Diệp Tranh Lưu mở gói giấy không nhỏ kia ra, kiểm tra một lượt các vật phẩm bên trong.
Ngoài dự liệu, tâm tư Mộ Dao Quang quả nhiên rất tinh tế, đồ vật trong gói giấy được chia thành nhiều túi nhỏ, mỗi túi nhỏ lại có bút mực chú thích, đồ đạc bên trong vô cùng đầy đủ.
Diệp Tranh Lưu mở túi nhỏ có ghi chữ “dược”, liền thấy hai lọ thuốc trắng hảo hạng, cùng vài loại dược hoàn thông dụng khác, chất lượng không hề kém so với những thứ Ứng Loan Tinh từng ban cho nàng.
Ngoài ra, Mộ Dao Quang còn chuẩn bị cho nàng một ít muối trắng và đường đỏ; lại có vài thước vải trắng sạch sẽ được cuốn trong hai chiếc khăn tay; thậm chí trong gói giấy nàng còn tìm thấy kim chỉ và dao nhỏ để sửa móng, cùng hai sợi dây buộc tóc cuộn nhỏ.
Những thứ này tuy không lớn, chiếm không nhiều chỗ, nhưng rõ ràng có thể nâng cao chất lượng cuộc sống lên một bậc.
Lúc này đây, ngay cả nàng cũng phải bội phục cái tâm tỉ mỉ khéo léo của y.
Thứ chiếm nửa gói giấy và cũng là vật rõ ràng nhất, lại được đính kèm hai chữ “cao điểm”.
Diệp Tranh Lưu mở ra, chỉ thấy bánh khoai tím sơn dược, bánh hải đường, bánh nếp, bánh sen mỗi loại có bốn miếng, tổng cộng gói thành một túi.
Khuôn bánh đều làm thành hình vuông vuông vắn vắn, giống hình mạt chược, hẳn là để tiện gói mang theo.
Người gói bánh hẳn là rất dụng tâm, lớp bao được buộc chặt vô cùng, dù bị Mộ Dao Quang tiện tay ném đi, bánh cũng không hề bị sứt mẻ.
Sát Hồn ngửi thấy mùi thức ăn lập tức từ giấc ngủ say chuyển sang thức tỉnh ngay tức khắc.
Diệp Tranh Lưu không để ý đến ánh mắt hau háu của hắn, nàng nhìn những món bánh bày ra trước mặt rồi lại cúi xuống ngửi, trong lòng luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Có lẽ vì hình dạng tương đồng? Mấy món điểm tâm này luôn cho nàng một cảm giác lạ lùng, dường như có điểm chung nào đó khiến chúng giống nhau đến mức đáng ngờ.
Nghĩ đến một cảnh tượng trong bộ phim truyền hình đã xem, lòng Diệp Tranh Lưu chợt động, bèn cẩn thận bẻ nhỏ từng miếng bánh ra.
Sự thật chứng minh, phim truyền hình không thể coi là thật.
Bên trong bánh không hề có tờ giấy nào, ngược lại, mùi mật ngọt và hương quế càng làm cho Sát Hồn thèm thuồng vô cùng.
Có lẽ Mộ Dao Quang không nghĩ nhiều đến thế.
Có lẽ ý định ban đầu của y khi mang bánh đến chỉ đơn thuần là để bồi bổ thêm cho nàng.
Diệp Tranh Lưu tìm kiếm mãi không có kết quả đành chia sẻ đồ ăn với Sát Hồn.
Lúc này, bên cạnh họ là hai cái xác nằm vắt ngang, máu chảy dưới đất đã đông lại thành vũng bùn đen tím, trong lao phòng u ám còn thoang thoảng hương lạ từ người Mộ Dao Quang, Sát Hồn ăn không chút phép tắc, tiếng nuốt nhai vang lên ùng ục.
Mà nàng đang nhai nhóp nhép vị ngọt lâu ngày mới gặp trong miệng, giữa cảnh tượng, âm thanh, mùi vị và tình cảnh như vậy, bỗng nhiên lại cảm nhận được một chút khôi hài như trong cách bố trí của một tấm áp phích phim Tết.
Dù sao đi nữa, bất kể cuộc sống thay đổi thế nào, ngày tháng cũng vẫn phải trôi qua.
Có thể hôm nay còn đang lẩn lút trong những cuộc tập kích và ám sát,nhưng ngày mai lại có thể được ân xá bất ngờ.
Giống như việc nàng không ngờ miệng mình lúc này lại có thể nếm được vị ngọt của bánh, không ai biết được điều gì sẽ xảy ra trong khoảnh khắc kế tiếp.
Mặc cho sự việc gì xảy đến, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
……
Mộ Dao Quang nhẹ nhàng bước qua hành lang dài lát đá xanh của phòng đấu.
Trong lao phòng ánh sáng mờ mịt, mặt đất dưới chân có chỗ còn gồ ghề lồi lõm, y không mang theo đèn lồng nhưng bước đi vẫn thư thả, không chút ngập ngừng.
Tâm tình của y vô cùng tốt, là loại vui mừng của kẻ vừa trừ khử xong một mối họa lớn.
Trên đảo ai cũng biết, đảo chủ là ân nhân cứu mạng của y, y lên đảo để báo ân sâu nặng ấy nhưng Tòng Ảnh thì lại không chịu tin.
Kẻ này lòng nghi kỵ vô cùng nặng nề, chỉ cần chút phong thanh là gã ta đã ngày đêm đề phòng.
Nhưng trớ trêu thay, chính Tòng Ảnh lại là người nắm giữ phòng đấu quan trọng nhất trên đảo.
Theo lẽ thường, Mộ Dao Quang và Tòng Ảnh mỗi người phụng sự cho một chủ, hai người đều mang theo những mưu đồ riêng.
Họ mang những mục đích khác biệt đến đây, nhưng gặp nhau tại hòn đảo quái dị này âu cũng là một đoạn duyên phận.
Trước số phận đã an bài như vậy, chẳng lẽ họ không nên đối diện mỉm cười, tự hiểu lòng nhau sao?
Thế nhưng Tòng Ảnh mãi vẫn không thể an tâm về y, hắn ta không chỉ phòng bị kỹ càng với Mộ Dao Quang mà thậm chí còn muốn đưa y vào chỗ chết.
Điều này thật sự khiến Mộ Dao Quang tổn thương, không chỉ là trái tim mà cả đầu óc cũng vì vậy mà mệt mỏi.
Trong mắt Mộ Dao Quang, Tòng Ảnh như một con chó hoang bị thương nặng, những vết sẹo từ quá khứ quấn quanh như dòi bọ bám vào xương, theo hắn ta suốt mỗi cơn ác mộng, khiến hắn ta trở thành một kẻ mắc bệnh tâm thần.
Nếu không nắm được nhược điểm của ai, Tòng Ảnh sẽ không thể yên lòng.
Vì hắn ta không tin rằng ân nghĩa là nhược điểm của Mộ Dao Quang, hắn ta đành phải vất vả tự tạo ra một cái khác cho y.
Khi điểm linh cho Diệp Tranh Lưu lần trước, y cố ý dùng loại khoáng vàng hạng nhất.
Từ lúc đó, ánh mắt của Tòng Ảnh đã bắt đầu có chút khác lạ.
Đêm nay y lại sai đầu bếp làm bốn món điểm tâm tươi mới, yêu cầu điều vị không dùng đường trắng mà phải hoàn toàn dùng mật ong;
Điểm tâm phải phảng phất mùi hương hoa quế nhưng trong quá trình lọc không được để sót một cánh hoa quế nào;
Khuôn bánh có thể làm bằng kích thước như mạt chược, nhưng hoa văn trên đó phải đủ bốn loại sắc hoa: Ngụy Tử, Dao Hoàng, Đậu Lục, Triệu Phấn, tóm lại là mẫu đơn là tốt nhất.
Đầu bếp chỉ nghĩ rằng có lẽ một cô nương nào đó trong Quần Ngọc Lâu tính tình kén chọn, còn y là lâu chủ nổi hứng nên chiều chuộng, nhưng vào tai Tòng Ảnh, hành vi này sẽ mang một ý nghĩa khác.
Nhìn cách Mộ Dao Quang "hiểu rõ" sở thích của Diệp Tranh Lưu như vậy, hắn ta sẽ nghĩ rằng Diệp Tranh Lưu và Mộ Dao Quang từ lâu đã quen biết.
Tòng Ảnh vốn đến đảo vì cái chết của một người cũ, vì vậy trong thâm tâm hắn ta sẽ sẵn sàng tin vào một đáp án như thế.
Giống như Diệp Tranh Lưu vậy...
Mộ Dao Quang muốn có nhược điểm của nàng, còn nàng chỉ cần một sự thuận tiện.
Nàng xuất hiện đúng thời điểm, vừa khéo léo lại thông minh, không chỉ thuận theo lời y mà còn nói những lời vô cùng hoa mỹ.
Mộ Dao Quang thích hợp tác với nàng bởi lẽ không cần phải thương lượng.
Tự nhiên, chỉ đưa thuốc chữa thương cho nàng thì chưa đủ, còn điểm tâm cũng chỉ là thoa dịu chút ít.
Điều Diệp Tranh Lưu khao khát nhất chính là sự tự do, và Mộ Dao Quang nhìn rõ điều này.
Vì vậy, nếu khi nào y lại cần đến nàng, chỉ cần y có thể mở ra cho nàng một cơ hội trốn thoát, vị cô nương họ Diệp này chắc chắn sẽ không chối từ.
Giống như Tòng Ảnh không thể từ chối chiếc nhược điểm mà hắn ta “tự phát hiện” ra, và sẵn lòng tin vào lý do mà Mộ Dao Quang khéo léo dệt nên.
Hãy cho người ta thấy những gì họ muốn thấy, họ sẽ mù quáng mà tin theo; hãy hứa với người ta những gì họ mong mỏi, họ sẽ không chần chừ mà lao vào con đường Mộ Dao Quang chỉ ra.
Mộ Dao Quang chậm rãi xòe quạt, mỗi bước chân y đi qua đều để lại một hương thơm nhẹ nhàng thoảng đến.
Dù tiếng bước chân đã xa dần nhưng mùi hương vẫn vấn vương trong không gian, lâu thật lâu mới tan.
Trên gương mặt y hiện lên một nụ cười nhạt, cây quạt khẽ lay động…
Thật chẳng hiểu, vì sao người ta lại nói lòng người khó đoán?
Rõ ràng, lòng người đơn giản biết bao nhiêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...