Đối diện với tình thế khẩn cấp trước mắt, Diệp Tranh Lưu không nghĩ ngợi nhiều lập tức quyết định rút thẻ bài.
Giờ mà không rút còn chờ đợi khi nào nữa, mười lần rút thẻ bài tuy tốt, nhưng phải có mạng mà dùng mới được!
Bùn lầy dâng lên nhanh chóng ngoài dự liệu, trong chớp mắt đã lan tới bụng của nàng khiến Diệp Tranh Lưu không khỏi hoảng loạn.
Mặc dù nàng đã dùng tốc độ nhanh nhất để mở màn hình trong suốt trước mắt nhưng để rút được thẻ bài, nàng vẫn cần qua vài bước thao tác.
Quẹt qua mục hồ sơ nhân vật, mở giao diện rút thẻ bài chỉ là hai bước ngắn ngủi, nhưng bùn đã dâng lên đến tận nách của Diệp Tranh Lưu.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nàng đã cảm nhận được áp lực từ dòng bùn xộc vào ép nặng lên phổi, khiến mỗi hơi thở càng thêm khó khăn.
Không chút do dự, nàng ấn ngay nút rút thẻ bài, sống chết tất cả nhờ vào lần này!
Bùn lầy hôi thối vẫn không ngừng dâng lên, khi Diệp Tranh Lưu vừa bấm nút, bùn đã tràn qua vai nàng, thứ lực lượng quái dị trong bùn đã khóa chặt tay chân nàng không cho phép nàng cử động dù chỉ một chút.
Trong lúc Diệp Tranh Lưu dồn toàn bộ hy vọng vào lần rút bài này, ánh sáng vàng của bài không hề xuất hiện.
Màn hình bật lên một trang mới: “Xin hỏi, ngài có chắc chắn muốn rút một lần không?”
Bàn tay của Diệp Tranh Lưu đã không thể động đậy, nàng chỉ còn cách hét lớn: “Rút! Rút! Rút!”
Nhưng màn hình vẫn im lìm không nhúc nhích.
Thật khốn nạn, thứ này không chấp nhận điều khiển bằng giọng nói!
Diệp Tranh Lưu trầm mặc: “...”
Nàng thề rằng từ nay về sau, tất cả những trò chơi chỉ chấp nhận thao tác cảm ứng, không cho phép điều khiển bằng giọng nói đều nên bị tiêu diệt!
Bùn lầy đã dâng tới cổ sắp nuốt chửng cả cằm nàng.
Diệp Tranh Lưu đành gắng sức ngửa cổ lên, cố kéo mũi miệng ra cao thêm chút nữa, dù chỉ kéo dài được một giây cũng là điều tốt.
Kỹ năng không thể sử dụng, không rút được thẻ bài, đối thủ kinh nghiệm dày dặn, tâm trí vững như đá tảng, hơn nữa cũng chẳng tỏ vẻ gì là muốn hành hạ con mồi...
Trước khi nàng hoàn toàn bị bùn lầy nuốt chửng, mùi hôi thối đặc trưng của đầm lầy đã phủ kín mặt nàng trước tiên.
Bùn thối ngập tràn trong khoang mũi, khoang miệng, và do phổi bị áp chế, nàng phải gắng sức để thở, khiến cho mỗi hơi hôi thối càng thêm rõ ràng, đậm đặc.
Khí độc từ bùn xông lên khiến đôi mắt nàng cay xè, nước mắt lưng tròng phủ lên một lớp mờ ảo.
Qua lớp màng nước mờ mịt, Diệp Tranh Lưu nhìn thấy đối thủ của mình đứng sừng sững trên một cao đài được đắp từ bùn lầy.
Gã chậm rãi bước qua bước lại, đứng trên cao nhìn xuống nàng với ánh mắt lạnh lùng vô cảm tựa như một vị thần đang ban phát phán quyết.
Nhưng liệu gã thật sự là thần sao?
Lúc này, bùn nhầy nhụa đã dâng lên tới dái tai nàng, gần như sắp tràn vào tai.
Trong giây phút sinh tử khẩn cấp này, một tia sáng bỗng lóe lên trong đầu Diệp Tranh Lưu như thể một ý tưởng đột ngột xuất hiện.
Nàng hít một hơi thật sâu, thổi bùn đất ra khỏi miệng, dồn hết chút may mắn cuối cùng lớn tiếng hô lên kỹ năng thứ nhất của thẻ bài Đỗ Mục.
“Mưa rơi lất phất tiết Thanh Minh, Tê tái niềm riêng khách bộ hành!”
Cầu trời đổ xuống một cơn mưa, liệu mưa có thể gột sạch lớp bùn lầy trước mắt chăng?
Tê tái niềm riêng khách bộ hành… trong lòng nặng trĩu, liệu nỗi lòng xót xa này có thể khiến thẻ bài tạm ngưng được hay không?
Theo lẽ thường, trừ khi trích dẫn từng đoạn, nếu không thì một bài thơ phải được đọc đầy đủ mới thông suốt văn khí.
Bài thơ “Thanh Minh” mà ngay cả trẻ con cũng có thể thuộc lòng này...
Nếu ngay cả điều đó cũng không thể phát huy hiệu quả, thì nàng...
Bùn lầy sền sệt đã tràn qua đôi môi Diệp Tranh Lưu, nàng đành ngậm chặt miệng, cố hít một hơi sâu cuối cùng bằng mũi.
Sống sót, dùng toàn bộ sức mạnh của mình để sống sót.
Cho dù chỉ kéo dài được thêm một giây nữa, cho dù những khoảnh khắc mà nàng giành giật chỉ mang đến thêm nỗi đau, nàng cũng quyết không từ bỏ khát vọng được sống của mình.
Giống như bao lần nàng giành giật lại mạng sống từ tay bệnh tật, giống như khi nàng chiến đấu với thần chết trên giường cấp cứu bằng nhịp tim bền bỉ, giống như trong những khoảnh khắc tưởng chừng như đã bị nhấn chìm, nàng vẫn kiên định dõi theo tia sáng mong manh còn sót lại trong tâm thức.
Sinh mạng của nàng không phải là điều dễ dàng có được, đó là mạng sống mà cha mẹ kiếp trước của nàng đã dốc hết sức lực và chi phí đắt đỏ để bảo vệ, là kết quả của những bác sĩ đã dày công cứu chữa trên bàn mổ, và là kỳ tích được trời xanh ban cho, dù nàng đã từng trải qua cái chết.
Vậy nên, nàng tuyệt đối sẽ không khuất phục trước cái chết, nàng mãi mãi sẽ giữ lấy ngọn lửa sinh tồn trong lòng mình.
Dù có bị ngạt thở, dù có mất đi ánh sáng, dù có bị đầm lầy nhấn chìm.
Lớp bùn dày đặc cuối cùng cũng đã vượt qua chiếc mũi của Diệp Tranh Lưu.
Nàng giữ chặt lấy hơi thở cuối cùng không để bùn lầy tràn vào mũi và tai quá nhanh, rồi cương quyết nhắm mắt lại.
Trong lòng nàng lúc này, một câu thơ không ngừng được nàng nhẩm đi nhẩm lại.
“Mưa rơi lất phất tiết Thanh Minh, Tê tái niềm riêng khách bộ hành!”
“Mưa rơi lất phất tiết Thanh Minh, Tê tái niềm riêng khách bộ hành!”
“Mưa rơi lất phất tiết Thanh Minh...”
Nàng sẽ dùng kỹ năng này, dùng cho đến khi nàng không còn ý thức, dùng cho đến khi nàng chết.
Mưa phùn rơi lả tả, chiếc áo xuân ướt đẫm, trong cái lạnh đặc trưng của tiết Thanh Minh, một nỗi buồn đau mất hồn sẽ vây quanh ngươi.
Ngươi có từng cảm nhận qua nỗi đau đó chăng?
Cái chết của Diệp Tranh Lưu ở kiếp trước ắt hẳn cũng sẽ khiến những người yêu thương nàng đau khổ đến tê tái như vậy.
Diệp Tranh Lưu, giữa lúc đôi mắt nàng vẫn khép lại, cảm nhận được ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài sắp bị bùn lầy hoàn toàn che phủ thì dưới chân nàng bỗng nhiên chạm đến mặt đất vững chắc.
Chẳng lẽ đã thành công rồi sao?
Thẻ bài đã ngừng hoạt động ư?
Diệp Tranh Lưu không dám tin, nàng thử đạp nhẹ chân xuống đất, cuối cùng đã xác nhận rằng mình không còn tiếp tục chìm xuống nữa.
Còn về phần cơ thể nàng, vốn đang bị nhấn chìm sâu trong bùn lầy...
“Lưu lạc sông hồ với rượu cay, lưng thon gái Sở bế trên tay!”
Không chút suy nghĩ, trong lòng Diệp Tranh Lưu liền ngâm nốt câu thơ cuối cùng trong kỹ năng thứ ba của Đỗ Mục.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...