Băng Cửu Đồng Nhân [sau Khi Trọng Sinh Ta Vẫn Yêu Người]

Phàm là môn nhân ở Khung Đỉnh Phong trên Thương Khung Sơn phái, đều tiến đến bao vây diệt trừ Ma tộc có ý định xâm nhập. Đệ tử của Thanh Tĩnh Phong, "trùng hợp" cũng ở Khung Đỉnh Phong để đón Thẩm Thanh Thu xuất quan, đã sớm tụ tập ở đây. Ánh mắt đầu tiên của Thẩm Thanh Thu chính là đi tìm thân ảnh của Lạc Băng Hà.


Đảo mắt vài lần , cuối cùng cũng thấy Lạc Băng Hà.Một thời gian không thấy, cao lên không ít, thân hình người thiếu niên như cây trúc được đẽo gọt thanh tú, dung nhan lại thanh thoát ẩn dật, thật là khiến người khác chú ý.

Trước Khung Đỉnh Điện vàng ngọc rực rỡ, tụ tập hơn một trăm kẻ dị tộc tản ra ma khí.

Người lãnh đạo của màn Ma tộc xâm lấn này, cư nhiên là hai thiếu nữ nhìn qua có vẻ mười lăm mười sáu tuổi.

Thẩm Thanh Thu có  chút ngạc nhiên. Kiếp trước, không phải chỉ có một mình Sa Hoa Linh thôi hay sao? Tại sao giờ lại xuất hiện thêm một người nữa. Hơn nữa kiếp này, Sa Hoa Linh cũng không ăn mặc hở hang như kiếp trước, cũng không còn thái độ cao ngạo, ngạo mạn như kiếp trước . Bây giờ nàng vận lên mình bộ hồng y mát mẻ nhưng không gây cho người ta cảm giác thiếu tự nhiên. Thường thì sẽ thấy lòe loẹt nhưng nàng mặc lại trông rất phù hợp. Thái độ cũng rất bình thường, lại có chút trầm mặc. 


Trái lại, thiếu nữ bên cạnh Sa Hoa Linh lại khiến cho người khác khó chịu. Nàng cũng mặc hồng y nhưng lại trông quá khắc. Hơn nữa hình như chỉ quấn lên mình mấy lớp vải, hở hang khiến cho người ta cảm thấy mất tự nhiên. Thái độ của nàng rất ngạo mạn, trái ngược hoàn toàn với người bên cạnh.

Người càng tụ càng nhiều, vài trăm đệ tử phục sức thống nhất vẻ mặt xúc động phẫn nộ, thành thế vây quanh vây những kẻ xâm lấn ở trước điện. Vài tên Ma tộc muốn nhân cơ hội phá vòng vây, vừa vặn bị Thẩm Thanh Thu lấy ra luyện tập, thân hình chợt lóe, tùy tay vài cái, đã nhấc bọn chúng lên, đá trở về dưới chân thiếu nữ kia.

Thiếu nữ kia vừa rồi kiêu ngạo, là bởi vì ức hiếp trên Khung Đỉnh Phong không có trưởng bối trấn thủ, hiện tại vừa cảm giác không lành, nàng lập tức sửa miệng: "Lần này tộc của ta lên núi, nguyên bản không phải vì tranh đấu. Chỉ là nghe danh từ lâu rằng Thương Khung Sơn phái Trung Nguyên nhân tài tầng tầng lớp lớp, người trong tộc ta tò mò, muốn lên núi luận bàn một phen, thăm dò thực hư."

Thẩm Thanh Thu lay động quạt nói: "Đâu có đâu có. Nhưng nếu quý tộc đã muốn luận bàn một phen, vậy vì sao phải thừa dịp chưởng môn không có mặt để đến luận bàn? Vì sao phải chặt đứt cầu nối? Lại vì sao phải đả thương phần đông đệ tử phái ta? Chưa từng thấy qua cách luận bàn kiểu đó."


Tiểu nữ tên Sa Chúc Tuệ  vừa đảm nhận chức vụ Thánh Nữ Ma Tộc. Sau đó khẽ chu môi rồi nói:


-Vị này nhất định chính là 'Tu Nhã Kiếm' danh chấn thiên hạ Thẩm Thanh Thu Thẩm tiền bối, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy. Là Tuệ nhi trẻ người, không thể khống chế thuộc hạ tử tế, nếu có chút đắc tội hiểu lầm, xin tiên sư bao dung."


 Ả giống như ở đây không ai biết mình vừa lên chức Thánh Nữ mà cố tình nhấn mạnh hai chữ này, làm Thẩm Thanh Thu khó chịu vô cùng nhưng cũng phải nén cục tức,cố nén không táng chết ả.



Thẩm Thanh Thu nói: "Vậy hiện tại cô nương đã có kết luận chưa?"


Sa Chúc Tuệ lại nói, lần này còn hất cằm vênh mặt lên:

-Không bằng chúng ta đều tự chọn ba đại biểu, tiến hành ba cuộc tỉ thí.

Vẫn kiếp trước, không có gì thay đổi. Trận đầu, Thẩm Thanh Thu VS Ma tộc Độc Bì trưởng lão. Trận thứ hai, Sa Hoa LinhVS Liễu Minh Yên. Trận thứ ba, Lạc Băng Hà VS Thiên Chùy trưởng lão.

Thẩm Thanh Thu cũng chẳng để nữ nhân kia vào mắt nữa chỉ chầm chậm giơ cánh tay lên rồi hạ xuống một đường thẳng tắp.
- "Trận đấu chính thức bắt đầu !!"Bổn môn đệ tử đều hò hét trợ uy cho Thẩm sư thúc. Thẩm Thanh Thu biết vị trưởng lão cụt một tay này phân lượng ra sao, mỉm cười nói: "Ngươi chỉ có một cánh tay, như vậy cho dù ta thắng ngươi, cũng là thắng không vinh quang."



"Ồ? Vậy ngươi muốn thế nào?"

Thẩm Thanh Thu mỉm cười, dần dần mở ra chiết phiến, khẽ lay động hai cái: "Ta một tay cũng không dùng."Thẩm Thanh Thu một bên phe phẩy chiết phiến gương mặt vẫn mỉm cười thân thiện.

Lão tử kiếp trước tuy nói là yếu nhưng cũng đủ sức đánh bại ngươi chỉ là ta lười ra tay thôi, kiếp này đã đạt tới Nguyên Anh Hạ Kỳ cần gì phải chấp ngươi. Thẩm Thanh Thu trong lòng cười đểu phải nói là cực đểu.

- "Vậy thì cứ theo lời của Thẩm Phong chủ, nhưng nếu Thẩm Phong Chủ đây tay đụng kiếm thì sẽ tính là thua" Độc Bì trưởng lão nghe vậy một bên cười cười rõ ràng là người kia đang tạo cơ hội cho hắn rồi.


Có không ít người bên ngoài không khỏi cảm thấy da mặt người này thật dày, vội vàng chớp lấy cơ hội khi dễ người ta, tiếng hừ khinh bỉ nổi lên bốn phía. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận