Uyên. Các đệ tử Bách Thảo Phong đều đang cười vang vui vẻ, chỉ có Hư Tử Uyên là có chút buồn bã không vui.
Bất luận là cô gái nào, nhìn người con gái khác tặng tín vật định tình cho bạn trai mình, chắc chắn đều có chút khó chịu.
Tô Phong mỉm cười, bước đến bên cạnh Hư Tử Uyên, đưa thẻ ngọc cho nàng, nói:
- Sư muội đồng môn tặng, đệ bỏ đi cũng không được, chi bằng sư tỷ bảo quản thay cho đệ.
Hư Tử Uyên thoáng ngây ra, nói:
- Đệ không muốn xem nội dung bên trong sao?
Tô Phong lắc lắc đầu, nói:
- Không bao giờ xem.
Nói đoạn, Tô Phong kéo Hư Tử Uyên lên Độ Thiên Chu, Hư Tử Uyên trong lòng đã hết khó chịu, cất thẻ ngọc mà Tô Phong tặng vào Càn Khôn Trạc, mỉm cười hạnh phúc.
Sau khi quay trở về Bách Thảo Phong, Tô Phong và Hư Tử Uyên cùng Hoàng Dược Tiên về Bách Thảo Điện, các đệ tử khác tự động quay về chỗ ở của mình.
Đợi Hoàng Dược Tiên ngồi xuống, Tô Phong nói:
- Sư phụ, đệ tử thỉnh mệnh, nguyện đi Di chỉ Ma tông.
Hoàng Dược Tiên lắc đầu nói:
- Không được, hành trình Di chỉ Ma tông lần này các phương tu sĩ trong thiên hạ đều đến, tất cả đều vì một món vật phẩm, ngươi tranh ta đoạt, Tô Phong, nó không giống như tỷ thí giữa các đệ tử trong tông môn đâu. Một khi đã chiến sẽ là sinh tử, nguy hiểm vô cùng, ngươi còn trẻ lại có thiên phú nên lưu lại tông môn, thành tựu sau này khẳng định vượt xa sư phụ, cần gì phải đến những nơi nguy hiểm như vậy? Chuyện này, cứ để cho các trưởng lão lo.
Tô Phong nói:
- Đệ tử từ nhỏ đã phiêu dạt bên ngoài, hiểu đạo lý sinh tồn, hùng ưng phải sải cánh bay trên trời cao chứ không phải trốn trong lồng chim, hoa cỏ phải kinh qua mưa gió mới có thể nhanh chóng trưởng thành, đệ tử nếu như cứ ở lại trong tông môn, không trải qua nguy hiểm, sau này sao có được thành tựu gì đáng nói?
- Chuyện này...
Ngữ khí Hoàng Dược Tiên mềm mỏng, nói:
- Nhưng nhiệm vụ lần này, độ nguy hiểm không hề nhỏ, Tô Phong, ngươi nên suy nghĩ cho kĩ.
Tô Phong khẳng định nói:
- Đệ tử đã quyết định, sư phụ, đệ tử nhất định đi.
Hoàng Dược Tiên gật gật đầu, nói:
- Được rồi, ngươi có Cực Quang Bảo Kính hộ thân, chỉ cần cẩn thận một chút, an nguy bản thân có lẽ không thành vấn đề.
- Tạ sư phụ.
Thấy Hoàng Dược Tiên nhận lời, Tô Phong mừng rỡ nói.
Hư Tử Uyên nghe hai người trao đổi mà chẳng hiểu gì, hỏi:
- Di chỉ Ma tông là cái gì?
Tô Phong kể lại một lượt những gì Vô Thủy nói, Hư Tử Uyên nghe xong, hai mắt sáng rực, nói:
- Con cũng muốn đi.
Nghe vậy, Hoàng Dược Tiên và Tô Phong cũng giật mình, đồng thanh nói:
- Con (sư tỷ) không được đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...