Vốn đã biết rõ Thất vương gia có tâm tư riêng với mình mà vẫn giữ hắn lại rồi đích thân hầu hạ hắn tắm rửa thay y phục chính là thứ hành vi tự lấy đá đập chân mình ngu xuẩn nhất. Ngụy Tiểu Diểu vô cùng hối hận sao lại để cho cảm xúc chi phối như thế. Bây giờ lời đã thốt ra biết rút lại cách nào đây.
Nếu đã là tắm rửa thay y phục thì không thể diễn ra ở cái nơi ai cũng có thể tới lui là phòng khách, thành thử Ngụy Tiểu Diểu đành phải thỉnh vị Thất vương gia tôn quý này đến phòng riêng của mình, sai người đun nước nóng rồi lại dặn thủ hạ chạy đến vương phủ lấy y phục sạch đến.
Mẫu thân của Thất vương gia là Tuệ Thái phi nhiều năm trước đã xuất cung trở về nhà mẹ đẻ, chứ nếu không thì cái việc tắm rửa thay y phục này vẫn nên diễn ra ở chỗ của bà ấy, làm gì đến phiên chỗ của một tên thị thần nội cung chứ. Việc này nếu truyền ra ngoài chả biết sẽ khiến người ta đàm tiếu thế nào nữa.
Ngụy Tiểu Diểu cố nén tiếng thở dài. Thôi thì dù gì đây cũng là khách quý, là chủ tử, không thể cứ bỏ mặc ở đó để đi làm chuyện khác được. Cuối cùng y đành mời Thất vương gia tạm ngồi nghỉ dùng trà, còn mình thì hầu hạ cạnh bên.
“Ngươi cũng ngồi đi.” – Tống Vĩ bảo.
“Tạ ơn Vương gia, tiểu nhân đứng là được rồi.” – Ngụy Tiểu Diểu khéo léo khước từ.
“Ở trước mặt ta đừng có câu nệ lễ tiết, cũng không cần tự xưng tiểu nhân.”
“Tiểu nhân không dám vượt quá quy củ.”
Tống Vĩ ném đến một ánh nhìn phật ý – “Ngụy Tiểu Diểu, ngươi biết ta đối với ngươi…”
Ngụy Tiểu Diểu nhác thấy người dưới chuẩn bị khiêng nước vào bèn cắt ngang lời hắn – “Nước ấm đã có rồi, mời Vương gia vào trong.”
Mấy người hầu khiêng nước ra sau bức bình phong đổ vào thùng, ngoại trừ hai tiểu thị thân cận đang làm việc bên ngoài thì tất cả thái giám ở Diểu Nhiên cư đều chạy đến đây, kẻ cầm khăn người pha hương liệu người lại chuẩn bị dao cạo, nói tóm lại là trong chốc lát trong phòng đầy ắp người qua kẻ lại, đồng loạt có mặt hầu hạ Vương gia tắm rửa.
Ngụy Tiểu Diểu xưa nay ưa tĩnh mịch nên Diểu Nhiên cư không mấy khi ầm ĩ náo nhiệt, nhất là phòng riêng của y thì bình thường lại càng không mấy ai dám lai vãng, thế mà hôm nay lại nhộn nhịp đến thế.
Nói trắng ra thì bọn họ đều là đến nhìn lén vị chiến thần mặt lạnh trong lời đồn thôi. Thật sự thì cũng không thể trách bọn họ không hiểu quy củ vì những gì họ làm chính là chuyện hạ nhân cần làm, bằng ngược lại mới là không hiểu quy củ ấy. Mà kẻ luôn chấp hành quy củ nhất là Ngụy Tiểu Diểu thì chỉ đang hận một nỗi không thể vất đối tượng lại cho bọn họ để bỏ của chạy lấy người.
Tống Vĩ chậm rãi đứng lên, thân hình cao lớn của hắn được vây giữa đám hoạn quan yếu ớt càng tỏ rõ vẻ khôi ngô đĩnh đạc. Hắn lạnh lùng quét mắt đảo một vòng, không giận mà tự sinh uy khiến ai nấy rét run.
Nơi này đều là kẻ có mắt nên lập tức bỏ lại vật dụng lũ lượt kéo nhau chạy mất, lưu lại một mình Ngụy Tiểu Diểu đối mặt với “hung thần”.
Điều đó cũng có nghĩa là Thất Vương gia chỉ cần một mình y hầu hạ thôi.
Ái chà, Ngụy Tiểu Diểu thật sự không biết đây là lần thở dài thứ mấy trong ngày hôm nay rồi, chỉ đành giữ nghiêm nét mặt lên tiếng – “Mời Vương gia!
Tống Vĩ gật đầu đi ra sau bình phong.
Ngụy Tiểu Diểu vẫn gọi thêm một nội thị là Tiểu Đậu Tử vào giúp, sau đó bước ra phía sau đứng trước mặt Tống Vĩ, chủ động giúp hắn cởi bỏ áo choàng, kế là đai lưng và áo ngoài, sau cùng là áo trong và nội y rồi giao tất cả cho Tiểu Đậu Tử. Động tác của y mau mắn gọn gàng, tất thảy đều là thói quen khi hầu hạ Hoàng đế, chẳng có gì lóng ngóng cả.
Cuối cùng khi chỉ còn lại tiết khố thì y lại đâm do dự, nhưng rồi sau cùng vẫn ngồi xổm xuống đưa tay tháo gỡ nút thắt bên hông, vừa hướng hai mắt xuống vừa cởi nốt lớp y phục cuối cùng, để lộ ra đôi chân khỏe khoắn săn chắc cùng vật thể to lớn kia, hương vị đậm chất nam nhân cũng vì thế mà xộc vào mũi y.
Có vị tanh mà cũng đậm chất mị hoặc…
Ngụy Tiểu Diểu cảm thấy hơi khó thở, trong khoảnh khắc y còn có cảm giác đầu óc mình trở nên mơ hồ nữa.
“Ra ngoài đi!” – Ngụy Tiểu Diểu ra lệnh cho tiểu thái giám.
Tiểu Đậu Tử không dám trái lời nên vội vàng khom người lui ra, lòng tự nhủ hiện giờ đến cả Hoàng đế bệ hạ còn không triệu Đại tổng quản hầu hạ tắm rửa, thế mà vị Thất vương gia này lại cả gan đến thế.
Còn lại một mình với Tống Vĩ khiến Ngụy Tiểu Diểu không có cách nào khác, đành phải tháo mũ và cởi áo ngoài ra, xắn tay áo bắt đầu vốc nước tẩy rửa thân thể cho người kia.
Nước ấm từ từ chảy tràn trên thân thể, xuống đến mắt cá chân thì không còn sạch nữa, đủ để chứng tỏ người này đã mấy ngày không tắm rửa, lúc này đây cần phải tắm cho sạch một phen. Y lại nghĩ đến việc Tống Vĩ suốt dọc đường hẳn có đến quá nửa thời gian là ngồi trên lưng ngựa, có khi còn làm chết những mấy con rồi.
Ngụy Tiểu Diểu từng chút từng chút một vốc nước, tầm mắt không thể không đặt trên người của Thất vương gia. Rời kinh thanh mới non một năm mà da dẻ hắn càng thêm ngăm đen, thân thể cao hơn, bờ vai cũng rộng hơn, săn chắc hơn, tất thảy đều tràn ngập khí thế nam nhân oai dũng. Đây quả nhiên là những thứ mà y không thể có, đặc biệt là vật ở bên dưới vốn là biểu trưng của đàn ông, một thứ mà y vốn đã không còn sở hữu nữa.
Thất Vương gia là ngọn núi trùng điệp hùng vĩ, còn y chỉ là một ngọn cỏ cái kiến ti tiện mà thôi.
Mây cao và đất bùn khác biệt một trời một vực, phức cảm tự ti cũng vì thế mà ngập tràn khắp cõi lòng y.
Đây mới là một nam nhân chân chính, còn y thì đừng nói là nam nhân, đến cả một con người cũng chẳng có đủ tư cách để tự xưng nữa.
Từng có một văn nhân miêu tả về hoạn quan như thế này: “Trông xa thì không giống hình người, nhìn gần thì không giống tướng người, nghe kỹ thì không giống tiếng người, không có tình người.” (Đường Chân, Tiềm thư).
Ngụy Tiểu Diểu tự biết thân biết phận, tâm tình cũng không tránh khỏi tủi hổ, mắt nhìn nam nhân trước mắt không giấu nổi vẻ sùng kính, nhưng ngoài sự hâm mộ còn có cả đôi ba phần ganh tị và một phần mỏng manh là ý oán hận, suýt chút nữa đã xảy ra sai sót.
Trái lại Tống Vĩ kia lại không có tâm tư động chân động tay vào lúc này. Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho đến cùng, phải đem người kéo vào trong thùng để đôi bên làm uyên ương cùng tắm. Đó thật sự là việc hắn đang nghĩ hiện giờ.
Hắn đứng im hưởng thụ nước ấm, tầm mắt trước sau vẫn không rời khỏi Ngụy Tiểu Diểu nhưng y cứ một mực cúi đầu chẳng ngẩng lên nhìn hắn lấy một lần. Hắn hiểu đây vốn là quy tắc mà y đã quen từ lúc còn nhỏ, không được ngước lên nhìn thẳng vào mặt chủ tử vì đó là hành vi đại bất kính.
Hắn hy vọng sẽ có một ngày Ngụy Tiểu Diểu có thể ngẩng đầu dậy, dùng tư thế hiên ngang nhìn thẳng vào mình không chút sợ hãi, không để cho mặc cảm thân phận tôn ti trói chặt lấy bản thân.
“Ta hiện giờ và trước kia có gì khác nhau không?” – Tống Vĩ lên tiếng hỏi.
“Vương gia có phần đen hơn.” – Ngụy Tiểu Diểu cung kính đáp – “Mời Vương gia bước vào trong thùng.”
“Ừm!” – Tống Vĩ nhấc chân bước vào trong thùng ngồi xuống, dựa lưng vào thành.
Ngụy Tiểu Diểu xả tóc hắn xuống, lấy tay cào nhẹ giúp hắn gội sạch, mười đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp.
Tống Vĩ thoải mái nhắm mắt lại, toàn thân thả lỏng, bao nhiêu mệt nhọc suốt mấy ngày bôn ba lúc này mới gọi là trút bỏ hết. Hắn càng thêm thả lỏnghưởng thụ sự hầu hạ chu đáo của Ngụy Tiểu Diểu. Thôi thì cái gọi là uyên ương cùng lướt nước vẫn là nên chờ đến khi y tự nguyện cởi áo tiến vào đi.
Ngụy Tiểu Diểu gội đầu xong liền dùng khăn mềm bắt đầu chà lau cơ thể Tống Vĩ, lúc chạm đến bộ râu lún phún thì tay chợt ngứa ngáy. Quai hàm có nét người Hồ của Tống Vĩ nhờ thế mà càng thêm uy vũ, khí thế bức người, tính ra lại có vẻ hợp với hắn lắm. Nhưng rồi Ngụy Tiểu Diểu vẫn nhẹ giọng thưa –”Vương gia có muốn cạo râu không?”
“Ừ!” – Tống Vĩ gật nhẹ.
Cạo râu là phải dùng loại dao cực bén đặt ngay gần sát cổ họng, việc này vốn chỉ có thể cho phép người cực kỳ tín nhiệm làm giúp, huống chi hoàng tộc thì lại càng quan trọng bội phần.
Ngụy Tiểu Diểu bước ra gọi một thái giám thân cận vào. Đây là một thái giám có tay nghề rất khá, trong cung có không ít thị vệ đều nhờ gã giúp một tay.
Tống Vĩ hiển nhiên nghe ra tiếng bước chân của người khác bèn trừng mắt quát lên – “Cút, bổn vương chỉ cần một mình Ngụy Tiểu Diểu.”
Người nọ sợ run rẩy cả người, chỉ đành quay sang cười khổ với Ngụy Tiểu Diểu. Gã thật sự không dám hầu hạ vị vương gia đang đằng đằng sát khí kia.
Thiên hạ vẫn đồn đãi hắn trị quân nghiêm khắc, cực kỳ tàn khốc, nhỡ đâu có bất trắc gì thì mạng nhỏ khó lòng giữ.
“Tiểu nhân đã lâu không giúp Hoàng thượng cạo râu, tay chân không còn quen việc nữa rồi, chỉ e sẽ làm Vương gia bị thương mất.” – Ngụy Tiểu Diểu giải thích.
“Không sao đâu, ta muốn ngươi làm.” – Thất Vương gia vẫn kiên trì.
“Vương gia, việc này thật sự là làm khó tiểu nhân.”
“Được thôi, thế ngươi gọi người đến đi, hắn mà nhỡ tay phạm trúng bổn vương một dao thì ta cho người băm hắn một trăm dao.”
Gã kia vừa nghe thì dao cạo cầm trong tay cũng không vững nữa rồi.
Ngụy Tiểu Diểu thấy gã run rẩy như vậy mà còn bắt gã làm thì có muốn không bị thương cũng khó, cuối cùng đành phải cho gã lui xuống.
Gã vội vàng đặt dao cạo xuống rồi ba chân bốn cẳng lủi mất, lòng khấp khởi mừng bản thân đã giữ được mạng nhỏ. Sau khi ra khỏi đó rồi gã không nhịn được phải nói với người khác rằng chiến thần mặt sắt quả là danh bất hư truyền, trừng mắt một cái cũng khiến ta suýt nữa són ra quần. Quả nhiên chỉ có mỗi Đại tổng quản là có thể trấn tĩnh mà hầu hạ ông lớn này.
Ngụy Tiểu Diểu cũng không phải là không sợ mà là vốn không thể thoái thác, rốt cuộc đành phải thủ thế trước – “Vương gia, nếu tiểu nhân bất cẩn làm ngài bị thương thì một trăm đao kia tiểu nhân cũng đành chịu.”
Tống Vĩ lại lần nữa nhắm mắt, thuận miệng đáp – “Dù ngươi có cắt ta một ngàn dao thì ta cũng chẳng động đến một ngón tay ngươi.”
Ngụy Tiểu Diểu chẳng biết phải nói gì hơn.
Y trước mang thuốc cao chuyên dụng thoa lên mặt Tống Vĩ, sau đó một tay giữ lấy mặt hắn, tay kia dùng dao nhẹ nhàng đặt lên, cố nín thở chậm rãi cạo đi từng lớp râu.
Tống Vĩ hoàn toàn buông lỏng toàn thân như thể tin tưởng mang hết sinh mạng mình giao vào tay y vậy.
Lưỡi dao lạnh như băng đưa qua đưa lại trên da, bất kỳ lúc nào cũng có thể cứa đứt yết hầu hắn. Nhưng chính giờ khắc hiểm nghèo này cũng tràn ngập ý tình ngọt ngào. Cho dù Ngụy Tiểu Diểu thật sự muốn đoạt tính mạng hắn thì có khi hắn cũng tự nguyện đưa cổ ra chịu cứa thôi.
Tống Vĩ trong lòng than thầm quả nhiên bổn vương đối với ngươi đã si mê đến phát cuồng rồi, đến cả nguy hiểm cũng chẳng màng nữa.
Khác với sự thoải mái của Tống Vĩ, Ngụy Tiểu Diểu cứ như đang chạm vào một lớp băng mỏng, đến cả thở cũng chẳng dám, cứ sợ mình sẽ bất cẩn rạch một dao lên gương mặt tuấn tú này dù lòng y hiểu rõ hơn ai hết Tống Vĩ thật sự sẽ chẳng tính sổ với mình.
Cũng vì sự tình này mà lần đầu tiên y nhìn kỹ gương mặt của Tống Vĩ. Dung mạo hắn có phần không giống với các huynh đệ khác. Nếu người khác là tuấn dật đoan chính thì hắn lại như điêu khắc mà ra, cương nghị khôi ngô, anh vĩ bất phàm. Y thầm nghĩ nếu hắn đừng tỏ ra lạnh lùng mà có thể nhu hòa đi đôi phần, thậm chí là tươi cười thì dám chừng sẽ khiến không ít nữ nhi chưa chồng ở Đại Thiệu phải mất ăn mất ngủ.
Lại thêm việc trước khi rời kinh thì hắn nắm binh quyền trong tay, chưởng quản hai mươi vạn quân kinh thành và vùng lân cận, ra kinh rồi tuy chỉ nắm có năm vạn quân Sở Nam nhưng uy vũ thì vẫn như cũ, danh tiếng lan xa, dẫu Đại Thiệu chẳng thiếu nhân tài thì vẫn có thể tự xưng là anh hùng trong số ấy.
Nam nhân này là một vị anh hùng, là kẻ thiên chi kiêu tử.
Đời này liệu có ai dám bất kính, có ai không mang lòng ngưỡng mộ?
Ngón tay y khẽ chạm lên gương mặt đã sạch sẽ, ánh mắt cũng bất giác lộ ra vẻ kính ngưỡng cùng vẻ lưu luyến khó hiểu.
Nếu y không phải là Ngụy Tiểu Diểu, nếu y là nữ nhân thì y chắc chắn sẽ mang lòng yêu thương nam nhân này.
Nếu lúc này Tống Vĩ mà mở mắt, nhìn thấy được biểu hiện của Ngụy Tiểu Diểu thì chắc chắn sẽ điên cuồng bật người dậy túm lấy y một phát ăn sạch. Ăn no uống say xong sẽ gói lại xách về Sở Nam làm Vương phi.
Đáng tiếc thay hắn lại không mở mắt.
Ngụy Tiểu Diểu hoàn thành mọi sự trong nơm nớp lo sợ, không thấy máu chảy liền thở phào nhẹ nhõm rồi lấy khăn lau thật sạch.
Tính tình Ngụy Tiểu Diểu xưa nay vẫn thuộc loại cầu toàn nên y lại dùng khăn chà xát khắp cơ thể Tống Vĩ, làm đến mức trán lấm tấm mồ hôi, y phục cũng bị nước vấy ướt hết cả. Tất thảy mọi sự ghen tị cùng oán hận cùng cảm xúc phức tạp tựa hồ cũng đã theo đó mà bị gột sạch. Hiện giờ y chỉ muốn mang người này ra tắm cho sạch từ đầu đến chân, lòng y cũng vì thế mà nhẹ dần đi, trong lúc không để ý đã thốt lên một câu – “Chả hiểu vì sao Vương gia có thể chịu được một thân bụi bẩn thế này nữa.”
Tống Vĩ hiển nhiên không ngờ Ngụy Tiểu Diểu lại mở miệng nói chuyện, lời nói lại có phần như trách cứ thế này. Hắn không giấu vẻ kinh ngạc, khóe miệng cũng khẽ giương lên. Kiểu trách móc này thật sự đúng là khó cầu mà được, tâm tình cũng sung sướng hẳn – “Có những lúc luyện quân hoặc lãnh binh xuất chiến không tiện tắm rửa cũng là bình thường, thậm chí cả mấy tháng chẳng đụng đến nước cũng có nữa. Lần này cùng lắm chỉ là mấy ngày thôi, có đáng gì đâu.”
Ngụy Tiểu Diểu bị lời của hắn dọa cho nhảy dựng lên, một mặt tự trách mình không quản được miệng đã nói ra những lời bất kính, mặt khác lại bất ngờ vì hiếm khi thấy Vương gia nói một câu dài như thế, nhịn không được phải hỏi lại – “Mấy ngày tất cả?”
Tống Vĩ mở to mắt nhìn lại y – “Năm ngày.”
Ngụy Tiểu Diểu lại giật mình lần nữa. Sở Nam cách kinh thành xa như thế, nếu dùng xe ngựa thì ít nhất cũng phải đi mất một tháng, nếu là cưỡi ngựa thì cũng phải bảy tám ngày. Thất Vương gia đi cấp bách như thế chỉ vì muốn cho y ăn quả xà đằng vừa hái ư?
Ngụy Tiểu Diểu không thể nói hết những phức cảm trong lòng mình, sự kinh ngạc nhất thời làm y quên dời tầm mắt đi, mãi cho đến khi phát hiện Tống Vĩ đang nhìn mình không chớp mắt mới cuống quít cúi xuống.
“Ngụy Tiểu Diểu, ngươi thông minh như thế, cũng đã qua không ít năm chẳng lẽ lại không nhìn ra nguyên cớ sao?” – giọng nói của Tống Vĩ tuy trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, có điều vẫn giấu sao nổi sự dịu dàng ẩn chứa.
Ngụy Tiểu Diểu im lặng không đáp.
Đúng vậy, đã nhiều năm như thế, một kẻ nhạy bén như y sao có thể không hay không biết. Nhưng y lại chỉ có thể giả ngây giả ngốc, ngoài việc tỏ ra không biết thì chẳng thể làm gì khác.
Không cần biết là Thất vương gia thật lòng hay là đùa bỡn thì y cũng không thể đáp trả… Đơn giản vì y không xứng…
“Vẫn còn một nơi chưa rửa qua.” – Tống Vĩ đột ngột lên tiếng.
Ngụy Tiểu Diểu ngẩn người nghĩ xem còn sót chỗ nào thì đột nhiên nhớ ra, đáy mắt hiện lên một tia hốt hoảng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đến cả Hoàng đế bệ hạ cao quý nhất mà y còn từng kinh qua thì nay một Vương gia có gì mà phải chần chừ? Dẫu cho của Vương gia có thô lớn hơn của Hoàng đế thì y vẫn có thể bình tĩnh hoàn thành thôi.
Nghĩ như thế khiến Ngụy Tiểu Diểu cảm thấy dễ dàng hơn, thần sắc hòa hoãn đáp – “Vậy tiểu nhân xin mạo phạm.”
Bề ngoài Tống Vĩ vẫn lạnh lùng khiến người ngoài tuyệt đối không nhìn ra lòng hắn như lửa đốt đến nơi. Nơi ấy còn chưa bị động đến thì đã bắt đầu cứng rắn những muốn ngẩng đầu dậy rồi.
Ngụy Tiểu Diểu lấy khăn đưa đến nơi đang ẩn sâu dưới mặt nước, vừa lúc sắp chạm đến thì bên ngoài cất lên giọng truyền:
“Sở Nam vương tiếp chỉ~~~~~”
Hai người kinh ngạc nhìn nhau chốc lát, Ngụy Tiểu Diểu thu tay về còn Tống Vĩ thì nhướng mày đứng bật dậy, dùng khăn quấn quanh eo rồi đi ra ngoài.
Ngụy Tiểu Diểu cũng vội vàng theo ra mở cửa phòng đón Hòa Quý công công vào. Hòa Quý công công là tổng quản ở Tử Vân điện, cũng tức là tẩm cung của bệ hạ, phẩm bậc tuy có thấp hơn y đôi phần nhưng so ra thì hầu hạ bệ hạ lâu hơn hắn, hiển nhiên cũng có chỗ phải xem trọng.
Tống Vĩ trừng mắt liếc nhìn tên Trình Giảo Kim nửa đường xuất hiện này một cái, sau đó tâm không cam lòng không nguyện khuỵu một chân xuống – “Thần tiếp chỉ.”
“Phụng Hoàng thượng khẩu dụ, truyền Sở Nam vương lập tức đến Tử Vân điện diện thánh, khâm thử!” – Hòa Quý công công truyền xong khẩu dụ của Hoàng đế thì cung kính nói với Tống Vĩ – “Bẩm Vương gia, kỳ thật Hoàng thượng sớm đã biết ngài vào cung, nhưng đợi lâu như thế cũng không thấy ngài đâu nên mới sai nô tài đến đây, thỉnh Vương gia đừng để Bệ hạ chờ thêm nữa.”
“Bổn vương sẽ lập tức sang ngay.” – Tống Vĩ hờ hững đáp, trong lòng không khỏi oán thán một câu. Sớm không đến muộn không đến, cố tình chọn ngay lúc quan trọng nhất lại thò mặt ra. Tam ca, chắc chắn là huynh cố tình rồi.
Ngụy Tiểu Diệu lập tức giúp Tống Vĩ thay y phục chải tóc, động tác gọn gàng mau lẹ, chỉ mất một khắc đã hoàn thành.
Tống Vĩ sau khi tắm rửa thì bao nhiên phong trần mỏi mệt đã mất sạch, cả người khoan khoái dễ chịu càng hiển lộ khí vũ hiên ngang, phong thái hoàng gia uy nghi cũng theo đó mà ngập tràn.
Ngụy Tiểu Diểu vốn còn đang nghĩ xem có cần theo chân Thất vương gia sang bên chỗ Hoàng đế không. Theo lý mà nói thì y nên cùng đi, nhưng rồi y dứt khoát quyết định…
Không đi là tốt nhất.
Huynh đệ nhà này đều là kẻ khiến người ta khó bề đoán ý, đừng nói y là người thông minh nhạy bén, có mười kẻ như y cũng không đoán ra họ đang mưu tính chuyện gì. Đã không thể đoán thì không cần đoán.
Sau khi giúp Tống Vĩ đội quan ngọc thân vương xong thì y thoái lui sang bên cạnh, khom người báo – “Tiểu nhân cũng tiễn Vương gia.”
“Ừ!” – Tống Vĩ lạnh lùng đáp rồi xoay người đi theo Hòa Quý công công, cáu kỉnh rời khỏi Diểu Nhiên cư, cả người đầy oán khí khiến ai thấy cũng hãi.
Thất vương gia khi tới thì như gió lốc, khi đi thì như gió bão khiến người ở Diểu Nhiên cư hai mắt nhìn nhau khó hiểu. Xảy ra chuyện gì vậy, là kẻ nào chán sống đi đắc tội vị vương gia tàn khốc nhất này?
Mọi người đương nhiên không biết kẻ đắc tội chẳng ai khác hơn là đương kim Thánh thượng.
Ngụy Tiểu Diểu tiễn bước được vị bề trên không mời này thì mới thở phào nhẹ nhõm, tinh thần cùng thân thể vì quá căng thẳng đều trở nên uể oải.
“Đại tổng quản, ngài không sao chứ?” – vài tên tiểu thái giám quan tâm hỏi han.
“Không có việc gì đâu, các người cũng bận rộn cả ngày rồi, đi nghỉ đi.” – Ngụy Tiểu Diểu cười nhẹ cho tất cả lui, phần mình lại tự đi thu dọn tàn cuộc Tống Vĩ để lại.
Y nhặt chiếc khăn nằm vương vãi trên nền đất, trong tay vẫn còn lưu lại cảm giác khi chạm vào cơ thể cường tráng kia. Hệt như một mảnh ngọc được nung đỏ, cứng cáp, bóng lưỡng, nóng rực. Khói ấm hẵng còn lờ đờ lan tỏa từ bồn nước khiến y không kềm được đưa tay vốc lấy. Đây chính là nước mà người ấy đã dùng qua.
Y giật mình đánh thót, tận sâu cõi lòng dâng lên một dục vọng mỏng manh, tựa chừng một con rắn đang phá vỏ chui ra, chẳng biết khởi nguồn từ đâu đang len lỏi khắp huyết mạch. Con rắn ấy trườn bò khắp nơi khiến y ngứa ngáy cả người cứ như bị dính phải nhựa cây xà đằng vậy. Mỗi lúc một thêm khó chịu. Y thấy mình như bị cuốn về phía làn nước kia, mọi thứ trở nên mơ mơ màng màng khó bề nén nhịn.
Hai tay y lần đến thắt lưng, nhẹ nhàng nới lỏng dây lưng, trút bỏ y phục chính mình, từng lớp từng lớp, đến khi không còn bất kỳ vướng bận gì nữa.
Đây thật sự là một hành động điên rồ. Y là người vẫn luôn sống không ham sắc dục, thế mà nay mỗi một tầng y phục rơi xuống thì tâm lại thêm một phần tham luyến. Một cảm giác cấm kỵ từ nơi sâu thẳm nhất đột ngột trở mình, dần dần lộ diện.
Đến khi y tự bước vào bồn, trầm cả người mình vào chính làn nước mà Tống Vĩ đã dùng qua thì bản thân cũng phải tự nhủ, mình điên thật rồi!
Nước này chẳng thể gột sạch cảm giác ngứa ngáy khó chịu mà trái lại còn đẩy mọi thứ ham muốn lên cao bội phần. Y nhắm mắt lại, tự vẽ nên trong đầu cảnh nam nhân kia ôm siết lấy mình, vuốt ve mình, dùng đầu lưỡi chu du khắp cơ thể mình ra sao.
Không chỉ là điên mà còn là không biết hai chữ hổ thẹn viết như thế nào.
Y tự nguyền rủa bản thân, tự dùng hai tay che kín gương mặt rồi trầm cả cơ thể vào làn nước ngập quá đỉnh đầu, như thể muốn tự tay dìm chết chính mình vậy.
Thất vương gia, ngài không nên đối xử với ta như thế. Dẫu ta chỉ là một yêm nô ti tiện nhưng ta vẫn là một con người, vẫn là một kẻ có thất tình lục dục mà.
Ông trời ơi, ông bảo ta phải làm sao thì mới đúng đây?
Nước lạnh thật sự dịu dàng vô kể nhưng cũng tàn nhẫn vô kể. Làn nước ấm bao bọc lấy cơ thể y nhưng cũng chính làn nước lấy đi của y sự hô hấp. Tống Vĩ cũng như thế. Đến khi y cảm thấy không thể gượng nổi nữa, mũi miệng toàn nước là nước thì mới chịu trồi lên.
Tiếng nước dao động mà sao thảng hoặc nghe như tiếng khóc, cả gương mặt loang loáng nước, đâu là nước mà đâu là lệ?
——————————–
Tống Vĩ ôm theo bộ mặt hầm hầm rời khỏi Diểu Nhiên cư. Cũng đúng thôi, bị phá đám như thế thì ai mà không điên tiết. Sang đến Tử Vân điện thì mặt mày hắn vẫn chẳng giãn ra tí nào, chỉ khuỵu một gối xẵng giọng nói – “Thần Tống Vĩ tham kiến Hoàng thượng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Bình thường khi huynh đệ bọn họ gặp nhau thì cùng lắm chỉ là “Thần đệ bái kiến Hoàng thượng.”, còn mấy thiên tuế vạn tuế gì đấy đều bỏ qua hết. Bệ hạ vốn không thích câu nệ lễ tiết với huynh đệ nhà mình.
“Ngươi cũng còn nhớ trẫm là Hoàng thượng kia đấy, thế mà trẫm tưởng đâu ngươi quên mất rồi.” – Hoàng đế nhíu mày cười trách – “Tiến cung mà lại không đến gặp trẫm, xem chừng trong lòng ngươi thì kẻ làm hoàng đế này còn thua xa Ngụy Tiểu Diểu.”
“Hoàng thượng quá lời, tội này thần không gánh nổi.”
“Được rồi, đứng lên đi! Đệ cũng đừng trách trẫm phá hỏng chuyện tốt của mình. Nếu trẫm không sai người đi gọi đệ thì chỉ e ngày mai Ngụy Tiểu Diểu đừng hòng lết xuống giường nổi.”
“Thần đệ sẽ không cưỡng ép gì y cả.” – Tống Vĩ lúc này mới chịu đứng dậy.
“Đêm đó đệ cũng không cưỡng ép y ư?”
Tống Vĩ dừng một chút rồi thẳng thắn đáp – “Cũng không hẳn là như thế.”
“Thế rốt cuộc là phải hay không phải?” – Hoàng đế quyết truy cho đến cùng.
“Tam ca, huynh hỏi mấy chuyện này làm gì?” – Tống Vĩ bắt đầu nổi nóng. Dù có là huynh đệ thì cũng phải có sự riêng tư cá nhân chứ.
“Thì trẫm tò mò thôi. Ngày đó Tiểu Diểu hồi cung rồi thì cáo ốm nằm bẹp suốt hai ngày. Trẫm còn tưởng là y bị đệ đánh trọng thương nên sai ngự y đến xem thế nào, kết quả y chết sống không cho ngự y đụng đến mình. Trẫm ngẫm tới ngẫm lui thấy hình như giống xấu hổ không dám gặp người khác hơn.”
Tống Vĩ nghe đến đó thì thẹn quá hóa giận, mặt mũi sa sầm thêm một phần nhưng vẫn cố cứng giọng – “Đường đường là vua một nước mà lại ăn nói như phường dân đen thì còn ra thể thống gì?”
“Cha chả, Sở Nam vương to gan dám vô lễ với trẫm ư?” – Hoàng đế tuy nói thế nhưng miệng lại cười nhạt nhìn hắn. Ngài bị nói thế nhưng lại chả buồn giận. Dù sao thì tên đệ đệ này của ngài vốn ưa tỏ ra đoan chính nghiêm túc khiến ngài cứ gặp là lại phải trêu nó một phen.
Tống Vĩ biết ca ca đang trêu mình thì dịu giọng xuống – “Thần đệ nào dám.”
“Quẳng hết trách nhiệm gánh vác quân quyền để cuốn gói chạy xa tít mù thế kia thì còn cái gì mà đệ không dám nữa đâu.” – Hoàng đế hừ giọng. Cứ nói đến việc này là ngài lại phát cáu.
Lúc Tống Vĩ khăng khăng đòi đến Sở Nam ngài đã từng hỏi hắn thế hai mươi vạn quân kinh thành và vùng lân cận thì quẳng cho ai. Hắn thản nhiên đáp cứ giao cho Đại ca với Tiểu Thập Nhị đi.
Đại ca cả ngày chỉ cầu đàn ca hát xướng, ngươi bảo huynh ấy đi dạy binh sỹ thổi sáo hát hò à?
Tiểu Thập Nhị mới có mười ba tuổi đầu, lông tóc trên người còn chưa mọc đủ mà từ nhỏ lại được cưng như trứng hứng như hoa, ngươi bảo binh sỹ đi hầu hạ nó cưỡi ngựa xem hoa đấy chắc?
Chẳng phải còn Ngũ ca, Lục ca sao?
Lão Ngũ đầu óc chỉ có ba chữ, tiền, tiền và tiền, chỉ e hai mươi vạn binh sỹ còn chẳng đủ cho nó mang ra làm nô bộc miễn phí để sai phái kìa. Mỹ danh của nó đâu phải là nói ngoa.
Lão Lục vốn phải lo liệu quân cấm vệ hoàng gia, nhưng từ ngày rước bà cô nhà họ Lý về rồi thì hóa thành tên nịnh vợ, cả ngày chỉ biết quanh quẩn lấy lòng bà cô đó thôi, làm quái gì còn thời gian mà đi quản chuyện nhà người ta.
Hắn lại ném ra cho ngài một vài cái tên, đại để chung quy là ta mặc xác, kiểu gì ta cũng phải đi Sở Nam lo liệu sính lễ để rước người nào đó về.
Anh hùng quả khó qua ải mỹ nhân, Hoàng đế lúc ấy thật sự giận đến phồng mang trợn má, chỉ hận không thể đánh cho thằng em nhà mình nằm bẹp dí.
Hai người cò kè mặc cả thêm qua bớt lại, cuối cùng Tống Vĩ đành phải đưa ra điều kiện là sẽ giải quyết chiến loạn của ba phiên quốc phía nam, đổi lại huynh giao người cho đệ.
Điều kiện này thật sự vô cùng hấp dẫn. Ba phiên quốc ở phía Nam là Đại Việt, Chi Phương, Đồ La từ bấy lâu nay không ngừng quấy nhiễu biên cảnh, dù cho không thật sự dấy can qua nhưng dân chúng nơi đó khổ sở chịu sao cho xiết làm cho Hoàng đế ngài đây cũng khổ lây. Thế là Hoàng đế cũng ra điều kiện cho hắn là trong vòng ba năm phải giải quyết xong, nếu không thì phải ngoan ngoãn quay về gánh vác hai mươi vạn quân kinh thành và lân cận.
Huynh đệ một lời đã định, thế là Tống Vĩ nhận sắc phong rời kinh, trở thành Sở Nam vương.
Hoàng đế hiện giờ ngẫm lại thì không khỏi chế nhạo – “Người ngoài ai cũng nói Thất vương gia mặt lạnh tâm càng lạnh, nghiêm khắc vô tình. Trẫm xem đệ đệ nhà mình mặt thì lạnh thật đấy nhưng tâm lại nóng bỏng, dù có nghiêm khắc vẫn là kẻ si tình cuồng dại.”
“Nói đến si tình cuồng dại thì Tam ca đối với Lễ bộ Thị lang cũng nào có kém cạnh.” – Tống Vĩ cạnh khóe lại.
“Ủa, đệ cũng biết hả?” – Hoàng đế chẳng tỏ ra chút kinh ngạc nào.
“Muốn người ta không biết thì trừ phi đừng có làm.”
“Nói chí lý lắm.” – Hoàng đế mỉm cười đầy toan tính, sâu cạn khó lường – “Hai năm nữa trẫm sẽ phái Lễ bộ Thị Lang đến Sở Nam, Tiểu Diểu cũng sẽ đi theo.”
“Một hòn đá ném trọn hai cánh chim?”
“Không sai! Trẫm đây là chờ một cánh chim bay mỏi quay về, cánh còn lại giao cho đệ.” – Hoàng đế nói xa nói gần, nhưng rồi ngài nhớ đến lời người nào đó từng nói là đừng mang kẻ khác xem như đồ vật trao qua tặng lại, bèn nói thêm – “Nhưng nếu cánh chim đó không muốn ở lại với đệ thì thả về với trẫm, trẫm cũng cần nó lắm.”
“Chắc chắn y sẽ nguyện ý thôi.”
“Chỉ mong có thể như thế.”
Huynh đệ hai mặt nhìn nhau cười không đáp.
“Ngồi đi, chuyện nhi nữ tình trường nói sao cho hết. Kể cho trẫm nghe đệ ở Sở Nam như thế nào?”
Tống Vĩ ngồi xuống bên dưới Hoàng đế, mặt mày nghiêm túc trở lại – “Quân binh tám vạn, chiến mã sáu ngàn, lương thảo có thể dùng trong hai năm.”
“Thế còn dân chúng thì sao?”
“Khai khẩn đất hoang, diệt trừ trộm cướp, mở núi khai quặng, đắp đê trị thủy.”
“Phiên quốc Nam bang?”
“Đại Việt tranh giành ngôi thái tử, Đại vương tử kết thân với Chi Phương, Nhị vương tử bang giao với Đồ La, Tam vương tử lại dựa vào Đại Thiệu ta hòng tranh ngôi.”
“Thế ý đệ thế nào?”
“Hai hổ đấu nhau thì lưỡng bại câu thương thôi.”
“Việc này trong ba năm có thể thành không?”
“Có thể.”
Hoàng đế gật đầu vừa ý, tươi cười khen – “Thất đệ là bậc kỳ tài, ngôi vị hoàng đế này kỳ thực cũng hợp với đệ lắm, nói không chừng còn có thể mở mang bờ cõi lập uy cho Đại Thiệu nữa.”
Tống Vĩ nghe thấy thế liền tái mặt đứng phắt dậy cung kính thưa – “Hoàng thượng, thần đệ cho tới bây giờ chưa từng nghĩ gì đến vị trí ấy. Hoàng thượng nói lời này thì thần đệ biết phải làm sao.”
“Trẫm chỉ thuận miệng nói vậy thôi, đệ khẩn trương thế để làm gì, ngồi xuống đi.” – Hoàng đế cười – “Trẫm hiểu rõ tấm lòng của các huynh đệ, vì thế người trẫm tin tưởng nhất cũng chỉ có các người. Non sông này không phải của mỗi mình trẫm mà còn là của các người, của toàn bộ con dân Đại Thiệu.”
“Đệ từ xưa đến giờ chỉ phục mỗi Tam ca, trước đây phục, bây giờ phục, tương lai vẫn sẽ phục.”
“Đã phục trẫm như thế thì phải thành thật trả lời trẫm một việc.”
“Thần đệ không dám giấu giếm điều gì.”
“Rốt cuộc thì đệ đã làm gì Tiểu Diểu hả?” – Hoàng đế đột ngột quay trở lại đề tài cũ.
“Tam ca, huynh đừng có nói đến việc này nữa.” – Tống Vĩ không có biện pháp phản kháng đành cúi đầu xin thua. Chiến thần mặt lạnh uy danh hiển hách trước mặt Hoàng đế ca ca cũng chỉ là một thằng em ngốc bị trêu đùa thôi.
Hoàng đế cười to mà lòng thì rất vui vẻ.
Trong các huynh đệ thì Đại ca Tống Hoàng và ngài kính nhau như khách, lão Ngũ Tống Diệp là bạn tốt chẳng có gì phải giấu nhau, tình cảm với lão Lục Tống Huyễn là thân thiết nhất, ngài cưng chiều nhất là Tiểu Thập Nhị Tống Thước, còn tên Thất đệ Tống Vĩ này thì lại cực kỳ thích trêu ghẹo. Ai bảo thằng nhóc này không hay cười nói, mặt mày lúc nào cũng khó đăm đăm như ông cụ non vậy.
Nhưng nhiều năm trước khi ngài phát hiện ra chỉ có Ngụy Tiểu Diểu có thể khiến cho đệ đệ mình thể hiện một ánh mắt khác thì đã hạ quyết tâm. Nếu Tiểu Thất thật sự muốn có được Tiểu Diểu thì dẫu Tiểu Diểu là nội thần tâm phúc của ngài thì ngài cũng sẽ mang người giao cho nó.
Đây là tấm lòng của ngài, không phải trên cương vị hoàng đế mà là với tư cách một vị huynh trưởng.
Hoàng gia tự cổ chí kim đều là long tranh hổ đấu giống mấy vương tử Đại Việt vậy, có ai không vì ngôi báu mà đấu đá lẫn nhau. Nhưng mà Đức Trị hoàng đế lại may mắn có được những người huynh đệ hết mực trung thành chưa từng có ý tranh giành ngai vàng, thậm chí còn đồng tâm hiệp lực phò tá ngài, chẳng sinh hai lòng.
Bởi thế không cần biết là họ muốn thứ gì thì ngài cũng có thể cho họ, không chỉ bởi vì tình cảm huynh đệ mà còn là vì ngài muốn hồi đáp lại những gì họ đã làm vì ngài.
Huynh đệ trò chuyện xong Hoàng đế cũng không giữ người lại ăn bữa tối. Hôm nay Tống Vĩ vừa hồi kinh đã xông thẳng đến Diểu Nhiên vư, cũng nên về vương phủ rồi. Huống chi hắn thật sự cần phải được ngủ một giấc cho ngon. Từ ngàn dặm xa xôi cưỡi ngựa suốt năm ngày không phải chuyện ai cũng có thể làm được.
Tống Vĩ trước khi rời khỏi cung thì quay đầu nhìn lại phía Diểu Nhiên vư. Người kia hiện giờ hẳn là đang tâm tình rối loạn đến nỗi tự mình chuốc lấy phiền não đây.
Không thể cưỡng ép y chính là bởi vì ép không được. Ngụy Tiểu Diểu nhìn qua thì tưởng mềm yếu nhu nhược kỳ thật tính tình lại rất quật cường. Nếu cứ ép y đến đường cùng thì ngọc đá sẽ cùng nát tan đã là tốt lắm rồi, chỉ e y sẽ suy nghĩ nông nổi tự tìm đường chết, đến lúc đó có hối cũng muộn rồi.
Tống Vĩ hiểu rõ tính y nên chỉ còn cách kiên nhẫn đợi chờ, đợi cho đến khi y chịu mở cửa trái tim tình nguyện đón hắn bước vào.
Đêm nay tuyết vẫn vần vũ trên không trung, đất trời nhuốm màu đông xám xịt, vạn vật đều trở nên mờ ảo.
Nhưng ánh bình minh sau cơn bão tuyết đang chờ ở một tương lai không xa.
——————————–
Thất vương gia đi rồi thì Hoàng đế cũng không ở Tử Vân điện nữa mà di giá sang Thính Hạ lâu, không cho người đến trước thông báo đã tự mình đi vào, bắt gặp ngay cảnh Lễ bộ Thị lang nằm nghiêng trên tháp xem sách, xem đến đâu thì đầu mày khóe mắt cong lên đến đấy.
Hoàng đế bước đến hỏi – “Xem cái gì mà có vẻ thích thú vậy?”
Lễ bộ Thị lang không buồn ngẩng lên, chỉ đáp – “Mấy truyện dã ký yêu tinh báo ân.”
“Báo ân như thế nào?”
“Nếu không phải tặng tiền tài phúc lộc thì cũng là lấy thân báo đáp, chả có gì mới cả.”
“Thế sao trông ngươi lại thích thú thế?”
“Không có ý mới nhưng kiểu lấy thân báo đáp này cũng thú vị lắm.”
“Đã dùng cơm chưa?” – Hoàng đế lại hỏi, tiện tay rút đi quyển sách của y.
“Vẫn chưa, cơ mà Tiểu Diểu sao không theo Hoàng thượng đến?” – Lý Tùng Thanh ngước lên mới thấy thiếu bóng dáng quen thuộc. Bình thường nếu y ngủ lại trong cung thì Ngụy Tiểu Diểu luôn đến hầu hạ bọn họ mà.
“Sợ là bị Tiểu Thất dọa cho mất hồn mất vía cần phải đóng cửa tự chữa lành tinh thần rồi.”
“Thất vương gia đã về à? Sao chẳng nghe nói gì cả?”
“Nó vừa tiến cung liền dùng chiêu “phủ Hoàng Long” thẳng đến Diểu Nhiên cư, người bên ngoài sao có thể kịp thông báo.”
[4: Câu này gốc là “Trực đảo Hoàng Long”, bắt nguồn từ một giai thoại về Nhạc Phi. Phủ Hoàng Long vốn là kinh đô của nước Kim, tương truyền khi Nhạc Phi đi chinh phục nước Kim, lúc đánh đến gần phủ Hoàng Long thì ông đã dùng kế thâm nhập vào phe đối phương khiến nhiều tướng nhà Kim phải đầu hàng. Sau này câu trên được dùng để chỉ việc tấn công thẳng vào sào huyệt của địch.]
“Chao ơi, Hoàng thượng dùng mấy chữ “phủ Hoàng Long” này mới hay làm sao.”
“Mau đi ăn cơm thôi, ăn no rồi thì trẫm cũng thẳng tiến phủ Hoàng Long của ngươi.”
“Ngươi… nói bậy bạ gì thế?”
“Được rồi, trẫm không tiến phủ Hoàng Long, chỉ tiến thẳng vào cúc hoa của ngươi là được chứ gì.”
“Chẳng vui chút nào.”
“Thế yêu tinh trong sách kia lấy thân báo đáp thế nào thì ngươi cứ dùng đúng cách ấy lấy thân báo đáp trẫm đi.”
“…”
Lý Tùng Thanh thấy trong thoáng chốc trời đất đã quay cuồng không thể thốt nên lời, trong lòng mắng – “Mụ nội nó, hôm nay là ai đã khiến tâm tình bệ hạ tốt như thế hả?”
Tâm tình bệ hạ mà tốt thì tâm tình của y sẽ vạn phần không tốt, bởi vì mỗi lần trong lòng bệ hạ vui vẻ thì ngài sẽ đặc biệt biến thái.
–o0o–
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...