"Thật tốt quá, con
thật không có việc gì!" Đỗ phụ kích động muốn ôm Mai Phượng Tuyết, nhưng còn chưa gần gũi với Mai Phượng Tuyết, liền bị Đỗ Trọng Khang ở một bên ngăn lại.
"Cha, người vừa bị cảm dậy, không nên quá kích động...Sẽ dọa Mai cô nương. " Đỗ Trọng Khang nói.
Mai Phượng Tuyết thật có chút kinh ngạc, không hiểu tại sao lần đầu tiên
nàng gặp mặt trưởng bối hắn lại quan tâm an nguy của nàng."Không sao, ta không có bị hù đâu…" Vì an ủi lão nhân gia, nàng đành nói dối trắng
trợn.
"Đúng vậy." Đỗ phụ trợn mắt nhìn Đỗ Trọng Khang một cái,
dùng sức đẩy nhi tử ra, vọt tới trước mặt Mai Phượng Tuyết mỉm cười thân thiện."con quả là một cô nương xinh đẹp duyên dáng...Con cũng thích
uống rượu sao?’’
"Tiểu nữ chưa từng say rượu, cho nên tiểu nữ
cũng không biết mình thích hay không thích uống rượu nữa." Mai Phượng
Tuyết cười rực rỡ.
"Là thế sao?" Đỗ phụ hiển nhiên có chút thất
vọng."Ta còn tưởng rằng con vì quá yêu rượu, mới chạy tới tửu trang của
chúng ta trộm rượu."
"Không phải thế." Mai Phượng Tuyết mang chút áy náy lắc đầu."Nói không chừng một thời gian nữa tiểu nữ sẽ thích uống rượu đó."
"Có thật không?" Đỗ phụ tròng mắt lần nữa dấy lên hy vọng sáng rỡ."Ta đã
nói với ngươi chưa, A Khang không có hứng thú uống rượu gì cả, hại ta
cùng hắn cũng không có cách nào khai thông, nhàm chán muốn chết. Nếu con nói thích uống rượu, chúng ta vừa lúc có thể."
"Cha, đến lúc uống thuốc rồi, con dẫn người xuống nghỉ ngơi." Đỗ Trọng Khang cắt ngang lời nói của hắn.
"Không cần! Ta không muốn nghỉ ngơi —— này, sao ngươi kéo ta..." Đỗ phụ như
đứa bé bị Đỗ Trọng Khang kéo đi."Này, buông ta ra a..."
"Cha ngài có vẻ đang nhàm chán." Cùng hắn trở lại tẩm phòng, Mai Phượng Tuyết mới sở kiến sở văn bình luận.
"Ông ấy yêu rượu thành si, không tìm được tri kỷ đối ẩm, cho nên nhàm chán." Đỗ Trọng Khang cười nhạt.
"Vậy ngài không phải nên nghĩ biện pháp tốt, để cho cha ngài có người nói chuyện cùng?" Mai Phượng Tuyết nghiêm túc nghĩ ngợi.
"Bây giờ nhìn lại hình như là rất cần thiết." Đỗ Trọng Khang mỉm cười gật
đầu. Nếu không cha hắn chạy tới dây dưa với Mai Mai, như vậy không được!
"Trước đây không cần sao?" Mai Phượng Tuyết chớp chớp đôi mắt đẹp, không hiểu được lối nói của hắn.
"Không cần." Khi đó nàng còn chưa tới, điều đó đương nhiên không cần thiết.
Trước đây, dù cha hắn muốn dây dưa với ai cũng không liên quan tới
hắn."Bây giờ lại là việc vô cùng nhu yếu."
"Ông ấy trước kia có bạn tri kỷ đối ẩm sao?" Mai Phượng Tuyết suy đoán.
"Đúng." Để tránh phiền toái, Đỗ Trọng Khang không muốn dài dòng.
"Vậy chúng ta bây giờ có phải nên nghĩ một biện pháp để cho cha ngài bớt
nhàm chán?" Mai Phượng Tuyết liếc đôi mắt long lanh ướt át nhìn chằm
chằm vào hắn.
"Chúng ta quả là nên suy nghĩ điều này, nhưng không phải hiện tại." Đỗ Trọng Khang cười nhạt nói."Chúng ta bây giờ còn việc quan trọng phải làm."
"Chuyện gì?" Mai Phượng Tuyết nghi ngờ hỏi.
"Còn có chuyện gì quan trọng hơn so với việc dạy nàng?" Đỗ Trọng Khang mỉm
cười hôn môi của nàng, một trận hoan ái kịch liệt lại diễn ra…..
"Mai cô nương, con có cần uống rượu không?" Từ khi gặp Mai Phượng Tuyết đến
giờ, Đỗ phụ đã năm lần bảy lượt cầm thùng rượu tới tìm nàng.
"Ồ, được ." Mai Phượng Tuyết lần nào cũng chỉ ngây ngốc gật đầu, nghĩ thầm bồi lão nhân gia uống rượu giải sầu cũng tốt.
"Không được!" Lập tức, có hai đạo thanh âm đồng thời hô lên.
"Hả?" Mai Phượng Tuyết kinh ngạc vừa nhìn. Tiểu Thiện thì luôn gần bên người nàng rồi, còn Đỗ trang chủ sao lại tới đây?
"Không được, phu nhân có giao phó, tiểu thư không thể uống rượu bừa. Ta giúp
nàng uống." Tiểu Thiện thân là tiểu tỳ nữ lập tức nhảy ra ngăn nàng uống rượu."Cha, ta có chuyện rất quan trọng muốn tìm Mai cô nương, ta mang
nàng đi trước, cha thứ lỗi nàng không có thời gian uống rượu với người." Đỗ Trọng Khang khom người thật sâu chào Đỗ phụ, sau đó kéo Mai Phượng
Tuyết rời đi, không để cho cha hắn dây dưa nàng thêm nữa.
"Ngài có chuyện quan trọng gì muốn tìm ta?" Cho đến khi hai người rời khỏi tầm mắt Đỗ phụ, Mai Phượng Tuyết mới buồn bực hỏi.
"Nàng nói thử xem?" Đỗ Trọng Khang chỉ mỉm cười đầy ẩn ý nhìn nàng.
Hắn thực tình cũng chưa có tính tiếp theo sẽ làm gì, nhưng là nàng hỏi, hắn sao chịu phí hoài thời cơ chứ!
Hắn muốn nàng, bất luận thế nào cũng không cảm thấy chán nản.
Mai Phượng Tuyết đã có thể từ trong gương mặt tươi cười của hắn biết sẽ xảy ra chuyện gì."Ngài không phải là sẽ dạy ta......"
"Không sai, giống như trong lòng nàng nghĩ như vậy." Đỗ Trọng Khang vòng tay ôm nhẹ cái eo nhỏ nhắn của nàng.
"Làm sao ngài biết trong lòng ta nghĩ cái gì? Không phải là ngài cũng có suy nghĩ giống ta đấy chứ." Mai Phượng Tuyết thầm thán. Đỗ Trọng Khang tà
tà nhíu mày."Chờ ta thực sự làm rồi, nàng không phải sẽ hiểu chúng ta có chung suy nghĩ hay không sao? Nếu như thực là không giống nhau, nàng
lại tới tìm ta tính sổ chẳng phải được rồi sao?"
Đỗ Trọng Khang
bên môi phiếm nụ cười ưu nhã đầy trêu chọc, dẫn nàng thẳng tới tẩm
phòng, hai thân thể nóng rực lập tức lưu luyến triền miên….
Cơ hồ mỗi lần như thế, Đỗ phụ cứ muốn tìm Mai Phượng Tuyết đối ẩm, Đỗ Trọng
Khang liền xuất hiện đúng lúc, đem Mai Phượng Tuyết đi khỏi, cuối cùng
chính là Tiểu Thiện thay chủ hy sinh, bồi Đỗ phụ uống rượu, còn Đỗ Trọng Khang cùng Mai Phượng Tuyết đang ở trên giường bận tối mày tối mặt. . . . . .
"Kỳ quái, tại sao đi lâu như vậy còn chưa về?" Mai đại nương không thấy nữ nhi trở lại, phiền muộn đi tìm các tỷ muội tán phiếm.
"Làm sao tỷ lại để cho nàng đi? Tìm người đi mua thay không phải được rồi
sao ?" Tỷ muội Giáp nhíu mày."Chẳng lẽ ngươi không biết dược tửu kia khó mua thế nào? Dược tửu kia một ngày chỉ bán ba bình, một người lại chỉ
được mua một chai, chắc giờ này có khi Tuyết Nhi vẫn còn ở xếp hàng
đấy."
"À? Khó mua sao? Làm sao có thể?" xem phản ứng của Mai đại nương rõ ràng bà thật sự không biết rượu thuốc kia rất khó sở hữu.
"Cái gì làm sao có thể?" Tỷ muội Ất liếc nàng một cái."Trấn chúng ta ngày
càng có nhiều nam nhân, mà nam nhân thì cần nhiều cái thứ đó, khó mua là phải."
"Ai, ta tại sao không nghĩ đến?" Mai đại nương nhức đầu
nói."Nhưng tìm người đi mua hộ cũng không phải giải pháp an toàn! Nếu
hắn đưa chúng ta rượu giả, Tuyết Nhi mang vào trong cung, hại hoàng
thượng uống phải đồ giả, ta dù có mười cái đầu cũng không đủ chém!"
"Cũng có lý." Tỷ muội đào cùng nhau gật đầu.
"Nhưng Tô đại gia nói hoàng thượng hạ chỉ xuống, chậm nhất trong vòng nửa năm
Tuyết Nhi phải đưa vào trong cung. Đến lúc đó nếu Tuyết Nhi vẫn chưa về, ta vẫn là có mười cái đầu cũng không đủ chém...Lần này làm sao có thể
chu toàn đây?" Mai đại nương càng ý nghĩ càng đau đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...