Băng Cửu Đồng Nhân [sau Khi Trọng Sinh Ta Vẫn Yêu Người]

Sa Chúc Tuệ hét lớn:

- Bắt đầu

Hai thân ảnh phi thẳng vào nhau. Sa Chúc Tuệ rút ra roi bên hông, quất tới tấp về phía Nguyệt Dạ Vô Ưu. Ả không dùng ma khí vì chỉ nghĩ nàng là một phế vật không hơn không kém, chỉ cần mấy roi này là có thể giết chết nàng rồi. Nhưng không, Nguyệt Dạ Vô Ưu dùng Thừa Loan lần lượt cản những roi của Sa Chúc Tuệ. Rồi nàng rất nhanh chóng tránh những đòn tiếp theo của ả.Sa Chúc Tuệ tức giận , hét lớn:

- Ngươi chỉ có thể tránh thôi ư ? Đồ phế vật không có linh lực.

Nghe vậy, Nguyệt Dạ Vô Ưu trầm thấp đáp lại:

- Đây là ngươi tự tìm chết.

Nói rồi, nàng chạy ra cạnh võ đài, ở đó có một tảng đá rất lớn.nói nó lớn là vì tảng đá này 8 người hợp sức cũng không bê được lên. Vậy mà Nguyệt Dạ Vô Ưu bê nó lên một cách rất nhẹ nhàng, như thể nó không hề có trọng lực vậy. Dưới võ đài ai cũng trố mắt lên nhìn một nữ tử nâng một tảng đá nhẹ nhàng mà phong chủ Bách Chiến phong cũng phải khó khăn lắm mới dịch chuyển được một chút.Nàng ném tảng đá lên cao trên không trung, dùng tay không đấm nát tảng đá này ra rồi sau đó đá như đá bóng tới tấp đến chỗ Chúc Tuệ

Sa Chúc Tuệ dùng rồi đánh những tảng đá ấy ra ngoài nhưng số lượng đá cứ tăng nên  không đánh hết có một vài mảnh đá sắc nhọn đâm thẳng vào y phục da thịt ả . Có một vài mảnh cắt vào da mặt Sa Chúc Tuệ , ả đưa tay lên mặt thấy mặt mình bị đâm mấy nhát, ma khí bộc nhát , ả hét :

- Ngươi dám làm tổn hại đến khuôn mặt của ta? Tiện nhân, hôm nay chính là ngày ngươi phải chết.


Nguyệt Dạ Vô Ưu lạnh băng đáp lại. Giọng nói so với lúc nói với Thẩm Thanh Thu bất đồng, khó có thể nhận ra đây là cùng một người:

- Ngươi nghĩ ngươi có đủ tư cách đòi giết ta ư? E là đời này ngươi không có diễm phúc đó đâu rác ạ!

Giọng điệu của nàng lạnh tanh khiến cho người khác phải ớn lạnh. Nó trầm thấp như giọng ác quỷ. Dù nhỏ nhưng người ngồi hàng ghế VIP như Thẩm Thanh Thu cũng đủ nghe thấy rồi. Giọng của Nguyệt Dạ Vô Ưu so với lúc Lạc Băng Hà trở thành Ma Tôn còn lạnh hơn.


Sa Chúc Tuệ có chút run sợ. Nữ tử trước mắt làm ả có cảm giác chột dạ. Ả so ra với Sa Hoa Linh còn yếu hơn rất nhiều, lại còn là thứ nữ. Nếu không phải Sa Hoa Linh không nhận chức thánh nữ ma tộc thì không đời nào một thứ nữ như ả có thể nhận chức. Nếu như thua trận này thì sẽ rất nhục nhã. Nhỡ như cha đổi ý, đưa chức thánh nữ cho Sa Hoa linh thì không phải ả sẽ mất đi tất cả sao? Nghĩ đến những thứ này, Sa Chúc Tuệ có chút hoảng sợ. Ả liên tiếp ném những bạo khí về phía Nguyệt dạ Vô Ưu. Không ngờ nàng lại có thể tránh những bạo khí này rất dễ dàng. Sa Chúc Tuệ thầm nghĩ :'' Là do ta quá chậm hay do ả quá nhanh đây?''

Như đọc được suy nghĩ của Sa Chúc Tuệ, Nguyệt Dạ Vô Ưu âm trầm nói:

- Đừng để ý, ta không nhanh lắm đâu. Chí ít là nhanh hơn ngươi. Thánh nữ ma tộc mà yếu quá vậy?

Bị chọc đến vết cào trong lòng, Sa Chúc Tuệ gần như phát bạo. Ả liên tiếp đánh về phía Nguyệt Dạ Vô Ưu. Nhưng nàng chỉ tránh đi nhũng đòn đánh về phía mình.Rồi nàng lại nói:

-  Đây là kết thúc.

Nói rồi nàng cắm Thừa Loan tại chỗ, đẩy nhanh tốc độ tiến tới chỗ Sa Chúc Tuệ. Nàng liên tiếp đấm thẳng vào người Sa Chúc Tuệ với tốc độ khiến người ta kinh hãi.Tốc độ quá nhanh. Chính bản thân Sa Chúc Tuệ cũng không biết mình bị đấm như thế nào. Sau khi Nguyệt Dạ Vô Ưu dừng lại thì Sa Chúc Tuệ cực kì thảm hại. Khắp người đều là vết bầm tím do vêt sđấm của Nguyệt Dạ. Có những nơi bị đấm tới rách nát da thiyj, thảm không thể nói. Không thể tin được đây lại do một nữ tử làm ra. Ả vì quá đau đớn mà ngã gục xuống. Nguyệt Dạ cầm lấy mảnh đá nhọn dưới đất lên, kề vào cổ Sa Cúc Tuệ, nói:

- Đồ rác. Ngươi thua rồi.

Sau đó quay lại, chầm chậm nhắm mắt. Tóc nàng từ màu trắng trở về màu đen bình thường. Khi mở mắt ra thì đôi mắt của nàng cũng trở về trạng thái ban đầu. Nàng giơ tay lên, cất lên giọng nói trẻ con:

- Ta thắng rồi nha.

Sau đó Nguyệt Dạ Vô Ưu cầm theo Thừa Loan bước xuống phía dưới. Trả lại kiếm cho Liễu Thanh Ca , sau đó nàng nói:

- Đa tạ Liễu phong chủ cho ta mượn kiếm nha. 

Lúc này mới có nhiều người để ý đến Nguyệt Dạ Vô Ưu


.

.

.

Một lúc sau, Sa Chúc Tuệ hồi phục lại đứng dậy. Không thèm kiêng nệ ngôn ngữ ,ả hất mặt ,lên nói:

- Vị dũng sĩ nào xung phong đảm nhận, nghênh chiến trận thứ ba?

Trong đám Ma tộc, một trưởng lão to lớn chậm rãi đi ra.

Nói là to lớn, kỳ thực là bởi vì gã quá cao.

Tuyệt đối là cao hơn một trượng à nha!

Lưng hùm vai gấu, đầu tóc rối bù, toàn thân mặc áo giáp đầy gai, kéo một thanh chày sắt cứng rắn. Từng bước đi, Thẩm Thanh Thu đều cảm thấy mặt đất tựa hồ có chấn động rất nhỏ.Là Thiên Chùy trưởng lão.


Ả không thèm nói về những chiếc gai đọc trên người Thiên Chùy trưởng lão hòng giết chết người đấu tiếp theo để trút giận. Nào ngờ Nguyệt Dạ Vô Ưu nhanh nhảu nói:


- Người nào lên đấu thì cẩn thận nha. Trên người của tên Thiên Chùy trưởng lão này có đọ đó. Dính phải độc này thì không giải được đâu.

Sa Chúc Tuệ căm giận nhìn Nguyệt Dạ Vô Ưu.

Có môn sinh tức giận, nói:

-Yêu nữ thối! Tỉ thí thì tỉ thí, sử dụng kịch độc còn công bằng gì nữa!

Ả còn cố tình phản bác, nói: 

-Hừ. Nếu cảm thấy không công bằng, hoặc là sợ hãi trúng độc bỏ mình, quý tộc từ bỏ tỉ thí, trực tiếp nhận thua thì không cần thi đấu nữa. Ma tộc cũng sẽ không cười nhạo nhân tộc, dù sao yêu quý tính mạng là chuyện thường tình của con người.

Cũng như kiếp trước- Thẩm Thanh Thu thầm nghĩ.

Dừng một chút, hắn nói:

-Không cần thúc giục, ta đã vốn chọn ra người đấu. Băng Hà, ngươi , đi ra. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận