Băng Đảng Cá Sấu Trong Nhiệm Vụ Bí Mật

Lối vào Martinsburg đã bị hàng rào bằng gỗ cứng chắn, bên ngoài còn có một tấm biển báo nguy hiểm với dòng chữ màu đỏ: "Không phận sự miễn vào", "Các vi phạm sẽ bị báo cáo", "Bố mẹ chú ý không cho trẻ con lại gần, quá nguy hiểm".

Danilo và Mike giấu xe đạp và mon men lại gần dọc theo hàng rào chắn. Hẳn là phải có lỗ hổng để ra vào ở chỗ nào đó.

Danilo ấn tay vào từng chỗ trên hàng rào. Chợt cậu phát hiện ra một cái. "Mike! Ở đây." Cậu nhỏ giọng gọi bạn mình lại.

"Để tao chui vào trước khi tao đổi ý." Mike gầm gừ.

Hai thằng bé nhìn quanh chắc chắn không có ai để ý tới mới vội vàng lách mình chui qua khe hẹp vừa được Danilo đẩy ra. Dù đã lẻn vào trong thì hai thằng vẫn nhẹ nhàng cất từng bước trên nền cỏ mềm. Chân chúng bị cỏ và bụi rậm cao che khuất. Trải qua nhiều năm bị phá hủy người ta vẫn có thể nhìn ra: Bốn tầng với các cửa sổ cao cùng hành lang rộng lớn và các họa tiết trang trí của mặt tiền khách sạn đủ cho thấy khách sạn này đã có một quá khứ khang trang lộng lẫy. Ở tầng trên, nơi ngọn lửa vài năm về trước thiêu rụi mọi thứ, chỉ còn lại các bức tường ám đen bụi bặm đã nứt vỡ nhiều chỗ.

Với trống ngực đập thình thịch hai thằng đẩy cửa ra vào từng được tranh hoàng bởi tranh phun sơn. Danilo đứng yên. Phải chăng thằng bé đã nghe thấy tiếng động gì đó? Sau một hồi nghe ngóng thì ngoài tiếng dế kêu thì hoàn toàn im ắng.

"Không có ai cả!" Cậu ta nói nhỏ.

"Không có ai ngoại trừ những con ma." Mike càu nhàu.

Danilo lườm cậu với ánh mắt sắc bén và đi vào ngôi nhà. Đập vào mắt họ là mạng nhện, rác và đồ đạc nội thất đã mục nát.

Danilo đã phát hiện ra cái gì đó trên nền nhà. "Nhìn này, Mike!"

"Dấu chân ư. Ít nhất là một, hai, ba.. quá nhiều đôi giày khác nhau á."

"Giày nam giới, nhìn chúng lớn vậy mà." Danilo bổ sung thêm. "Là dấu chân mới đấy, nhiều lắm thì cách đây một ngày. Có thể nói bốn người đàn ông vừa ở đây xong. Tao tự hỏi, họ đã làm gì trong đống đổ nát này." Thằng bé nhích dần từng bước một theo dấu chân tới tận cầu thang. "Họ còn đi xuống tầng hầm nữa."

Mike nhìn xuống bên dưới. Cầu thang mọc đầy rêu và bị bóng tối nuốt chửng. Không ai có thể kéo cậu xuống đó được.

"Chúng ta nên báo cảnh sát." Cậu đề nghị.


"Và chúng ta sẽ nói cái gì? Nói rằng chúng ta đã phát hiện ra những dấu chân ư? Không được, chúng ta cần nhiều chứng cơ hơn. Và một chiếc đèn pin nữa." Danilo đáp trả.

Điều này thì Mike có thể giúp. Dù sao thì cậu cũng được tặng một chiếc điện thoại Smartphone nhân dịp sinh nhận, bây giờ là lúc phát huy công dụng dùng nó như một chiếc đèn pin. Cậu bật đèn nên và đưa cho bạn mình.

"Chúc may mắn trong trò chơi thám tử." Cậu nói.

Danilo trợn tròn mắt: "Mày điên à? Tao không đi xuống đó một mình đâu."

"Khi mày muốn làm Sherlock Holmes thì cứ tự nhiên. Nhưng tao sẽ không liều lĩnh vì một bức thư ngớ ngẩn đâu."

Danilo nhăn mặt. "Rõ rồi. Bởi vì mày sợ tới nỗi đái ra quần. Mày cần một cái bỉm để thay, đồ trẻ con, tao có thể ngửi thấy mùi khai rồi đấy."

Mike gầm lên. "Dừng lại ngay!"

Nhưng Danilo đã cười và hát lên những lời nhạo báng. "Đồ sợ sệt, rụt cổ lại làm chúa nhát cáy.."

Đến mức này thì Mike chẳng thể đứng yên được nữa. Cậu giật lấy điện thoại và dẫn đường trong bóng tối. "Nhưng nếu tòa nhà sụp xuống bây giờ khiến chúng ta bị chôn vùi, thì đó là lỗi của mày." Mike mắng nhẹ.

"Chẳng có chuyện gì xảy ra với chúng ta đâu." Danilo trả lời và đi theo đằng sau. Đầu gối của cậu run rẩy khi mới vừa đặt chân lên bậc thang đầu tiên.

Họ dò từng bước một xuống sâu hơn. Nhờ ánh sáng điện thoại họ có thể nhìn ra bức tường ẩm ướt. Tầng hầm này đã cũ kỹ lắm rồi. Mùi mốc còn hòa lẫn trong không khí và tiếng thở của họ thỉnh thoảng vọng lại. Đột nhiên Mike cảm thấy có một bàn tay trên vai mình. Cậu nhăn nhó và từ từ quay lại phía sau. Nhưng đó chẳng qua chỉ là Danilo.

"Ôi trời ạ, mày làm tao giật mình." Mike thì thầm.

Danilo chỉ về phía hành lang đằng sau. "Mike, nhìn đằng sau kìa. Đó là ánh đèn."


Mike cười nhạt. "Ánh đèn? Ở dưới này? Nhưng ở đây chẳng có ai."

Danilo đã đứng. Ở phía cuối hàng lang có ánh sáng yếu ớt màu xanh hắt lên trong đêm tối. Hai thằng nhìn nhau trong đèn điện thoại của Mike. Chẳng ai muốn trở thành kẻ nhát gan trước mặt người khác. Vì thế nên hai thằng lại cẩn thận từng bước, bước dần theo ánh đèn.

Khi họ đến căn phòng, nơi có ánh sáng màu xanh kia, họ sửng sốt tới sững người.

"Không thể tin được.. Mày từng nhìn thấy bao giờ chưa?" Mike cảm thán.

Danilo lắc đầu.

Trước mặt họ là một căn hầm mái vòm hình cung rộng lớn và cổ kính. Ở trong các kệ tủ lớn đặt sát tường là hàng tá tủ kính chất đống, những tử kính này được khóa chặt bằng máy móc và phát ra ánh sáng. Những dây cáp lớn và ổ điện cung cấp năng lượng cho lò sưởi và đèn sưởi ấm. Chính các đèn sưởi này khiến các tủ kính phát ra ánh sáng và khiên không khí bên trong khô. Danilo đưa mắt nhìn các tủ kính. Thỉnh thoảng có những cái chỉ to bằng hộp đựng hồ sơ. Nhưng lại có những cái to bằng cả cái bể tắm. Hầu hết chúng đã được mở ra và các nắp đậy bằng nhựa màu đen nằm ngổn ngang đầy trên mặt nền. Không có dấu vết của bất kỳ động vật nào mà đáng lẽ chúng phải nằm ở trong các tủ kính.

"Tất cả đều trống trơn." Mike hô lên.

Danilo lấy một cái bát trong tủ kính ra và kiểm tra. "Thức ăn cho động vật vẫn còn khá mới."

"Ý mày là động vật mới vừa bị chuyển đi thôi ư?"

Danilo gật đầu. "Câu hỏi đặt ra là động vật gì? Và tại phải dọn các tủ kính cẩu thả đến vậy? Nhìn xem, giống như là họ đang phải vội vàng chạy trốn vậy.."

Một tiếng động lớn vang lên trong bóng tối. Mike và Danilo quay đầu. Nếu là ai đó hay bất cứ thứ gì gây ra tiếng động như vậy thì không hề thân thiện chút nào. Mike nắm chặt tay bạn. Danilo biết bạn mình sợ cái gì.

"Không có ma đâu!" Cậu trấn an nhưng không có vẻ quá tin tưởng vào chính lời nói của mình.


Mike gần như chẳng dám thở. "Và nếu đó là những tên lưu manh? Thế thì chẳng phải chúng sẽ nhìn thấy dấu chân của bọn mình ở trên đó sao?"

Đó là điều mà Danilo không hề muốn nghĩ tới.

Bỗng cái gì đó bò ra khỏi kệ tủ và rơi xuống nền đất. Trong ánh sát của đèn pin khó có thể nhận ra là thứ gì. Giờ thì chính Danilo cũng cảm thấy cực kỳ đáng sợ.

"Mày đã đúng. Chúng ta nên nhanh chóng biến khỏi đây.." Cậu đưa ra ý kiến nghị.

"Không, khoan đã."

Danilo ngạc nhiên nhìn bạn mình. Lúc đầu muốn chạy trốn mà bây giờ tự nhiên trở lên can đảm ư? Mike ra dấu im lặng rồi đi lại gần cái kệ tủ. Lại một tiếng động vang lên. Một cái bóng lướt qua in trên tường. Nó có hình dạng của một sinh vật có móng vuốt với hộp sọ lớn trên cơ thể dài.

"Mike.. Họ tạo ra một con quái vật dưới này." Danilo thì thầm. "Đi thôi, nhanh thoát khỏi đây trước khi nó tấn công chúng ta!"

Trước sự ngạc nhiên của cậu, Mike cười toe toét và cho tay ra sau kệ. Cậu nắm lấy một cái gì đó vừa nhỏ vừa vặn vẹo liên tục và lôi ra.

"Cái này không phải quái vật." Cậu thốt lên.

Danilo kinh ngạc khi thấy một con cá sấu mới sinh nhỏ bé trong tay Mike. Tính từ đầu mũi tới chóp đuôi thì nó không thể dài hơn nổi cẳng tay của cậu. Và khi nó mở miệng lại để lộ một loạt răng nhỏ. Nó nhìn lại hai cậu bé bằng đôi mắt khổng lồ màu hổ phách với vẻ tò mò. Ánh nhìn dễ thương của nó khiến nỗi sợ hãi của đôi bạn trẻ biến mất.

"Mày chính là con quái vật cho tao nhìn thấy bóng lúc nãy đúng không?" Danilo hỏi.

Con cá sấu sơ sinh đóng mở miệng như muốn nói "Đúng vậy".

"Mày nghĩ nó bao nhiêu tuổi?" Mike hỏi.

Danilo nhún vai. "Chắc không lớn lắm! Cá sấu không phải nở ra từ trong trứng chứ?"

"Tao nghĩ là nở từ trứng." Mike trả lời. Cậu bé không thực sự quan tâm tới động vật lắm. Nhưng giờ thì con cá sấu mới nở này lại chạm đến trái tim cậu. "Ôi, đứa nhỏ đáng thương bị bỏ ở lại đây một mình."

"Có lẽ nó bị bỏ quên." Danilo đoán mò.


Mike vuốt ve cái lưng nhỏ màu nâu của chú cá sấu con. Dường như nó đang sảng khoái hưởng thụ cảm giác đó bởi nó ngày một áp sát vào tay Mike hơn. "Tao gọi mày là Tappsi." Cậu bé quyết định.

Danilo nhướng mày. "Tappsi (1)? Mày không thể nghĩ ra cái tên nào tốt hơn à?"

"Ờ thì, tao nghĩ, bởi vì nó vụng về từ trong kệ tủ mò mẫm ra. Và mày cũng còn quá nhỏ đúng không Tappsi?"

Chú cá sấu con nhếch mõm lên nhìn Mike và Danilo đòi hỏi.

"Tao nghĩ Tappsi của mày đang đói." Danilo nói.

Mike muốn đặt con cá sấu nhỏ lên tay bạn cậu. "Thế thì mày chăm sóc nó đi!"

"Tao? Tại sao lại là tao?"

"Mày là một chuyên gia lớn. Tao không thể bắt đầu cái gì với động vật và với cá sấu lại càng không. Bây giờ Tappsi còn nhỏ nên dễ thương, nhưng nó sẽ lớn và trở thành con vật khổng lồ đủ để chén người cho bữa sáng."

Danilo giơ tay tránh đi. "Mày tìm ra nó, mày phải có trách nhiệm với nó. Tappsi thích mày, đó, mày nhìn xem. Hay mày muốn để nó lại đây?"

Không thể nào, Mike sẽ không bao giờ làm thế. Cậu thở dài và nhét con cá sấu mới nở vào túi áo khoác. Trong đó đủ tối và ấm. "Đừng có cắn thủng áo khoác tao nghe chưa quái vật nhỏ!"

Chú cá sấu nhỏ ngoan ngoãn thích ngủ hơn. Nó lăn một vòng và nhắm nghiền mắt lại.

"Một con cá sấu non có thể ăn gì được chứ? Sữa? Trứng với thịt kẹp? Xúc xích? Rau?"

Danilo cũng chịu thua. Cậu kéo mạnh tay áo nghĩ ngợi. "Tao có ý này!" Cậu reo lên. "Mẹ tao có quen một người đến từ Mỹ, cô ấy là nhà sinh vật học và làm việc ở trường đại học. Cô ta có một đứa con gái, đứa nhỏ đó luôn giúp đỡ người khác. Tao chắc chắn nó sẽ biết chút gì đó về động vật."

"Đi thôi." Mike nói. Thằng bé vui mừng vì cuối cùng cũng có thể thoát ra khỏi căn hầm rùng rợn này. Đôi bạn trẻ ra ngoài lấy xe đạp và hy vọng không phải sớm quay trở lại Martinsburg này.

(1): Trong tiếng Việt có nghĩa là "mò mẫm".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui