Mai Phượng Tuyết muốn chuồn êm vào Đỗ Khang tửu gia trang, lại bị vây hãm bởi bức tường kiên cố.
"Này. . . . . ." Mai Phượng Tuyết ở bên ngoài tường rào gấp gáp đi tới đi
lui."Tại sao không ai nói với ta chỗ này có xây tường bao quanh?"
"Đại nương trước kia không phải mời cao thủ tới dạy tiểu thư một chiêu thức
sao? Trèo tường đối với tiểu thư mà nói đâu phải là khó khăn chứ?" Tiểu
Thiện buồn bực nhìn tới bức tường phía trước, nóng nảy giục Mai Phượng
Tuyết.
"Trèo tường ko phải chuyện khó, nhưng ta có chứng sợ độ
cao, sợ rạng đứng trên tường sẽ rất khó. . . . . . Ngươi không phải
không biết?" Mai Phượng Tuyết khẩn trương, trong đầu còn đang suy nghĩ
làm sao có thể vượt qua bức tường này mà ko sợ hãi.
"Không biết." Tiểu Thiện lắc đầu một cái, khó có thể tin Mai Phượng Tuyết thực sự sợ độ cao.
Mai Phượng Tuyết hung hăng cắn răng, "Muốn trèo tường thì trèo tường! Cùng
lắm thì bị ngã, thể nào cũng vào được Đỗ Khang tửu gia trang!"
Nàng cắn chặt răng, nàng vượt tường, và chẳng may nàng trượt chân rơi xuống
đất. "A ——" nàng kinh sợ, tiếng thét chói tai, cho rằng mình sẽ ngã sưng vù mặt mũi, nhưng mà phía sau cũng vang lên một tiếng thét chói tai.
"A ——"Không sai, phía dưới dưới còn có một tên tiểu tử mặt mày sưng vù. . . . . .
"Hắn có sao không?" Trượt chân rớt xuống lại có người làm thảm đỡ, Mai
Phượng Tuyết đương nhiên bị bắt, chuẩn bị được mang đến đại sảnh để thẩm vấn, còn tiểu Thiện thì bị giam lại. "Này, ta hỏi nhiều lần như vậy,
sao các ngươi đều không trả lời ta? Các ngươi không biết, ta không cẩn
thận cán phải người, lòng ta rất áy náy sao?"
Đỗ Trọng Khang ngồi trong đại sảnh thượng vị, đã sớm nghe được thanh âm của nàng —— nữ tử
này thanh âm thật dễ nghe, nhưng lại ko phù hợp với tính cách của nàng.
Rõ ràng là mình phạm sai lầm, còn không sợ bị bắt. Thật đúng là hiếm
thấy.
"Các ngươi mau trả lời ta, hắn rốt cuộc có xảy ra chuyện gì ko?!" Mai Phượng Tuyết bị áp giải vào đại sảnh.
"Hắn không có gì đáng ngại." Đỗ Trọng Khang mở miệng trả lời.
Lúc này Mai Phượng Tuyết đang giãy giụa, bỗng bị thả xuống đất, ngẩng đầu lên, mắt chăm chú nhìn Đỗ Trọng Khang.
Chỉ một cái nhìn, lòng Đỗ Trọng Khang ko ngừng kinh động.
Hai mắt nàng ánh lên tia sáng, thêm chút quật cường cùng hắn chất vấn; đôi
môi nàng mềm mại đỏ tươi, xem ra cũng có chút bất khuất, kiêu căng,
nhưng cả người lại toát ra khí chất thuần khiết mê người.
Hắn bình tĩnh nhìn nàng, bờ môi mở nụ cười nhạt.Nữ nhân này, hắn muốn!
"Hắn không có gì đáng ngại, thật sao?" Mai Phượng Tuyết chớp chớp đôi mắt,
hoài nghi hỏi. Nàng chưa kịp nhìn thương thế của người kia, cũng chưa
kịp tạ lỗi đã bị trói gô đến đây.
"Không sao." Đỗ Trọng Khang nhẹ nhàng gật đầu."Người kia rất bình thường, ngươi yên tâm. Nhưng làm sao
giải thích những việc ngươi vừa gây ra?" Ánh mắt hắn sắc bén quét về
phía nàng, mong đợi đáp án của nàng.
"Ta thật tâm rất muốn xin
lỗi hắn, nhưng đó hoàn toàn ko phải đều là lỗi do ta gây ra." Mai Phượng Tuyết bày ra tư thái kiên cường, kiên quyết không bị hù dọa.
Nam nhân này đang muốn đỗ hết lỗi cho nàng. . . . . . Hừ, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng khuất phục dưới ánh ánh mắt tinh lanh của hắn.
"Không hoàn toàn do lỗi của ngươi?" Đỗ Trọng Khang hứng thú, nâng lên khóe môi. "Còn có người khác hay sao, ngươi nói thử coi?"
"Đương nhiên là lỗi của Trang chủ nhà các ngươi?" Mai Phượng Tuyết đã biết hắn chính là Trang chủ.
"Lỗi của ta?" Đỗ Trọng Khang lông mày tà tà khơi lên."Như thế nào lại là lỗi của ta?"
"Ai bảo ngươi làm cái loại rượu thuốc gì đó lâu như vậy, hại mọi người xếp
hàng lâu như vậy. Ta lười cùng mọi người xếp hàng, không thể làm gì khác hơn là leo tường tới đây, nhưng ta lại có tật sợ độ cao, liền bị té
xuống, cho nên một phần lỗi cũng là do ngươi mà ra." Mai Phượng Tuyết
nói năng hùng hồn.
"Chính ngươi không cùng mọi người xếp hàng,
còn đổ mọi tội lỗi lên đầu ta?" Đỗ Trọng Khang khẽ mỉm cười, vừa nghĩ
xem nàng cần mua rượu thuốc để làm gì, vừa tán dương nàng ít nhất so với người khác thông minh hơn một chút, biết đi dường tắt, ko giống như đám người ngu ngốc đứng xếp hàng chờ ở bên ngoài kia.
"Ta phải cùng
mọi người xếp hàng? Ta còn chưa thấy được công hiệu của loại dược kia,
há lại ngồi chờ xếp hàng?" Mai Phượng Tuyết nghiêm túc nói xong. "Phải
cho ta thấy được công hiệu của loại dược kia, ta mới cùng mọi người đứng xếp hàng."
"Cho nên ngươi leo tường đi vào chính là xem công
hiệu của loại dược kia?" Đỗ Trọng Khang cười nhạt, đôi tay vòng ở trước
ngực."Ngươi nói xem, ngươi muốn thấy công hiệu gì của loại dược kia?"
Hắn rất muốn biết, vị thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp kia, đến tột cùng đối với chuyện nam nữ biết được bao nhiêu phần.
"Ta muốn thấy công hiệu của loại dược kia thế nào?" Mai Phượng Tuyết bị Đỗ
Trọng Khang hỏi, thấy câu hỏi này thật ngu ngốc. Nàng sửng sốt một chút, sau đó mới ngẩng đầu, ưỡn ngực nói: "Ta có thể cho một người nam nhân
khác uống, nếu thấy chỗ nào giơ lên, thì có thể biết được công hiệu của
loại rượu thuốc kia."
"Ngươi xác định làm như vậy thật có thể đủ biết rượu thuốc này có bao nhiêu công hiệu?" Đỗ Trọng Khang nở nụ cười tà mị.
Thấy vậy, hắn biết nàng là xử nữ chưa nếm mùi đời. Lúc nàng đến mua rượu thuốc hắn đã thấy hiếu kì rồi.
"Dĩ nhiên." Mai Phượng Tuyết dùng sức gật đầu."Theo mẹ ta nói, nam
nhân sau khi uống rượu thuốc, chỗ ko thể giơ lên sẽ giơ lên, cho nên ta chỉ cần cho hắn uống thử thì biết ngay được công hiệu của thuốc rồi."
Nàng càng nói càng cảm thấy phương pháp nàng đưa ra thật tuyệt diệu.
"Ta hiểu rồi." Đỗ Trọng Khang khẽ mỉm cười."Vậy nói cho ta bết nguyên nhân tại sao phải cất công mua rượu thuốc kia, được ko?"
"Đương nhiên là có người cần!" Mai Phượng Tuyết liếc hắn một cái."Nếu không ko phải có người ko giơ lên được, ta cất công đi tìm rượu thuốc làm gì?"
"Ta có thể biết ai là người đáng thương ko thể giơ lên được hay ko?" Đỗ
Trọng Khang làm bộ vô cùng thành khẩn hỏi, nội tâm đã cười ngất ngây.
Nàng còn ko biết nam nhân rốt cuộc sẽ giơ lên cái gì, làm sao có thể nói cho hắn biết người kia là ai được?
"Ta không thể nói cho ngươi biết, nếu không sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của hắn, nếu hắn biết, ta sẽ bị tống vào hoàng tù, ko phải sẽ rất bi thảm
sao?" Mai Phượng Tuyết cẩn thận nói.
"Nguyên lai là hoàng thượng. . . . . . Ngươi phải gả cho hoàng thượng?" Đỗ Trọng Khang mỉm cười.
"Ta đâu có nói ta muốn gả cho hoàng thượng?" Mai Phượng Tuyết trợn to đôi mắt đẹp liếc nhìn hắn. Nàng rõ ràng không nói gì mà.
"Có thể đem người nhốt vào hoàng tù, trừ Đương Kim hoàng thượng còn có ai
vào đây được?" Đỗ Trọng Khang trực tiếp đem vấn đề trả lời nàng.
"A?" Mai Phượng Tuyết kinh ngạc, khẽ nhếch môi trái tim. Trời ạ, sao nàng
lại dấu đầu lói đuôi rồi? Thôi, nói cũng đã nói rồi. "Đúng, ta chính là
cung nữ dự bị được tuyển chọn vào cung, chính là muốn gả cho hoàng
thượng. Như vậy ngươi vừa lòng chưa?"
"Ta không cảm thấy vừa
lòng." Đỗ Trọng Khang cười nhạt."Ngược lại, ngươi tại sao phải vì gả cho hoàng thượng mà đến xin rượu thuốc?"
"Mọi người nói Hoàng thượng bị bất lực, ngươi không biết sao?" Mai Phượng Tuyết ko biết đây là
chuyện ko thể đem lên bàn mà nói, vẫn còn thao thao bất tuyệt lớn tiếng.
"Sao ngươi biết hoàng thượng bị bất lực?" Theo hắn biết, chuyện này là tối
mật, ko thể để lộ. Người anh em cùng cha khác mẹ với hắn làm sao có thê
tử đạo hạnh kém cỏi đến vậy!
Chỉ là nàng đã bị hắn chọn trúng, vị huynh đệ kia đừng có nghĩ đến chuyện nạp phi.
"Mẹ ta nói với ta." Mai Phượng Tuyết đắc ý ngẩng cao đầu.
Nghe được đáp án, Đỗ Trọng Khang thiếu chút nữa bị rớt xuống ghế."Mẹ ngươi
nói cho ngươi sao? ! Mẹ ngươi cùng hoàng thượng có quen biết sao?"
Theo hắn đoán, chẳng lẽ mẹ nàng có quen biết với cả thái y ở trong cung?
"Làm sao mà mẹ ta có thể quen biết với người ở trong cung chứ?" Mai Phượng
Tuyết nháy mắt một cái."Mẹ ta kể, hoàng thượng có tam cung lục viện, bên trong có rất nhiều rất nhiều nữ nhân, hoàng thượng phải bồi rất nhiều
nữ nhân ngủ, ngủ cùng với nhiều nữ nhân sẽ ko thể giơ lên được. . . . .
." Mẹ ta nói như vậy không sai chứ?"Dù sao mẹ ta rất lợi hại, có thể suy luận ra hoàng thượng không giơ lên là được rồi."
"Mẹ ngươi thật là lợi hại." Đỗ Trọng Khang mỉm cười ca ngợi.
"Đúng vậy." Mai Phượng Tuyết nghe thấy mẹ của mình được biểu dương, lấy làm
đắc ý lắm."Cho nên mẹ ta mới bắt ta tới đây tìm thuốc chữa trị, để đổi
lấy hạnh phúc cả đời ta."
Thành thật mà nói, nàng còn chẳng biết
việc nam nhân có giơ được cái gì lên và nó ảnh hưởng gì tới hạnh phúc cả đời của nàng, nàng chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo lời mẹ.
"Thì ra là như vậy." Đỗ Trọng Khang gật đầu tỏ vẻ như đã hiểu.
"Vậy ngươi biết được nguyên nhân rồi, có thể bán cho ta một ít rượu thuốc,
cho ta thử một chút?" Mai Phượng Tuyết cố ý làm cho sự việc trở nên
nghiêm trọng. "Việc hoàng thượng có giơ được lên hay ko rất quan trọng
đấy."
Đỗ Trọng Khang giương nhẹ khóe môi, tròng mắt đen nhìn
khuôn mặt tinh xảo của nàng."Ta cũng rất muốn cho ngươi dùng thử, vấn đề là phương pháp ngươi nói thật sự không đúng lắm, ta sợ sau khi ngươi
trở về sẽ thử lung tung, sau đó lại đổ tại thuốc của ta ko hiệu nghiệm."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...