Ngược lại, Diệp Tranh Lưu từ từ dùng xong bữa tối nhưng không vội vàng ngủ ngay.
Nàng ôn tập lại hai lượt các kỹ năng trong bộ thẻ của mình, rồi lại ngẫm nghĩ cẩn thận về tình cảnh hiện tại, sau đó còn kiểm tra kỹ lưỡng những túi bí mật mà nàng đã khâu vào các nơi kín đáo xem chúng có còn ở nguyên vị trí hay không.
Chỉ đến lúc này, nàng mới đầy tâm sự mà từ từ nằm xuống.
Thực ra nàng vẫn còn đang phân vân, có nên dùng hai lượt rút thẻ kia hay không.
Nhưng câu nhắc nhở “mười lượt sẽ chắc chắn ra một thẻ” nghe qua lại chẳng mấy dễ chịu.
Điều này giống như ngầm ám chỉ rằng, nếu nàng chỉ rút từng lượt một thì rất có khả năng sẽ chẳng rút được gì sao?
Giả như tấm “thẻ bài” bảo đảm trong mười lần rút kia là ám chỉ đến nhân vật, thì chín lần rút còn lại, phải chăng sẽ giống như những lễ trang trong các trò chơi, hay chỉ là hoàn toàn tay trắng mà về?
Dựa theo định lý Murphy, càng lo lắng về điều gì thì điều ấy lại càng dễ xảy ra.
Vì vậy, Diệp Tranh Lưu quyết định trước mắt sẽ không liều lĩnh, mà trước hết hãy tích góp đủ mười lần rút bảo đảm mới tính sau.
Nàng hiểu rằng những thông tin mình nắm bắt còn quá ít ỏi, vốn liếng trong tay lại chẳng đủ nhiều, mà muốn dựa vào những điều ấy để vạch ra kế hoạch thoát khỏi hòn đảo này, quả thực là điều rất khó.
Cứ chậm rãi từng bước mà tiến… Hy vọng nàng có thể sớm đạt được tư cách tham gia quyết đấu.
Như thế, nàng mới có cơ hội bước ra ngoài để dò xét địa hình, thu thập tin tức, biết đâu sẽ gặp được vài cơ hội quý giá.
Mà trước khi đến lúc ấy, điều duy nhất nàng có thể làm chính là cố gắng chuẩn bị thật chu toàn, rồi ẩn mình, tĩnh lặng chờ đợi.
——————————
Ngày thứ hai, trạng thái của Sát Hồn đã có chút khởi sắc.
Trải qua một đêm an bình, nước giếng không phạm nước sông, so với buổi đầu tiên hai người gặp nhau với bao nhiêu cảnh giác, xa lạ và dò xét lẫn nhau, bầu không khí giữa Sát Hồn và Diệp Tranh Lưu đã trở nên thoải mái hơn nhiều.
Diệp Tranh Lưu kiểm tra vết thương trên người hắn, phát hiện dù nàng chỉ làm sơ sài việc xử lý và băng bó, thậm chí chẳng dùng đến dược liệu quý nhưng vết thương của thiếu niên này cũng đã bắt đầu liền lại.
Chỉ có thể cảm thán rằng, tuổi trẻ quả thật là điều tốt đẹp.
Bữa sáng lại là một bát lớn đầy ụ đậu và ngũ cốc, kèm theo một đĩa lá rau héo ngâm nước muối mặn.
Diệp Tranh Lưu cùng Sát Hồn mỗi người ngồi một góc trong phòng giam, không ai quấy rầy ai, lặng lẽ ăn xong bữa ăn này.
Sau bữa, Sát Hồn định quay lại đống rơm nằm xuống mà ngủ vùi, nhưng bị Diệp Tranh Lưu nhanh mắt ngăn cản.
Trong một bầu không khí hòa hợp như vậy, nếu không dò hỏi thêm chút tin tức thì chẳng phải uổng phí sao?
Nàng bắt đầu dò hỏi Sát Hồn về quá trình cụ thể khi tham gia quyết đấu, trong lòng cũng dần có những dự tính nhất định.
Quyết đấu chia làm hai loại: đơn đấu và quần đấu.
Đơn đấu thường là do ngục tốt đột ngột tới áp giải, còn quần đấu thì sẽ có thông báo trước.
Nhưng dù là đơn đấu hay quần đấu, chỉ cần đã bước lên đấu trường thì chắc chắn phải có kẻ bỏ mạng.
Trong đơn đấu, đối thủ phải chết.
Còn trong quần đấu, đối phương phải chết hết mới thôi.
Điểm hiểm độc là, trong các trận quần đấu, thường thì những tù nhân cùng một gian phòng giam sẽ bị chia thành hai phe.
Nói cách khác, trận chiến thực sự đã bắt đầu từ trước khi họ bước lên đấu trường.
Những bạn tù của Sát Hồn từ những đợt trước, như thư sinh dạy hắn cách nói chuyện bị chết vì những cuộc đấu đá nội bộ như thế.
Chỉ cần có quyết đấu sẽ có ngục tốt đến áp giải.
Theo như Sát Hồn miêu tả, đấu trường là một công trình vô cùng kiên cố (Diệp Tranh Lưu: “…”), khoảng cách từ phòng giam đến đó mất khoảng thời gian đốt một nén hương để đi bộ.
Nghe tới đây, Diệp Tranh Lưu không khỏi nảy ra một thắc mắc.
Sát Hồn có kiếm trong tay, mà người áp giải hắn chỉ là hai tên ngục tốt… Chẳng lẽ hắn chưa từng thử nhân cơ hội mà trốn thoát sao?
Về vấn đề này, Sát Hồn thành thật đáp lại.
Hắn từng chạy trốn.
Mới đến nơi này không bao lâu, trên đường đi đến đấu trường, Sát Hồn đã vung kiếm giết hai tên ngục tốt, đâm xuyên qua người chúng như xiên thịt, sau đó cầm thanh kiếm đầy máu quay đầu bỏ chạy.
Diện tích của Phù Sinh Đảo không nhỏ, thêm vào đó Sát Hồn lại có kinh nghiệm ẩn náu và tố chất phi thường nên hắn đã thành công lần mò đến bờ biển của đảo.
Rồi...!cũng chẳng có gì xảy ra nữa.
Sát Hồn với khuôn mặt không chút biểu cảm nói: "Ta không biết bơi."
Sát Hồn, một kẻ sói lai sinh ra trong rừng lại là một con sói cạn không biết bơi.
Diệp Tranh Lưu: "…"
Xấu hổ thay, phản ứng đầu tiên của nàng lại là: Chó bẩm sinh đã biết bơi, chẳng lẽ sói cũng không biết sao?
Nhưng ngay sau đó, Diệp Tranh Lưu sực tỉnh: Không đúng, Sát Hồn vốn dĩ đâu phải sói thật sự!
Tóm lại, Sát Hồn lao vào biển, vẫy vùng đến mức sắp chết đuối cuối cùng phải lê lết, ướt sũng trở lại bờ, rồi bắt đầu tiến hành những cuộc chiến du kích với cư dân trên đảo.
Dù hắn không có năng khiếu thức tỉnh thẻ bài, nhưng trong tay vẫn có thanh kiếm.
Sát Hồn lẩn trốn trên đảo ba ngày ba đêm, trong khoảng thời gian đó đã giao đấu với các thị vệ nhiều lần.
Hắn bị thương, còn bọn thị vệ thì tổn thất không ít nhân mạng.
Có lẽ vì không chịu nổi cảnh thủ hạ cứ tiếp tục dâng đầu cho Sát Hồn, đến ngày thứ tư, cuối cùng có một người ra tay, dễ dàng bắt giữ Sát Hồn.
Nhớ lại, Sát Hồn đưa tay diễn tả: "Người đó...!hắn rất hoa."
"Rất hoa?"
Diệp Tranh Lưu nhanh chóng lướt qua trong đầu hình ảnh của những nhân vật mà nàng đã gặp khi ra trước đại điện xét xử, cuối cùng tập trung vào Mộ Dao Quang, kẻ khoác trên mình bộ y phục rực rỡ như hoa gấm.
Nàng bắt chước bước đi kiểu cách của Mộ Dao Quang, còn giả vờ phe phẩy cây quạt: "Như thế này?"
"Đúng vậy."
Có vẻ như đích thực là Mộ Dao Quang.
Trước đó, khi thấy thị vệ trên đảo kinh hãi đến tận xương tủy đối với Mộ Dao Quang, Diệp Tranh Lưu đã đoán được rằng y không phải nhân vật tầm thường, chỉ là không ngờ y lại lợi hại đến vậy.
Sau khi bị bắt, không rõ vì lý do gì mà Sát Hồn không bị trừng phạt.
Tuy nhiên, do trên tay hắn đã nhuốm máu nhiều mạng người, các ngục tốt mới đến đều kiêng dè và căm ghét hắn, cố tình gây khó dễ, sắp xếp cho hắn những bạn tù khó nhằn nhất.
Và rồi, tất cả bạn tù đó đều chết.
Sát Hồn trở thành “con sói” mà mỗi khi nhắc tới, ngục tốt nào cũng phải lộ ra vẻ dè chừng.
Từ sau khi Sát Hồn trốn chạy, tất cả những đấu sĩ trên đường bị áp giải đến đấu trường đều phải mang gông cùm trên chân, và bị khoác những chiếc trọng giáp nặng nề.
Diệp Tranh Lưu từ tốn sắp xếp những thông tin này trong đầu.
Bỗng nhiên, nàng nghĩ đến một điều bèn hỏi Sát Hồn: “Phải rồi, khi ngươi ra đấu trường, dưới đài có bao nhiêu khán giả đang theo dõi?”
"Khán giả?" Sát Hồn lặp lại.
Diệp Tranh Lưu còn tưởng hắn không hiểu từ “khán giả” này, nhưng không ngờ ngay sau đó, Sát Hồn quả quyết lắc đầu.
"Không có khán giả."
"Chưa bao giờ có khán giả."
"Chưa từng có khán giả."
Diệp Tranh Lưu kinh ngạc mở to mắt.
Còn chưa kịp hỏi thêm, tiếng bước chân của ngục tốt đã vang lên trong hành lang.
Một lát sau, một ngục tốt thấp bé mang theo chiếc gông đi qua góc hành lang, lười nhác gõ vào cửa phòng giam của bọn họ.
"Tiểu cô nương kia, bước ra."
"Trận này đến lượt ngươi."
Cùng lúc đó, trước mắt Diệp Tranh Lưu lại xuất hiện giao diện hệ thống.
[Nhiệm vụ phụ: Chiến thắng một trận đấu
Miêu tả nhiệm vụ: Bất ngờ thay, một suất tham gia đấu trường đã đột nhiên đến với ngài, không rõ đây là vận may hay vận rủi của ngài.
Ngay cả một kẻ sói lai như Sát Hồn cũng hiểu rằng, trong cuộc đấu chỉ có hai kết cục: sống hoặc chết.
Vì mạng sống của ngài, vì tương lai, và vì ánh dương mà ngài muốn gặp, ngài chỉ còn cách cầm kiếm tiến về phía trước.
Xin hãy chiến thắng trong trận đấu này!
Phần thưởng nhiệm vụ: Cơ hội rút bài x 1]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...