Diệp Tranh Lưu quả quyết mở ra giao diện trang bị thẻ trong hệ thống.
Giữa bao nhiêu thẻ trang bị tầm thường với sắc nước mực nhạt nhòa, thẻ trang bị năm sao lấp lánh ánh bạc hiện ra vô cùng nổi bật.
Trước khi chạm tay vào thẻ, nàng cố tình ngưng lại đôi chút, từ mọi góc độ thưởng thức vẻ cao quý phi phàm của thẻ năm sao.
Xem kìa, ánh bạc thanh lịch tôn quý như khối bạch kim luôn sáng rực rỡ.
Xem kìa, những ký tự Hán đẹp đẽ, mềm mại và nét chú thích rõ ràng...
[Thẻ Trang bị: Dòng nước trôi đi, chẳng ngừng ngày đêm
Hạng: Năm sao
Mô tả thẻ trang bị: Dòng sông cuồn cuộn trôi mãi, thời gian trôi qua cũng như dòng nước.
Đây là một thẻ trang bị liên quan đến dòng chảy của thời gian, ngài có thể tìm cho nó một kỹ năng phù hợp chăng?
Khi sử dụng thẻ trang bị này, uy lực của kỹ năng tăng 50%.
Nếu chủ nhân của thẻ có tính tình tương hợp với thẻ, uy lực sẽ tăng thêm 60%.]
Diệp Tranh Lưu lập tức ngồi thẳng dậy, đôi mắt nàng sáng lên lấp lánh.
Trời ạ, thẻ trang bị về thời gian!
Lại còn mang danh ngôn của Khổng Tử!
Một thẻ trang bị liên quan đến dòng chảy thời gian, chẳng phải sinh ra để kết hợp với kỹ năng "Mười năm một giấc mộng Dương Châu" của Đỗ Mục sao?
Chỉ là, đoạn “nếu chủ nhân có tính tình tương hợp” kia phải hiểu sao cho đúng đây?
Hừm, cổ nhân sĩ tử, tính tình hẳn đều tương hợp với Thánh nhân Khổng Phu Tử rồi chứ sao.
Nếu không tương hợp thì họ làm sao đi thi công danh được? = =
Diệp Tranh Lưu không chần chừ, quyết định chụp ngay thẻ trang bị quý này lên cho Đỗ Mục, có thẻ này trang bị, thời gian kỹ năng “Mười năm một giấc mộng Dương Châu” sẽ từ năm giây kéo dài đến tám giây.
Ba giây ấy đủ để nàng làm thêm bao việc.
Ngay khoảnh khắc Diệp Tranh Lưu vội vàng rút ra thẻ Đỗ Mục ra, xác nhận chữ trên mặt thẻ không hề sai khác, nàng liền từ từ mở to đôi mắt.
Thẻ vẫn là thẻ cũ, nhưng có thứ gì đó đã khác đi.
Tên: Đỗ Mục
Kỹ năng 1: Mưa rơi lất phất tiết Thanh Minh, Tê tái niềm riêng khách bộ hành.
Hỏi thăm quán rượu nơi nào có, mục đồng chỉ xóm Hạnh xa xanh.
(lv2)
Kỹ năng 2: Thần thực hữu trường sách, bỉ khả từ tiên si* (lv1)
Kỹ năng 3: Lưu lạc sông hồ với rượu cay, lưng thon gái Sở bế trên tay.
Mười năm một giấc mộng Dương Châu, Tình phụ lầu xanh được tiếng này (lv2)
Diệp Tranh Lưu run rẩy cầm thẻ bài Đỗ Mục trong tay, trong lúc nhất thời chẳng biết nên nói gì thêm.
Diệp Tranh Lưu nghi hoặc không biết có phải mắt mình bị lừa hay không, nhưng thẻ bài Đỗ Mục rõ ràng có thêm một đoạn dài, và dường như còn được nâng cấp thêm một bậc.
Điều bất ngờ này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng.
Tuy nhiên, việc không nhắc đến điều ấy, truyền thống tốt đẹp vẫn nên giữ gìn.
Về nguyên nhân thẻ bài Đỗ Mục có sự thay đổi, trong lòng Diệp Tranh Lưu có một suy đoán.
Trước đây, khi nàng chiến đấu với con rối đất, à không, với nam nhân đầm lầy, để thoát khỏi vũng bùn, nàng đã đọc toàn bộ bài thơ Thanh Minh và Khiển Hoài.
Không ngờ hiệu quả lại vượt ngoài dự liệu, hai kỹ năng này phối hợp với nhau quả thật đã giúp Diệp Tranh Lưu thoát khỏi nguy hiểm.
Khi đó, Diệp Tranh Lưu không suy nghĩ nhiều, bởi vì trong một ngày xảy ra quá nhiều biến cố.
Từ việc tiêu diệt nam nhân đầm lầy đến việc trị thương cho Sát Hồn, rồi đến việc bước vào đêm tối, cả những mối đe dọa từ Tòng Ảnh và Mộ Dao Quang...
Những vấn đề khó khăn này liên tiếp khiến Diệp Tranh Lưu mệt mỏi, đến nỗi bây giờ nàng mới có thời gian để xem xét sự biến hóa của thẻ Đỗ Mục.
Là chủ nhân của thẻ Đỗ Mục, Diệp Tranh Lưu có thể cảm nhận được: Khi kỹ năng một và kỹ năng ba của thẻ Đỗ Mục biến thành toàn bộ một bài thơ, mỗi câu trong đó đều có thể tách ra và sử dụng riêng biệt.
Nàng có thể dùng câu “mục đồng chỉ xóm Hạnh xa xanh” để chỉ đường cho mình, hoặc chỉ cần dùng “Tê tái niềm riêng khách bộ hành” để gây trạng thái tiêu cực về tinh thần cho đối thủ.
Có thể nói, mặc dù trên thẻ Đỗ Mục hiện tại vẫn chỉ có ba kỹ năng, nhưng nếu Diệp Tranh Lưu chia chúng ra để sử dụng, hai bài thơ Thanh Minh và Khiển Hoài hoàn toàn có thể coi như tám kỹ năng khác nhau.
Tám kỹ năng!
Lúc này, trong lòng Diệp Tranh Lưu chỉ còn một ý niệm…
Nàng phải có thẻ của Bạch Cư Dị! Nàng phải nâng cấp Trường Hận Ca!
Chẳng mấy chốc, Diệp Tranh Lưu cúi đầu tự an ủi mình, nghĩ rằng tạm thời vẫn chưa đến lúc mộng mơ, tốt hơn là nên đứng dậy tiếp tục gánh gạch thôi.
Mộng tưởng quả thật đầy đặn, nhưng đối với loại bể thẻ bài pha trộn giữa thẻ trang bị và thẻ nhân vật như thế này, muốn bốc được Bạch Cư Dị thì đúng là phải đợi đến năm khỉ tháng ngựa.
Tuy nhiên, sự biến hóa của thẻ Đỗ Mục hiển nhiên đã cho Diệp Tranh Lưu lưu thêm nhiều linh cảm.
Vì nàng đã đọc hết bài thơ của Đỗ Mục nên bài Thanh Minh mới có thể "từ không mà có" mà hiện ra.
Nếu vậy, nếu nàng ngẫu nhiên đọc thêm những câu thơ khác của Đỗ Mục, liệu trên mặt bài có xuất hiện thêm vài kỹ năng mới hay chăng?
Nghĩ đến đây, nàng không do dự mà thốt ra những câu danh ngôn của Đỗ Mục.
“Đình xa tọa ái phong lâm vãn!” (Rừng phong say cảnh chiều ngừng bước)
“Ngọc nhân hà xứ giáo xuy tiêu!” (Người ngọc giờ đâu dạy sáo đàn)
“Cách giang do xướng Hậu đình hoa!” (Cách sông hát khúc “Hậu đình hoa”)
… Ừm, dường như có điều gì đó không ổn thì phải.
Thẻ bài Đỗ Mục nằm yên lặng trong lòng bàn tay của Diệp Tranh Lưu, không có lấy một phản ứng nhỏ nhoi nào trước những nỗ lực của nàng.
Lẽ nào là do câu thơ chưa hoàn chỉnh? Hay chỉ có thể bổ sung toàn bộ những câu có sẵn?
Diệp Tranh Lưu chỉnh lại tâm tình, lại cẩn trọng đọc toàn bộ bài Thu Tịch từ đầu đến cuối.
Chưa hết, nàng còn lấy ra thẻ bài Lý Hạ và lẩm bẩm toàn văn bài Khổ trú đoản.
Mười giây trôi qua.
Ba mươi giây trôi qua.
Một phút trôi qua.
Cả thẻ bài Đỗ Mục và Lý Hạ đều vẫn giữ vẻ yên tĩnh không đổi, dường như chẳng có một sự biến đổi nào diễn ra trên mặt thẻ bài khiến người ta không thể liên tưởng đến chút thay đổi gì trong kỹ năng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...