Băng Cửu Đồng Nhân [sau Khi Trọng Sinh Ta Vẫn Yêu Người]
Lạc Băng Hà bế bổng Thẩm Thanh Thu lên, nhanh chân bước vào phòng, hớn hở nói:
- Cuối cùng cũng được động phòng rồi
Tuy là ở đây không có người, nhưng Thẩm Thanh Thu vẫn không khỏi có chút xấu hổ. Hắn đỏ mặt, đánh nhẹ vào người Lạc Băng Hà, vừa vùng vẫy vừa nói:
- Băng Hà, ngươi làm gì? Bỏ ta xuống. Ta tự đi được. Uy ,uy ngươi muốn gì?
Lạc Băng Hà nhìn Thẩm Thanh Thu với con mắt tràn đầy sự vô sỉ, vẫn tiếp tục bước đi. Đến trước cửa phòng, y chẳng thèm kiêng nể gì mà đạp đổ cửa vào. Đây là lãnh địa của y, ai dám bước vào?
Lạc Băng Hà đem hắn đặt xuống giường, hành động của y vô cùng ôn nhu. Tuy là có chút bất ngờ về sự ôn nhu của Lạc Băng Hà, nhưng Thẩm Thanh Thu vẫn hỏi lại:
- Băng Hà, ngươi rốt cuộc muốn làm gì ?
Lạc Băng Hà dùng hành động thay cho lời nói. Y liền nhanh chóng thoát hết y phục trên người mình, tiến dần đến phía Thẩm Thanh Thu. Làm đến mức này mà không biết chuyện gì xảy ra thì hắn đúng là đồ ngu. Hắn liền lui về phía sau, quay đầu muốn bỏ chạy. Nhưng Lạc Băng Hà đã sớm biết ý định đó, y liền kéo lại cổ chân của Thẩm Thanh Thu, sau đó lột sạch y phục trên người hắn. Y vừa cởi y phục của hắn vừa cười vô sỉ, nói:
- Sư tôn, hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta. Đã thành thân rồi thì cũng nên làm chuyện cần làm chứ. Bộ dạng của người hôm nay mặc hỉ phục thật đẹp. Nguyệt Dạ Vô Ưu kia cũng có mắt nhìn đó. Nếu không phải hôm nay có khách đến, ta chỉ muốn ở ngay trên cao đường mà hung hăng thao người a(=)))
Thẩm Thanh Thu không ngờ đến Lạc Băng Hà lại vô sỉ đến mức này. Có thể nào đừng vô sỉ vậy được không?
________________
Hôm nay chỉ đến đây thôi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...