Editor: Sakura Trang
Hoàng thành phồn hoa, trong đó thành Đông là phồn thịnh nhất. Lúc này đầu đường đầu hẻm treo đầy các loại hoa đăng, biển người rộn ràng, thực là náo nhiệt.
Vừa qua một ngã rẽ, liền thấy mấy vòng người vây quanh trước một cửa hàng.
“Chủ quản, ta dùng giá tiền gấp mười lần, bán hoa đăng này cho ta đi. Nữ tử vận cẩm y hoa phục trực tiếp để túi tiền lên bàn. Câu đố đèn nàng không trả lời được, chẳng qua cũng qua hơn một giờ rồi, dù sao cũng không có người có thể trả lời được mà phải không?
“Ngươi đây là làm trái quy củ.” Không đợi chủ tiệm nói chuyện, người xung trước hết đã không kiềm chế được hợp nhau tấn công. Giá thể này… chủ tiệm nhìn túi tiền thêu kim tuyến tuy là động tâm, cũng chỉ có thể lắc đầu từ chối.
Địch nhiều ta ít, nữ tử không bao lâu liền bị tiếng phản đối làm cho ngập chìm.
Từ xa Vi Sinh Lan ngắm ngọn đèn hoa đăng trên tay chủ tiệm, đúng là có nhiều sự khác biệt với các hoa đăng khác, dáng vẻ xinh xắn lả lướt nhìn thật khiến cho người khác vui vẻ.
“Nếu ta đi giành được ngọn hoa đăng kia, không biết có thể giành được một tiếng cười của giai nhân không?” Vi Sinh Lan cúi đầu nhẹ giọng hỏi người ngồi trên xe lăn, trong mắt tràn đầy nụ cười dịu dàng.
Kỳ Yến có chút mất tự nhiên nghiêng đầu sang bên, vành tai được tóc che giấu trở nên ửng đỏ.
Không bao lâu, đợi được Vi Sinh Lan đi từ trong cửa hàng ra, trên tay Kỳ Yến cũng theo đó nhiều hơn một vật. Một ít nam tử trẻ tuổi thầm đưa đến ánh mắt mơ ước khiến ánh sáng trong mắt Kỳ Yên tối dần. Bọn họ không chỉ nhìn hoa đăng y cầm trên tay, càng là nhìn người ở trước mắt y nhiều hơn!
“Ngươi nói đây là tiểu thư nhà nào?” Thiếu niên khuôn mặt thanh tú dùng cùi chỏ đụng vào đồng bạn bên cạnh, ánh mắt trên người Vi Sinh Lan cũng không rời khỏi.
Đồng bạn thở dài, trả lời rất thẳng thắn: “Cho dù là tiểu thư nhà nào thì ngươi cũng không có hy vọng đâu!” Dù ai có phần tâm tư này, khi nhìn đến nam nhân yên tĩnh như tranh vẽ kia thì cũng nên dừng lại.
Nhưng cái lý luận này hiển nhiên không thích hợp dùng cho tất cả mọi người… Ví dụ như Diệp Khởi Duẫn.
Suy nghĩ hôm nay là Lạc Hoa tiết, những người tham gia thịnh hội trong thành mười phần sẽ đi qua đây, Diệp Khởi Duẫn liền ôm ý nghĩ may mắn mà chờ ở chỗ này.
Quả thật trời không phụ người có lòng.
Thấy bóng dáng quen thuộc mà mình mong đợi ngày đêm, lúc này Diệp Khởi Duẫn liền bước nhanh về phía trước.
“Lan tỷ tỷ.” Diệp Khởi Duẫn muốn đưa tay kéo vạt áo của Vi Sinh Lan, nhưng bởi vì ánh mắt của nam nhân bên người nàng đã trở nên lạnh lẽo băng hàn mà lùi bước, thậm chí còn không tự chủ lui về sau một chút.
Lúc này hai mắt của Kỳ Yến đen chìm không ánh sáng, nếu như không phải Vi Sinh Lan vẫn còn ở nơi này…
Diệp Khởi Duẫn không biết nam nhân này là ai, nhưng bản năng xu lợi tránh hại của con người để cho hắn đến gần nơi có cảm giác an toàn.
“Khởi Duẫn.” Hai người dựa vào quá gần thật là không ổn. Vi Sinh Lan ngược lại rất tự giác kéo ra khoảng cách. Nàng chỉ coi Diệp Khởi Duẫn như đệ đệ, nhưng nàng cũng biết người này ôm nhiều tâm tư với nàng.
Cho nên chuyện quan trọng là nên làm rõ ràng, để tránh hiểu lầm.
Động tác này khiến mặt Kỳ Yến tốt hơn một chút, lại che miệng ho nhẹ mấy cái, không ngoài dự đoán khiến Vi Sinh Lan chuyển rời sự chú ý lên người y.
Vì vậy tiếp theo Diệp Khởi Duẫn liền trơ mắt đứng nhìn người mà mình thầm mến ân cần hỏi han nam tử khác, phần ôn nhu ân cần trong mắt là điều hắn chưa từng nhìn thấy…
Quan tâm người người yếu đuối bệnh tật là điều dễ hiểu, Diệp Khởi Duẫn tự mình an ủi mình một phen. Hơn nữa lại là mỹ nhân dung mạo xinh đẹp, hơn mấy phần thương tiếc cũng là bình thường.
“Lan tỷ tỷ, y là ai vậy?” Giọng nói thiếu niên trong suốt, trong con ngươi cũng lộ ra giống như sự tò mò đơn thuần.
Vi Sinh Lan xoắn xuýt, chính quân? Trắc quân? Nàng càng muốn trả lời là cái trước, nhưng bây giờ còn chưa phải là…
“Kỳ Yến, trắc quân của ta.” Thỉnh chỉ thật là không thể đợi thêm được nữa rồi.
“Không thể nào!” Lời nói phủ định không nghĩ liền bật thốt lên. Hai năm, hắn sao có thể không biết người này có cưới phu hay không. Cũng bởi vì bên người người này luôn không có ai, nên cho dù hắn bị ngoài sáng trong tối từ chối bao nhiêu lần, cũng chưa từng nghĩ qua muốn buông tha.
Kỳ Yến nghe vậy hơi hí mắt, âm thầm cười một cái: “Thê chủ.” Hắn có ác ý vô cùng mãnh liệt với thiếu niên này, thậm chí hắn cũng không thèm che giấu điều này.
Cái túi thơm lúc trước bị Vi Sinh Lan tùy ý đặt ở trên bàn, đã sớm không biết chìm nghỉm ở sông nào rồi… Mà trên người thiếu niên này lại đeo một cái giống như đúc.
Chuyện Kỳ Yến là trắc quân của Vi Sinh Lan ngoại trừ Cảnh đế và mấy người phủ Tả tướng liền không có người biết, thậm chí trước khi mang Kỳ Yến ra khỏi Liễu uyển, người trong Chiêu vương phủ biết trong phủ còn có một trắc quân cũng không nhiều.
Danh phận với một người nam nhân quan trọng biết bao nhiêu, nàng ăn người xong còn tệ bạc như vậy…
“Thê chủ, ta muốn đi thả hà đăng.” Kỳ Yến thấp giọng nói, lại không biến sắc kéo người lại gần chút. Làm sao y có thể không nhìn ra trước mắt Vi Sinh Lan đối với y áy náy nhiều hơn là yêu thích, trên thực tế y cũng không thiếu tính toán lợi dụng điều… này.
Vì vậy khi mưu tính muốn lòng người này, luôn không thể tránh khỏi muốn nhiều băn khoăn, do dự khó khăn quyết định, nhưng dù cảm thấy khó khăn hơn nữa y cũng quyết không từ bỏ.
Hốc mắt Diệp Khởi Duẫn ửng đỏ, hắn phí hết hai năm tâm tư với Vi Sinh Lan, bây giờ đột nhiên xuất hiện nam nhân không biết tên tự xưng là trắc quân của nàng.
“Đệ, đệ cũng muốn đi, Lan tỷ tỷ có thể mang theo đệ không?” Cố bỏ qua cảm giác đau nhói trong lòng, Diệp Khởi Duẫn cố hiện lên một nụ cười như bình thường. Nữ tử nhất thê nhiều phu là chuyện thường, hắn không nên để ý. Ngược lại điều này nói rõ hắn còn có cơ hội không phải sao?
Không đồng ý hình như có chút vô tình… Vi Sinh Lan nhìn về phía Kỳ Yến, không tiếng động hỏi.
Kỳ Yến giống như vô tình nghịch hoa đăng trên tay, tiếp đó cúi đầu xuống nhàn nhạt nói: “Lúc trước không phải nói, chỉ có thê chủ và ta sao.”
Ý muốn từ chối rõ ràng.
“Xin lỗi.” Vi Sinh Lan liền áy náy lắc đầu với Diệp Khởi Duẫn một cái, đối phương vểnh môi lã chã muốn khóc cũng không thể làm cho nàng thay đổi quyết định.
“Thê chủ chúng ta nhanh đi thôi, thượng du bờ sông sợ sẽ đầy người mất.” Kỳ Yến mở miệng thúc giục.
Hiếm thấy Kỳ Yến sẽ chủ động mở miệng yêu cầu nàng, cúi đầu không chịu nhìn người, chỉ một mình ngồi nghịch ngọn hoa đăng kia khiến Vi Sinh Lan cảm thấy rất là thú vị.
Người này… Chẳng lẽ lại đang ăn giấm việc này.
Đêm đến, khắp nơi thành Đông đèn đuốc sáng choang, sáng đến nỗi che lấp cả ánh trăng chiếu xuống. Xe lăn đẩy chầm chậm về phía trước, gần như không để cho người trên ghế có cảm giác lắc lư gì.
“Ngô, quả thật là đầy ắp cả người.” Vi Sinh Lan dứt lời liền đẩy Kỳ Yến đến một cửa hàng ít người. Chủ quán ngược lại cũng rất ân cần, nhanh chóng mang lên giấy bút.
Thả hà đăng cũng là một trong những tập tục của Lạc Hoa tiết, qua nhiều năm không thay đổi. Viết nguyện vọng vào tờ giấy, nhét vào ô nhỏ trong hà đăng, cuối cùng thắp sáng thả xuống bờ sông liền coi như hoàn thành phần cầu nguyện này.
Chẳng qua bước cuối cùng này nói thật có chút khó với Kỳ Yến… Kỳ Yến thấy Vi Sinh Lan ôn hòa khiêm tốn nói gì đó với mấy người trên bờ, một trong số những người đó quay đầu nhìn y một cái, liền gật đầu với Vi Sinh Lan.
“Bước cuối cùng này không bằng giao cho ta? Chàng ở một bên nhìn là được.” Mấy vị nữ tử vừa rồi chẳng qua là ở chỗ này thưởng thức cảnh hà đăng trôi, Vi Sinh Lan chỉ đơn giản nói rõ tình huống, các nàng liền vui vẻ đồng ý nhường chỗ.
Yên lặng hồi lâu, Kỳ Yến mới hơi có chút khó khăn nói: “Ta muốn tự mình hoàn thành, thê chủ có thể, có thể hay không… Giữ lấy eo ta…”
Mỹ nhân như ngọc, lúc này khuôn mặt hơi đỏ trong mắt lại lộ ra ánh nước long lanh, thực là cảnh đẹp ý vui. Chẳng qua nhan sắc xinh đẹp như vậy trừ Vi Sinh là liền không có người khác được thưởng thức.
“Như vậy?” Vi Sinh Lan nhìn như nhẹ nhàng mà khoác tay lên ngang eo Kỳ Yến.
“… Ừm.” Biết người này tuyệt đối sẽ không để y rơi xuống sông, Kỳ Yến yên tâm nghiêng người xuống.
Yên lặng nhìn chuyên chú vào ngọn hà đăng mình thả đang dần trôi xa kia, Kỳ Yến không nhịn được ngẩng đầu nhìn Vi Sinh Lan một cái.
Y muốn độc chiếm người này.
Không phải là muốn, mà bắt buộc.
Cho dù là ngọn lửa yếu ớt, một khi kéo dài, cũng sẽ lan tràn thành ngọn lửa không thể dập tắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...