Editor: Sakura Trang
Tối hôm qua bị dày vò ngoan, hôm nay Kỳ Yến tỉnh lại muộn hơn so với bình thường.
“Thê chủ?” Không nhìn đồng hồ cát Kỳ Yến cũng biết bây giờ nhất định là qua giờ Tỵ (9-11 h sáng). Mà Vi Sinh Lan rõ ràng đã mặc xong một bộ y phục màu huyền mặc, nhưng chỉ dựa ngồi ở đầu giường cũng không đứng dậy.
Đang… Đang đợi y?
Chỉ nghĩ như vậy thôi, Kỳ Yến cũng cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình đang từ từ tăng lên.
Vi Sinh Lan hứng thú nhìn vẻ mặt biến ảo liên tục của Kỳ Yến, mặc dù biểu hiện cực kỳ nhỏ, nhưng với nàng mà nói không khó để nhận ra.
Hôm qua còn rất chủ động, hiện tại lại đỏ mặt.
“Ân…” Ý thức được mình phát ra tiếng gì, nhất thời Kỳ Yến cắn nhẹ môi dưới. Nhưng y đợi hồi lâu, tay đặt ngang hông không có nửa cử chỉ vượt quá, chỉ là lực độ thích hợp xoa bóp hông đang bủn rủn giúp y.
“Tương lai còn dài.” Bắt được trong mắt Kỳ Yến lóe lên vẻ thất vọng, Vi Sinh Lan có chút bật cười hôn lên gò má của y.
Đôi mắt vốn hơi suy sụp lập tức liền sáng ngời trở lại, Kỳ Yến dùng ngón trỏ chạm nhẹ lên nơi vừa mới được hôn lên. Tiếp đó đầu ngón tay khẽ dời…
“Nơi này nữa.” Đặt nhẹ lên đôi môi mềm mại đỏ bừng mới bị tàn phá tối qua.
Lại nữa. Hơi có chút bất đắc dĩ nghĩ, Vi Sinh Lan vẫn là dung túng thỏa mãn mong muốn của y.
Kỳ Yến có lúc… Quả thật vô cùng chủ động.
Đối với điểm này, tối hôm qua Vi Sinh Lan đã có lĩnh hội sâu sắc. Lúc này nếu không nghe theo lời người này nói, người này sẽ kiên trì không buông tha cho đến khi nàng đồng ý mới thôi.
“Bây giờ hài lòng rồi chứ?” Vi Sinh Lan mang nụ cười hỏi.
Người bị nụ hôn sâu dài cướp đi hô hấp lúc này chỉ biết thở hổn hển không nói nên lời, hừ ra mấy chữ cũng khiến người không nghe rõ.
Mà ngoài cửa.
“Cái đó… Chủ tử bọn họ tỉnh chưa?” Ngu Thư Ngôn nghe trong phòng hình như có tiếng động, nhưng lại không dám tùy tiện gõ cửa hỏi, không thể làm gì khác hơn là nhờ Vân Sanh giúp đỡ.
Thật ra thì Vân Sanh cũng rất quấn quýt, hắn cảm thấy khẳng định vương gia nhà mình dậy rất sớm. Nhưng lúc này còn không ra… Khụ, chẳng may gõ cửa cắt đứt chuyện gì tốt thì làm sao.
Thị tử cảnh phòng tân hôn phải tuân thủ đến giờ hợi (9-11 h đêm) mới rời đi, trong thời gian này Ngu Thư Ngôn đứng ở bên ngoài, không thể tránh khỏi nghe được thanh âm truyền ra từ bên trong.
Hiện nhớ lại, Ngu Thư Ngôn vẫn là cảm thấy thẹn cực.
Hắn chưa từng nghe thấy thanh âm như vậy của công tử nhà mình, giọng vỡ vụn gần như vui vẻ lại gần như khóc khẽ… Nghe không chỉ khiến hắn mặt đỏ đến mang tai.
Trong lúc hai người quấn quít có phải lúc nên gõ cửa hay không, Vi Sinh Lan ngồi dậy, mở ám cách trước mặt Kỳ Yến, cầm chủy thủ vốn dùng để phòng thân ra.
Lưỡi đao sắc bén, chích nhẹ một cái lên bụng ngón tay, giọt máu liền tránh nhau chảy ra từ miệng vết thương. Đợi máu tươi nhỏ xuống dấu vết trên vải trắng, Vi Sinh Lan mới tiện tay ném chủy thủ về.
Đang muốn tìm thuốc cầm máu dán vào, đột nhiên Vi Sinh Lan phát hiện tay nàng bị tay Kỳ Yến cầm, sau đó ngón tay liền bị ngậm vào một nơi ẩm ướt ấm áp.
“…” Lúc Kỳ Yến chống lại ánh mắt của nàng không né không tránh, Vi Sinh Lan còn có thể cảm nhận được người này dùng đầu lưỡi mềm mại linh hoạt lởn vởn quanh đầu ngón tay của nàng.
Vi Sinh Lan híp mắt lại, tròng mắt hẹp dài nhất thời thấm ra ý xâm lược rõ ràng. Cong ngón tay bị ngậm trong miệng lên, bụng ngón tay để ở hàm trên êm ái nhạy cảm không cho cự tuyệt nhẹ nhàng gãi.
Nhìn người này giống như mèo nhỏ được gãi cằm vậy, bị trêu chọc chỉ có thể phát ra tiếng ô nhỏ, tâm trạng Vi Sinh Lan tốt quả qua cho y.
Rút ngón tay mang chút nước miếng ra, quét lên môi hơi mở ra, tăng thêm một tầng sáng bóng.
“Trước mặc đồ lót.” Vi Sinh Lan mang y phục đến trước mặt Kỳ Yến.
Kỳ Yến đáp nhẹ một tiếng, ngay sau đó ngồi dậy, thản nhiên bỏ chăn che trên người ra.
Trên da thịt như bạch ngọc thượng hạng phủ đầy dấu vết hôm qua để lại. Nhận ra tầm mắt của người bên cạnh, Kỳ Yến theo bản năng thả chậm mấy phần động tác đang mặc y phục.
Đường cong phần lưng ưu mỹ, eo mềm dẻo… Vi Sinh Lan nhàn nhã nhàn nhã thưởng thức cảnh đẹp này.
Các loại động tác làm xong hết rồi, nàng mới gọi hai người đã đợi lâu ngoài cửa vào.
“Vậy bây giờ đói không?” Vi Sinh Lan cố tình hỏi một vấn đề tương tự như tối hôm qua.
Người vừa mặc xong y phục nghe vậy, nhiệt độ trên mặt thật vất vả mới lui bước liền trở lại.
Hồn nhiên không biết khuôn mặt đỏ bừng lúc này của mình sẽ càng gợi lên hứng thú của Vi Sinh Lan, Kỳ Yến thành thật gật đầu một cái.
Triều đình phê chuẩn cho quan viên cưới gả nghỉ ngơi ba đến bảy ngày, dài nhất cũng không vượt quá mười ngày, nhưng Vi Sinh Lan xin với Cảnh đế những một tháng lận.
Chẳng qua chuyện vào triều đối với người vương gia nhàn tản không có quan chức như Vi Sinh Lan cũng chỉ là quy định mang tính hình thức, nói là xin nghỉ, thực tế trước đó cũng chỉ là Vi Sinh Lan nói vài câu với Cảnh đế mà thôi.
Ngược lại không chừng có người còn cho là nàng đắm chìm trong sắc đẹp a…
Bây giờ đã sớm qua thời gian dùng điểm tâm, cách bữa trưa còn gần hai giờ. Thực hộp Vân Sanh mang đến chứa một ít bánh ngọt tinh xảo, Vi Sinh Lan liền cầm một khối bánh như ý để trên môi Kỳ Yến.
“Không há miệng sao.” Vi Sinh Lan nhíu mày.
Người sau nghe vậy lập tức mở miệng cắn nhẹ một cái, chậm rãi thong thả nhai nuốt.
Nhưng Vi Sinh Lan không nghe đến người này nhận một lần được đút đồ ăn liền không chịu tự dùng tay đi lấy.
“Còn muốn nữa.” Đôi mắt đen láy bất giác đắp lên một tầng hơi nước, phảng phất như hắc diệu thạch trong hồ, góc cạnh vô tình được làm mềm lại.
Công tử nhà hắn, đây thật là công tử nhà hắn sao… Nội tâm Ngu Thư Ngôn quấn quít vạn phần. Lại nhìn dáng vẻ mắt nhìn thẳng, tai không nghe thấy của Vân Sanh ở bên cạnh, đột nhiên lòng sinh ra bội phục.
Nhưng trên thực tế Vân Sanh cũng không trấn định hơn hắn là mấy, chẳng qua trên mặt kéo căng bất động mà thôi.
Cảnh tượng thân mật yêu thương cưng chiều như vậy không biết giết chết mắt bao nhiêu nam tử nữa… Ngay cả thị tử thiếp thân như Vân Sanh nhìn cũng cảm giác như mắt bị thiêu.
Kỳ Yến biểu hiện đầy thỏa mãn lười biếng tựa lưng vào ghế, Vi Sinh Lan dừng động tác đút đồ ăn lại, đổi cầm khăn lau nhẹ trên môi y: “Ngày mai cùng chàng hồi môn, ngày kia ta sẽ lên đường đi Yên thành.”
Người nọ ở Yên thành xác thật có đầy đủ phân lượng để cho nàng tự mình đi đến cửa một lần.
“Không thể mang theo ta sao?” Người đang tựa lưng vào ghế phút chốc liền ngồi dậy.
Vi Sinh Lan chỉ nghĩ ngợi một lúc liền muốn uyển chuyển từ chối: “Lần này đi đường xá xa xôi, ta sợ chàng…”
“Thê chủ nhất định sẽ chăm sóc ta thật tốt.” Không đợi Vi Sinh Lan nói xong, Kỳ Yến liền nói trước.
Dứt lời y lại khẽ rũ mắt, tiết lộ mấy phần sa sút: “Vừa mới thành thân hai ngày…”
Mới vừa thành thân hai ngày liền bỏ phu lang nhà mình ở lại, trong lòng Vi Sinh Lan bổ sung thêm những lời này thay y.
“Mang chàng đi cùng là được chứ gì.” Vi Sinh Lan thở dài lắc đầu một cái, tốc độ thỏa hiệp ngay cả bản thân đều cảm thấy kinh ngạc. Nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, liền không muốn nuốt lời.
May mắn chuyến này tuy xa, cũng không có gì quá nguy hiểm để nói.
Còn chuyện người này cần nàng để tâm chăm sóc một chút… Vi Sinh Lan chỉ coi là chuyện đương nhiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...