Hai tay bắt ấn từng luồn khí lạnh bắt đầu tích tụ lại, một ấn cao ngang Tô Phong hình thành. Trên ấn pháp có những hoa văn khó hiểu phát sáng, nhìn rất đẹp. Khi ấn pháp đã hình thành, Tô Phong liền đẩy về phía Vạn Thiên Thụy, đối mặt với ấn pháp đang bay tới, Vạn Thiên Thụy lền tung ra một quyền.
Thấy vậy hai mắt Tô Phong sáng ngời, hét lớn một tiếng:
"Phân! Bạo".
Khi ấn pháp sắp chạm vào quyền của Vạn Thiên Thụy, thì đột nhiên tách ra thành từng ấn nhỏ nổ tung. Không dừng lại ở đó, Tô Phong vận chân khí tạo ra bốn cây băng tiễn bắn về phía Vạn Thiên Thụy. Do không kịp phản ứng, Vạn Thiên Thụy bị bốn cây băng tiễn xuyên chúng găm hắn vào mặt đất.
Mọi người chưa kịp phản ứng thì "xoẹt" một tiếng, đầu của Vạn Thiên Thụy lăn lông lốc dưới mặt đất. Trên sân rộng hoàn toàn yên tĩnh, không có thanh âm.
"Giết… Một người cũng không để lại".
Cổ Thần thấy như vậy quát, chúng tu sĩ Cổ gia đều từ kinh ngạc phản ứng lại, nhất thời pháp khí trong tay bùng phát quang mang cương khí, công kích về phía chúng tu sĩ Vạn gia.
"Đại đương gia…".
Vẻ mặt chúng tu sĩ Vạn gia kinh khủng.
Trong mắt tu sĩ Vạn gia, Vạn Thiên Thụy quả thực giống như thần minh, là tồn tại không có khả năng thất bại, thế nhưng lúc này đánh đến Cổ gia, chúng tu sĩ Vạn gia lại trở thành một khúc nhạc đệm nho nhỏ, nhiệm vụ nguyên bản cho rằng dễ dàng cũng có thể hoàn thành.
Thế nhưng…
Kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Vừa mới mở màn tranh đấu, nhị đương gia Vạn gia Vạn Thiên Phong đã bị Cổ Thần trực tiếp miểu sát.
Ngay sau đó, đại đương gia vốn được coi như thần minh cũng không thể chống đỡ được lâu dưới tay Tô Phong, cuối cùng phải bỏ mạng tại chỗ.
Từ lúc quẳng xuống thi thể chúng tu sĩ Liễu gia, tràn đầy kiêu ngạo bước lên sân khấu đến lúc Vạn Thiên Phong, Vạn Thiên Thụy đều bị giết chết, vẻ mặt chúng tu sĩ Vạn gia biến đổi liên tục trước nay chưa từng có, tâm tình của bọn họ thực sự có thể nói là:
Giống như trong mộng ảo.
Có người không khỏi tự véo chính mình, cố gắng tìm chứng cứ xem có thực đang ở trong mộng cảnh hay không, nhưng cảm giác đau đớn nói cho hắn biết, đây không phải là mộng.
Cổ Thần vừa quát, chúng tu sĩ Cổ gia đều từ kinh ngạc phản ứng lại, nhất thời pháp khí trong tay bùng phát quang mang cương khí, công kích về phía chúng tu sĩ Vạn gia.
Hai vị đương gia vừa chết, Vạn gia nhất thời như rắn mất đầu, lúc này còn lại hai mươi mốt tu sĩ, thấp nhất cũng đạt tới Tiên Thiên cảnh tầng thứ bốn, trên thực tế, thực lực của bọn họ vẫn mạnh mẽ như trước.
Thế nhưng lúc này, trong lòng bọn họ chỉ còn có sợ hãi, không còn chút chiến ý, Vạn Thiên Phong, Vạn Thiên Thụy đều đã chết, bọn họ làm sao dám chiến?
Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, lập tức có vài tên tu sĩ Vạn gia né tránh hơi chậm, bị tu sĩ Cổ gia chém chết dưới kiếm.
Tốc độ của Cổ Thần nhanh tới cực điểm, xẹt qua một đạo huyễn ảnh, kiếm cương Thanh Ly Kiếm trương lên, mỗi một lần xuất kiến đều có một gã tu sĩ Vạn gia bị giết chết.
Nguyên bản thực lực chúng tu sĩ Vạn gia không thấp, cũng không đến mức không kham nổi một kích như vậy, nhưng trong đầu đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, chỉ còn sợ hãi chiếm đầy tâm linh mà nói, điều này là trong tình lý.
"Chạy… Mọi người chạy mau…".
Một gã trưởng lão Vạn gia phản ứng lại, chúng tu sĩ Vạn gia cần một người thủ lĩnh, không ai lãnh đạo bọn họ, bọn họ hiển nhiên bị chia thành năm bè bảy mảng.
"Chạy nhanh… Nhanh…".
Thanh âm của người này đột nhiên dừng lại, một đạo kiếm cương từ trước mặt chém xuống, thân thể lập tức bị chia thành hai nửa.
Thân thể Cổ Thần vừa hạ xuống, không hề dừng lại, kiếm cương bành trướng, tiếp tục chuyển hướng sang một gã tu sĩ Vạn gia khác.
Tên trưởng lão Vạn gia kia mặc dù chết, nhưng lời hô hào của hắn đã có chút tác dụng, chúng tu sĩ Vạn gia không có một người nào dám dừng lại, cả đám đều ngự khí phóng lên cao, lao vào bầu trời đêm đen kịt, bỏ chạy tứ tán.
Thời điểm tới chúng tu sĩ Vạn gia có hai mươi ba người tới Cổ gia, cuối cùng còn sức chạy trốn chỉ còn trên dưới mười người, bao gồm cả nhị đương gia, đại đương gia của bọn họ, đại bộ phận tu sĩ Vạn gia đều đã chết nơi đây.
Vừa mới trải qua một hồi chiến đấu, chúng tu sĩ Cổ gia không vội vã đuổi theo, hiện tại Cổ phủ bị phá hủy nghiêm trọng, trên sân rộng ngổn ngang thi thể, đại bộ phận đều là tu sĩ Cổ gia, còn có không ít thi thể tu sĩ Vạn gia, đương nhiên không thể thiếu một phần của Cổ gia.
Mặt đất trên sân rộng đều đã tan vỡ, nơi nơi đều là thi thể, thoạt nhìn giống như bãi tha ma, thời điểm chiến đấu vừa rồi không có cảm giác gì, thế nhưng lúc này mọi người quan sát những thi thể này, không khỏi có chút lạnh lẽo.
Chỉ một buổi tối như vậy đã có rất nhiều tu sĩ Tiên Thiên cảnh phải ngã xuống nơi đây.
Những người này trong con mắt thường nhân chính là tiên nhân có thể bay lượn trên bầu trời, thế nhưng, thời điểm sinh mệnh của bọn họ biến mất, bọn họ so với con người bình thường cản bản không có gì khác nhau.
Mạng tiện như con kiến, con người như vậy, tu sĩ, cũng là như vậy…
Thấy vậy Tô Phong cũng không nói gì, hắn hỏi Cổ Thân về nơi Vạn gia sống rồi bay đi. Về phần khác, hắn cũng chẳng buồn quan tâm.
Ngày thứ hai, Khi Tô Phong diệt Vận gia trở về, hắn thấy đại môn của Tô gia treo đèn lồng cùng cờ màu trắng. Bước vào, hắn thấy người của Cổ gia cùng Vân gia, đang dọn dẹp cùng sửa soạn lại mọi thứ. Mọi người thấy Tô Phong đi vào, liền đi tới đối với hắn chắp tay cúi người.
Tô Phong thấy vậy cũng không ngăn cản, Cổ Thương Khung bước lên vỗ vai Tô Phong an ủi hắn. Trước lúc mọi người giời đi, Tô Phong liền nói với Cổ Thần:
"Tiểu Thần! Bao giờ đệ rời khỏi Thành Nhạc Thủy thì hãy nói với ta".
Nói xong, hắn nhắm mắt lại ngồi nhập định trên chiếc ghế mà cha hắn hay ngồi. Cổ Thần nghe vậy thì nhìn hắn một lúc rồi gật đầu theo mọi người rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...