Bán Tướng Công

“Thiếu gia, Hoa Liên công chúa lại đến tìm người.” Xuân Lan mở cánh cửa ra, vừa nhìn thấy người tự nhiên ảo não. Những ngày gần đây, Hoa Liên công chúa mỗi khi không có việc gì làm đều đến tìm tiểu thư nàng.

Ánh mắt của nữ nhân này có phải có vấn đề rồi không?

“Kinh công tử, chào.” Hoa Liên cười khanh khách, ân cần thăm hỏi.

“Chào.” Kinh Vô Tình đứng trước gương sửa lại y phục, không có quay đầu lại. Một khi đã bàn xong chuyện làm ăn, nàng cũng nên tính đến việc về nhà, nhưng phải làm thế nào mới có thể bình yên thoát thân từ trong tay của Dạ hoàng, đây chính là một vấn đề rất nan giải.

Gần đây khuôn mặt tươi cười của Dạ hoàng thỉnh thoảng lại hiện lên quấy nhiễu nàng, nàng sẽ không thực sự động lòng với hắn đấy chứ? Nàng không có khả năng vì chuyện tình cảm riêng tư của mình mà làm ảnh hưởng đến việc buôn bán của Tô Châu trà phường, mà hắn cũng không thể vì nàng mà buông bỏ mọi vinh hoa phú quý cùng quyền thế ở Dạ thành, huống chi trong tương lai hắn còn là Đại Đường phò mã, cho nên, nàng không cần phải quá lo lắng, nhưng vì cái gì trái tim lại nhói đau?

Bị nàng xem nhẹ làm cho Hoa Liên cảm thấy chán nản, nhưng mặt ngoài vẫn làm như không có chuyện gì “Kinh công tử, ngươi đã hứa với ta hôm nay sẽ theo ta ra ngoài một chút.”

“Đi thôi.” Kinh Vô Tình không thèm liếc nàng lấy một cái, thản nhiên đi ra phía cửa phòng, nhưng vừa đến cửa đã gặp đoàn người Liễu Phượng Nương.

“Công tử, có thể cho Phượng Nương đồng hành hay không?”

Sao lại thêm một người tới nữa. Xuân Lan bĩu môi khinh thường, mấy nữ nhân này đúng là ‘bất kiến hoàng hà tâm bất tử’*.

*Không thấy suối vàng không chết tâm.

“Tiện nhân như ngươi lấy tư cách gì đi cùng?” Hoa Liên chán ghét cái kiểu làm bộ yếu đuối của Liễu Phượng Nương, tưởng tượng cảnh Thiết Liệt cùng nàng thân mật, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

“Hoa Liên.” Kinh Vô Tình lạnh lùng trừng mắt.

Hoa Liên đến giờ mới phát hiện Kinh Vô Tình và Thiết Liệt có nhiều điểm rất giống nhau, vô hình chung đều có khí thế uy nghiêm khiến cho người khác cảm thấy bị uy hiếp, làm người ta không dám mạo phạm.

“Muốn thì cùng đi, ta cũng chưa thăm thú phong cảnh của Dạ thành.” Kinh Vô Tình nhàn nhạt mở miệng.

Hoa Liên vì sao lại trở nên khác thường, là do Thiết Liệt bày mưu sao? Hắn sẽ không thể yên lành nếu dám tính kế với nàng? Bất quá, Hoa Liên còn chưa biết nàng là thân nữ nhân, nếu không sớm đã đem nàng xếp cùng một loại với Liễu Phượng Nương.

“Vậy để ta dẫn đường nha.” Hoa Liên lạnh một tiếng, đi lướt qua bên người Liễu Phượng Nương.

“Liễu cô nương, mời.” Thái độ không lạnh không nóng của Kinh Vô Tình làm cho trong lòng Liễu Phượng Nương cảm thấy chút mất mát.

“Có thể thêm ta không?” Thân ảnh cao lớn của Thiết Liệt đột nhiên xuất hiện.

Lại nữa? Xuân Lan trong lòng không ngừng kêu khổ.

“Đương nhiên là được.” Hoa Liên hưng phấn giống như tiểu cô nương ôm lấy cánh tay hắn, hoàn toàn quên mất việc phải câu dẫn Kinh Vô Tình.

Thiết Liệt không hề chớp mắt chăm chú nhìn Kinh Vô Tình “Ngươi thấy sao?”

“Ở đây ngươi là chủ, ta có thể có ý kiến gì.” Hắn sợ nàng chạy trốn.

“Liệt, chúng ta đi thôi.”

Thế là một đám người chậm rãi đi dạo trên phố.

****

Cơ hội tới rồi.

Thiết Liệt bị Hoa Liên quấn lấy, Liễu Phượng Nương và Kinh Vô Tình ở sau lưng bọn họ đồng dạng có tâm sự.

“Kinh công tử, sao ngươi không nói câu nào?” Liễu Phượng Nương lên tiếng phá vỡ không khí nặng nề giữa hai ngươi.

“Ngươi muốn nói cái gì?” Nhìn phía trước có một đôi chim yêu nhau, Kinh Vô Tình cảm thấy ngực giống như bị cái gì đó xé rách, một thùng dấm chua theo đó chảy vào trong lòng, nàng phát hiện mình cư nhiên lại ghen tị.

Xem bộ dáng không yên lòng của nàng, Liễu Phượng Nương nhíu mày “Chẳng nhẽ những tin vịt thêm mắm dặm muối lưu truyền trong Dạ thành gần đây là có thật?”

“Cái gì?” Kinh Vô Tình thu hồi tầm mắt.

“Chính là Dạ hoàng cùng ngươi là hai kẻ đoạn tụ....”

“Vậy ngươi nghĩ thế nào?” Khoé miệng Kinh Vô Tình hiện lên một nụ cười lạnh nhạt.

“Ta đương nhiên không tin.” Liễu Phượng Nương nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn mỹ vô khuyết của Kinh Vô Tình, càng xem càng làm cho tim người ta đập thình thịch.

“Các ngươi nói chuyện gì mà vui vẻ quá vậy?” Thiết Liệt bực bội quay đầu lại, vốn muốn để Kinh Vô Tình ghen tuông, ai mà biết nàng căn bản một chút cũng không thèm để ý.


“Không có gì.” Liễu Phượng Nương nhanh chóng giải thích, dựa vào bên người Kinh Vô Tình.

“Trong thành thật là náo nhiệt.” Kinh Vô Tình tránh né sự gần gũi của Liễu Phượng Nương, hết nhìn đông lại nhìn tây, nhìn đám người đi qua đi lại tấp nập, những quán ăn nhỏ, những gánh hàng rong, buôn bán thân thiện, một điểm cũng nhìn không ra đây là nơi nằm trong sa mạc hoang vắng.

“So với Giang Nam thì như thế nào?” Thiết Liệt hỏi.

“Đúng vậy! Kinh công tử đến từ Giang Nam, nghe nói phong cảnh Giang Nam rất đẹp, bốn mùa như xuân, ta cũng muốn đi Giang Nam thăm thú một chút.” Hoa Liên không kiêng kỵ mà dính sát vào Thiết Liệt, hiếm khi thấy hắn đối xử với nàng dịu dàng như vậy.

“Giang Nam có bốn mùa, thời tiết ôn hoà, trên núi có tuyết phủ.....Cẩn thận.” Kinh Vô Tình kịp thời đẩy Liễu Phượng Nương ra, chỉ thấy mấy đạo ngân quang bay vào trong đám người hiện không kịp phản ứng, thoáng chốc thét chói tai.

Thiết Liệt và Thiết Tâm chặn hơn phân nửa số tên, nhưng cũng có không ít mũi tên có khả năng trúng vào dân chúng vô tội.

“Chết tiệt!” Thiết Liệt quát lên “Thiết Tâm, lập tức sơ tán dân chúng.”

“Bọn họ nhằm vào chúng ta mà đến.” Kinh Vô Tình dùng tay gạt mũi tên ra, cũng kéo Xuân Lan đang sợ hãi ra phía sau bảo vệ.

“Thiết Liệt, những người này đến đây làm gì? Thật đáng giận, chẳng nhẽ trong mắt bọn chúng không có vương pháp?” Hoa Liên lấy chủy thủ tuỳ thân ra gạt ba mũi tên đang bắn về phía nàng.

Những người ở bốn phía xung quanh thi nhau chạy trốn, chỉ trong chốc lát, trên đường lớn chỉ còn sót lại đám người bọn họ, không khí náo nhiệt vừa rồi giờ rơi vào chết chóc.

“Kẻ nào dám ở trong thành giương oai?” Thiết Liệt đề cao cảnh giác, chỉ thấy trên mái hiên có một số cung tiễn thủ che mặt đang đứng dậy, một tên Hắc y nhân võ công có vẻ cao hơn mấy tên còn lại nhảy từ trên mái nhà xuống.

“Dạ hoàng, lần trước ngươi may mắn chạy thoát, bất quá, lần này vận khí của ngươi không được may mắn như vậy nữa đâu.” Tên Hắc y nhân cầm đầu dáng người cao gầy cười lạnh nói.

“Nguyên lai các ngươi là mấy tên gia hoả núp trong bóng tối đả thương người.” Thiết Liệt đột nhiên hiểu ra, bật cười chế nhạo “Ta không tìm các ngươi, các ngươi lại tự động vác xác đến cửa.”

“Mấy tên tiểu nhân lén lút các ngươi, ban ngày ban mặt mà đánh lén, thật không biết xấu hổ. Xuống đây! Xuống đánh với bổn công chúa, hay là các ngươi không dám?”

“Khá lắm Hoa Liên công chúa, Thiết Liệt, ngươi thật là có phúc.” Tiếng cười lạnh quẩn quanh trong gió.

Không ai dám phớt lờ.

“Ta đã từng nghe qua giọng nói của ngươi.” Thiết Liệt quan sát Hắc y nhân, đôi mắt nhíu lại “Các ngươi là người của Mộc Gia Bảo.”

“Hoá ra là bọn tặc tử Mộc Gia Bảo, cấu kết phiên bang, ý đồ mưu phản, sớm phải chết ngàn lần.” Hoa Liên cười lạnh.

“Câm miệng, nha đầu thối như ngươi thì biết cái gì.” Hắc y nhân cao gầy nổi giận nói “Mộc Gia Bảo chúng ta lui tới làm ăn với thương nhân bên ngoài thì có tội gì? Nói cái gì mưu phản, cấu kết, tất cả đều do tên hôn quân không hiểu rõ sự tình của các ngươi tin lời xàm ngôn của bọn tiểu nhân.”

“Làm càn, ngươi dám xúc phạm hoàng đế thúc thúc của ta....” Hoa Liên tức giận đến đỏ mặt.

“Hoa Liên.” Thiết Liệt trầm giọng ngăn nàng lại, chuyển hướng sang Hắc y nhân “Vậy ý ngươi muốn như thế nào?”

“Ta muốn các ngươi đền mạng cho những người đã chết oan của Mộc Gia Bảo.” Đao chỉ thẳng vào mặt Thiết Liệt.

“Mấy tên loạn thần tặc tử các ngươi, nếu không phải lúc trước Thiết Liệt xin với hoàng đế thúc phụ tự đem quân đánh dẹp Mộc Gia Bảo thì ngươi nghĩ các ngươi có thể tránh được một kiếp hay sao? Nếu hoàng đế thúc phụ của ta phái tứ phương tiết độ sứ cùng với đại quân đến dẹp loạn, ta nghĩ Mộc Gia Bảo các ngươi đến gà chó cũng không còn, không đến phiên mấy tên dư nghiệt như các ngươi ở nơi này kiêu ngạo.” Hoa Liên cười nhạt “Mưu phản là tội rất nặng.”

“Câm miệng, tiện nhân, chỉ cần ta bắt được ngươi thì còn sợ cẩu hoàng đế kia không theo ta thoả hiệp hay sao.” Hắc y nhân quát lên một tiếng, cung tiễn thủ toàn bộ lắp tên vào cung, đao vung lên, tên bắn ra như mưa, người bịt mặt cầm đao đánh lén Thiết Liệt đang chú tâm phòng ngự. “Hôm nay chính là ngày chết của các ngươi.”

Những người biết võ công còn có năng lực tự bảo vệ, không biết võ công chỉ có thể tránh né, Kinh Vô Tình ốc không mang nổi mình ốc, còn phải phân tâm chiếu cố hai nữ nhân không biết võ công.

“Tình nhi, nguy hiểm.” Mắt thấy một mũi tên bắn thẳng về phía Kinh Vô Tình đang lấy trứng chọi đá, Thiết Liệt kinh hồn hô lên một tiếng.

Kinh Vô Tình biết nếu nàng né tránh thì Liễu Phượng Nương và Xuân Lan ở phía sau nhất định sẽ bị tên bắn trúng, nàng chỉ có thể vội vã đẩy hai nàng sang một bên, còn mình lại không thể tránh khỏi mũi tên nhọn đang bắn tới kia, trong giây lát, bả vai truyền đến cảm giác vừa tê lại vừa nóng.

“Tiểu thư.” Xuân Lan trong khoảng khắc thấy máu chảy ra trước mặt tối sầm ngã xuống.

“Đáng chết.” Thiết Liệt rống giận, quyền phong uy vũ chém ra, Hắc y nhân thấy thanh đao của mình bị chưởng phong chặt gãy làm đôi.

Lúc này, rất nhiều hộ vệ do Thạch Định Phong dẫn đầu đã đến nơi.

“Rút lui.” Hắc y nhân thấp bé vì cứu Hắc y nhân cao gầy mà bị chưởng phong của Thiết Liệt đánh trúng cánh tay, lảo đảo rút lui.

“Tình nhi.” Thiết Liệt bất chấp những người ở đằng sau, chạy vội tới bên người Kinh Vô Tình, trước khi thân mình nàng ngã xuống một khắc đã nhanh chóng ôm lấy nàng, dùng phẫn nộ để che giấu nỗi bất an trong lòng “Ngươi ngốc đến mức thấy tên bắn tới cũng không tránh sao chứ?” Nếu không phải sau lưng nàng còn có hai người, nàng tuyệt đối sẽ tránh được.

“Giặc đến đường cùng không nên đuổi theo.” Thạch Định Phong ngăn lại Hoa Liên đang xúc động, quay đầu lại nhìn Kinh Vô Tình bị thương, hai hàng lông mày rậm gắt gao nhíu lại “Sao lại thành ra như vậy?”

“Tên này có độc.” Liễu Phượng Nương hít một ngụm khí lạnh, nhìn bả vai bị tên bắn trúng của Kinh Vô Tình, máu từ chỗ đó chảy ra từ hồng chuyển thành màu đen.

Thạch Định Phong nghe vậy không khỏi liếc mắt nhìn về phía Liễu Phượng Nương, chiếu theo lẽ thường những cô nương khi nhìn thấy máu thì mặt mày sẽ thất sắc, hay lăn ra bất tỉnh giống như Xuân Lan, nhưng, nàng bình tĩnh không giống người bình thường.


“Đây là vết thương nhỏ.”

Chẳng nhẽ hắn quên vị hôn thê của hắn còn ở bên cạnh? Kinh Vô Tình phát ra âm thanh suy yếu “Ta không có việc gì, chỉ là đầu có chút mơ hồ, ngươi đừng ôm ta.” Nàng cố ý giãy dụa, nhưng khí lực toàn thân giống như bị mất hết.

“Đến bây giờ ngươi còn muốn cậy mạnh, đáng chết.” Lời vừa nói xong con mắt hắn cơ hồ bốc lửa, cúi đầu hôn lên môi nàng.

“Ưm...” Kinh Vô Tình cảm thấy mình rất nhanh sẽ không thể thở được “Mau dừng...”

“Ta muốn ngươi, nhưng không phải bây giờ. Ngươi tốt nhất hãy ngoan ngoãn nghe lời ta, nói gì cũng không được cãi, nếu không mỗi lần ngươi mở miệng ta sẽ dùng phương pháp này để bắt ngươi im lặng.” Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của nàng ửng hồng, Thiết Liệt thở nhẹ một hơi, cúi xuống ôm lấy nàng “Thạch Định Phong, nơi này giao cho ngươi.”

“Ngươi đừng như vậy, nam nữ thụ thụ bất....”

Thiết Liệt lại một lần nữ chứng minh hắn không phải là quân tử, hôn lên cái miệng đang lải nhải của nàng, dưới con mắt của bao người nhanh chóng rời đi.

Chẳng nhẽ lời đồn là thật? Thiết Liệt là kẻ đoạn tụ? Hoa Liên không khỏi biến sắc.

****

“Ngươi rõ ràng có thể cứu nàng.” Tiếng gầm gừ như sấm dậy vang lên, xuyên vào tai Kinh Vô Tình hiện giờ đang ngủ mê man.

“Rõ ràng ngươi biết ta không thể ra tay, nếu ra tay thì thân phận của ta sẽ bị đưa ra ánh sáng.” Trong giọng nói bình thản của người này có vài phần bất đắc dĩ.

“Ta không cần biết thân phận ngươi lộ hay không lộ, con gà nhà ngươi ngoài việc trang điểm xinh đẹp, trêu hoa ghẹo nguyệt thì còn có thể làm cái gì?”

Giọng nói như sét đánh ngang tai này làm cho Kinh Vô Tình nghĩ đến một người - Thiết Liệt. Sao hắn vẫn ác bá như vậy chứ, gặp chuyện gì cũng rống lên để giải quyết. Nàng không quên trước khi nàng té xỉu hắn đã dùng nụ hôn cuồng nhiệt, nóng bỏng che lại miệng của nàng. Nghĩ đến ở trước mặt mọi người, hắn cư nhiên đối với nàng làm ra chuyện mất mặt như vậy, nàng tình nguyện hôn mê, giả chết cũng không muốn nhìn thấy mặt hắn.

Nhưng là thanh âm của người kia nghe có vẻ thập phần quen thuộc, không trầm thấp như Thạch Định Phong, cũng không trong trẻo như Hoa Liên, mà là giọng nói trung tính giữa nam và nữ.

“Ta cảnh cáo ngươi, vạn nhất nàng xảy ra chuyện gì, ta sẽ vặt trụi lông con gà nhà ngươi, cho ngươi vĩnh viễn không thể bay nổi.” Thiết Liệt nắm chặt vạt áo của hắn.

“Vâng, vâng, lão đại, có thể buông tay ra không?” Hắn dễ dàng đẩy tay Thiết Liệt ra “Xin người hãy nhớ kỹ, gà và phượng hoàng không thể đánh đồng, gà chỉ có thể chạy trên đất mà phượng hoàng lại bay trên bầu trời, hơn nữa gà chính là gà, còn phượng hoàng thì chưa từng có ai nhìn thấy hình dạng thật của nó.”

“Ta không cần biết ngươi là loại chim gì, còn không thì chính là loại chim bay dã thú chỉ có vẻ đẹp bề ngoài.” Thiết Liệt hừ lạnh một tiếng “Ta bảo ngươi điều tra những tên đến Dạ thành tác quái, kết quả thế nào? Ngươi chỉ biết đến Dạ thành ăn uống chơi bời, ngay cả một chút manh mối cũng không có.”

“Lão đại, là do người kia giấu diếm quá cẩn thận, không có chút sơ hở thì làm sao ta điều tra được.”

“Không có năng lực cũng đừng bao biện, uổng cho ngươi danh bay đầy trời, tinh thông thuật dịch dung - Bắc Phượng Hoàng.”

“Ngươi nghĩ cải trang làm nữ nhân thì hay lắm sao? Nếu không phải ta lẻn vào trong hoa lâu thu thập tin tức rồi báo cho ngươi, giúp ngươi tránh thoát vô số lần ám sát, sao ngươi còn có thể sống đến bây giờ.”

“Đúng vậy! Cám ơn ngươi đã vì con chim này mà hi sinh nhan sắc.”

Rốt cuộc là ai đang cãi nhau bên tai nàng? Trong đó có một người là Dạ hoàng, còn người kia...nàng miễn cưỡng mở mí mắt nặng ngàn cân, mơ hồ cảm thấy một bộ quần áo hoa lệ lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt nàng, quần lụa mỏng cứ bay tới bay lui, làm cho nàng cảm thấy choáng váng.

“Lần này người của Mộc Gia Bảo tại sao lại tiến vào Dạ thành? Còn biết chúng ta sẽ ra ngoài? Trong này có người âm thần làm nội ứng.” Thiết Liệt chuyển sang chủ đề khác.

“Ta tra được có hai người đáng nghi...”

“Việc này ta sẽ đi thăm dò, ngươi về phòng đi, miễn cho người ta hoài nghi.”

Bọn họ đang nói cái gì? Nàng nghe không rõ lắm, đầu rất đau... Kinh Vô Tình lại chìm vào hôn mê.

****

“Chuyện này không được tiết lộ ra ngoài.” Thiết Liệt trừng mắt đe doạ người đang bắt mạch cho Kinh Vô tình - Mộc Đường Thiết Hạnh. “Ngươi cõ thể đi xuống.”

Thiết Hạnh cúi chào rồi lui ra.

Lại uy hiếp người khác! Kinh Vô Tình chớp chớp măt.

“Nàng tỉnh rồi.” Thiết Liệt làm bộ bình tĩnh, kỳ thực vẫn chưa hết căng thẳng, lúc nhìn thấy nàng trúng tên, trái tim hắn dường như cũng bị xuyên thủng, đau đến mức không thể thở được.

“Thiết Liệt, ở đây là....” Lời còn chưa nói xong nàng đã bị một người nào đó ôm vào trong lồng ngực ấm áp.

“Ta thiếu chút nữa bị nàng doạ chết.”


“Ta không có việc gì.” Trong vòng tay ấm áp của hắn, trái tim nàng không thể khống chế mà xao động, nàng cảm nhận được bên tai rất nóng. “Ngươi đừng như vậy, Thiết công tử.” Ý thức được nơi này là Dạ Hoàng cư, nàng bắt đầu bất an giãy dụa, trong lòng tự nhủ mình không thể chìm đắm vào trong lưới tình ôn nhu của hắn.

“Đừng cử động.” Thiết Liệt khiển trách giữ nàng lại “Thầy thuốc nói vết thương của nàng không có gì đáng ngại, nhưng độc chưa trừ hết, vẫn phải nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều hơn.”

“Buông ta ra.” Kinh Vô Tình cố ý bày ra khí thế bất khả xâm phạm, nhưng giọng nói yếu ớt của nàng không đủ lực uy hiếp.

“Không thể, cả đời này cũng không thể.” Thiết Liệt mở rộng vòng tay gắt gao ôm nàng vào trong lòng, thận trọng không dám dùng sức vì sợ làm nàng bị đau.

“Thiết Liệt, dư nghiệt của Mộc Gia Bảo giống như đã biến mất trong không khí....” Thạch Định Phong vừa bước vào cửa nhìn thấy cảnh này thì trợn mắt “Ngươi....Các ngươi sao có thể ôm nhau?”

Kinh Vô Tình vội đẩy Thiết Liệt ra.

“Cẩn thận, đừng để miệng vết thương của ngươi rách ra.” Thiết Liệt dùng đôi mắt đằng đằng sát khí nhìn Thạch Định Phong – kẻ đã bao lần làm hỏng chuyện tốt của hắn.

Ngươi nhớ kỹ cho ta!

Thạch Định Phong nuốt nuốt nước miếng, đi đến bên cạnh nói nhỏ vào tai Thiết Liệt “Hoa Liên công chúa nói nếu ngươi không cho nàng một câu trả lời thoả đáng thì nàng sẽ giải trừ hôn ước với ngươi.”

“Huỷ hôn thì huỷ hôn, ta càng thanh thản.”

“Thiết Liệt, lời này không phải muốn nói là nói, ngươi tuỳ hứng làm bậy như vậy sớm muộn cũng dẫn đến hoạ sát thân, tục ngữ có câu rất đúng, dân không thể đấu lại quan.”

“Đến thì đến, ai sợ ai, Dạ thành chẳng nhẽ sợ quân đội Đại Đường.” Thiết Liệt cười lạnh.

“Các ngươi đang nói cái gì?” Kinh Vô Tình vốn không nghe thấy bọn họ đang thầm thì cái gì, nàng chỉ muốn mau chóng rời khỏi căn phòng tràn đầy hơi thở nam tính của Thiết Liệt.

“Không có gì, ta dìu ngươi.” Thiết Liệt chạy nhanh đến đỡ Kinh Vô Tình.

“Không cần, lời đồn đại giữa chúng ta hiện giờ đã quá nhiều.” Nàng không muốn tiếp tục hiểu lầm.

“Ta không nhận lời cự tuyệt.”

“Thiết công tử, xin chú ý ngôn từ của ngươi.” Kinh Vô Tình không nghe lời cùng Thiết Liệt bốn mắt nhìn nhau.

Thạch Định Phong cơ hồ có thể cảm nhận mùi thuốc súng nồng nặc trong không khí “Hai người các ngươi trước tiên ngồi xuống rồi có gì từ từ nói, ngàn vạn lần đừng kích động.”

“Ai cần ngươi lo.” Thiết Liệt ra tay nhanh như chớp, thân thể Kinh Vô Tình trong chốc lát cứng đờ.

“Thiết Liệt, ngươi dám điểm huyệt đạo của ta.”

“Có tiến bộ, ít ra không phải Thiết công tử.” Thiết Liệt cười xấu xa, ôm ngang người nàng đặt lên giường.

“Thiếu gia, thuốc đã sắc xong, người... a.” ‘Xoảng’ một tiếng, cái bát rơi xuống đất, Xuân Lan vừa mang thuốc vào hét lên “Tên dã man kia, ngươi làm gì tiểu thư nhà chúng ta?”

Sét đánh giữa trời xanh! Kinh Vô Tình thấp giọng “Chết tiệt.”

Tiếng thét của Xuân Lan tuy có thể cứu nàng trong lúc nguy hiểm nhưng cũng làm cho lớp nguỵ trang mấy năm nay của nàng bại lộ.

“Liệt, ngươi cùng nàng...” Hoa Liên vừa vặn đi vào cửa nghe vậy thì khiếp sợ đến mức mặt trắng bệch.

“Hắn là nữ?” Cằm Thạch Định Phong thiếu chút nữa rớt trên mặt đất.

“Thiếu gia? Tiểu thư?” Liễu Phượng Nương lo lắng cho thương thế của Kinh Vô tình nên mới để nha hoàn dìu đến, đứng ở cửa nghe Xuân Lan hét chói tai, thân hình nhoáng một cái ngất đi.

Kinh Vô Tình sắc mặt trắng bệch, mây đen nhất thời trên đầu bao phủ.

“Không có việc gì hết, tất cả đã có ta.” Thiết Liệt ngồi ở mép giường bên cạnh Kinh Vô Tình.

“Đều tại ngươi.” Có hắn mới không xong.

****

“Ngươi thực sự là cô nương?” Thạch Định Phong vất vả lắm mới thốt được ra một câu “Sao có thể như vậy, thân hình ngươi không có lấy một chút đường cong, nhìn bề ngoài không có một điểm giống như cô nương.” Uổng cho hắn hàng năm cùng nàng tiếp xúc, lại không khám phá ra thân phận nữ nhân của nàng.

“Thạch công tử, dáng người ta có được hay không chẳng liên quan gì đến ngươi.”

“Chỉ cần ta vừa lòng là được rồi.” Thiết Liệt cảm thấy vui vẻ vòng tay ôm lấy Kinh Vô Tình đang bị điểm huyệt, hưởng thụ tư vị nhuyễn ngọc ôn hương.

“Tiểu thư, thực xin lỗi.” Xuân Lan vẻ mặt hối lỗi đứng ở bên cạnh, cùng Kinh Vô Tình sử dụng ánh mắt sát nhân nhìn về phía Thiết Liệt.

“Không sao, lộ ra cũng tốt.” Kinh Vô Tình thở dài, tâm tình bỗng nhiên thoải mái không ít.

“Liệt, chẳng nhẽ ngươi đã sớm biết?” Oán khí trong bụng Hoa Liên dâng lên làm nghẹn họng. Rốt cuộc trong lòng hắn nàng là cái gì?

“Kinh cô nương, ta cáo lui trước.” Liễu Phượng Nương ảm đạm rời khỏi phòng, tựa hồ đã chịu đả kích không nhỏ.

“Uy, Dạ hoàng, ngươi còn không mau đuổi theo an ủi nàng.” Kinh Vô Tình trừng mắt nhìn Thiết Liệt mặt dày, hắn nghĩ động tay động chân với nàng, huỷ hoại danh dự của nàng thì nàng sẽ khuất phục hắn, hắn đã lầm rồi.

“Nàng đang ăn dấm chua?” Thiết Liệt cười gian.

Kinh Vô Tình nghiêm mặt “Rõ ràng đang là ban ngày mà ngươi còn nằm mơ.” Nói thực, trong lòng nàng có chút khó chịu, nhưng tuyệt đối không phải vì hắn phong lưu, nàng thầm nhủ với mình như vậy.


“Liệt, ngươi không có gì để giải thích với ta sao?” Hốc mắt Hoa Liên đã đỏ hồng. Đôi cẩu nam nữ đang ôm ôm ấp ấp này quả thực coi đây là chốn không người, trong mắt hắn còn có vị hôn thê này nữa hay không.

“Không có gì để giải thích, ta căn bản chưa từng có ý với ngươi.” Thiết Liệt không thèm liếc mắt nhìn Hoa Liên, trong mắt chỉ có dung nhan diễm lệ lạnh như băng giá của Kinh Vô Tình.

“Ý của ngươi là trước giờ ta tự mình đa tình?” Nói gì thì nói nàng cũng là công chúa Đại Đường, sao hắn có thể đối xử với nàng như vậy?

“Ngươi có thể hiểu ra thì tốt lắm.”

Hoa Liên xấu hổ và giận dữ hít vào một hơi “Khá lắm Thiết Liệt, khá lắm Kinh Vô Tình, các ngươi nhớ kỹ cho ta.” Nàng nói xong liền bỏ đi.

“Hoa Liên, ai da. Thiết Liệt, ngươi tốt xấu gì cũng nói dễ nghe một chút.” Thạch Định Phong nhịn không được vỗ vỗ trán.

“Thạch điên, chuyện này do ngươi mà ra, ngươi phụ trách giải quyết.” Giờ phút này trong mắt hắn, trong lòng hắn chỉ có mình Kinh Vô Tình, không dung được những người khác.

“Ngươi... a” Thạch Định Phong biết tình thế không ổn, chạy nhanh đuổi theo Hoa Liên “Hoa Liên, chờ ta.”

“Xuân Lan, đi ra ngoài.” Trong ánh mắt Thiết Liệt toả ra khí thế không giận mà uy nghiêm.

Xuân Lan có cảm giác sau lưng sởn gai ốc, nhưng vẫn ngang ngạnh không nghe theo “Ngươi không phải chủ tử của ta, dựa vào cái gì ra lệnh cho ta?”

“Bảo nàng lui ra.” Trong mắt Thiết Liệt lộ ra ý cười phóng đãng, trói chặt Kinh Vô Tình.

Nhìn ánh mắt nóng bỏng của hắn, Kinh Vô Tình cảm thấy huyết mạch căng phồng, trống ngực đập liên hồi “Ngươi, ngươi... không thể làm loạn.” Nàng không quên từ trước đến nay hắn chưa bao giờ để người khác vào trong mắt, cuồng ngạo ngang ngược cố tình làm bậy. Lúc nàng ốm đau nằm trên giường, nếu hắn muốn nàng, nàng chẳng những không thể thoát thân, nói không chừng còn làm liên lụy Xuân Lan.

Hắn ghé sát làm vành tai Kinh Vô Tình không khỏi nóng lên “Hiện giờ thân thể nàng vẫn đang suy yếu, ta tự nhiên sẽ không làm loạn, nhưng nếu cô ta ở trong này cản trở, ta cũng không dám chắc mình có gây ra chuyện gì hay không.” Nha hoàn này luôn cản trở hắn và tiểu tình nhân thân mật, làm cho hắn bớt đi ít nhiều cơ hội âu yếm nàng, hắn không đem nàng ta ra khai đao coi như đã nể mặt tiểu tình nhân.

“Xuân Lan, đi xuống.” Kinh Vô Tình thở dài.

“Tiểu thư.” Xuân Lan khó có thể tin, nhưng thấy biểu tình không nên xen vào của Kinh Vô Tình thì nàng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi “Vâng.”

“Cuối cùng cũng có thể ở riêng với nàng.” Thiết Liệt ôm nàng thật chặt.

“Ngươi có thể giải huyệt cho ta trước được không?” Tựa vào lồng ngực rộng lớn của hắn, Kinh Vô Tình tự nhiên có một loại cảm giác an toàn trước kia chưa từng có.

“Nàng cam đoan sẽ ngoan ngoãn ở nơi này dưỡng thương?”

“Ta hiện giờ bị như vậy còn có thể chạy đi đâu?” Kinh Vô Tình chế giễu, một dòng nước ấm áp chảy vào trong lòng.

“Được, bất quá, ta muốn hôn nàng.” Thiết Liệt lập tức giải huyệt cho nàng.

Khi môi hắn từ từ phủ xuống, Kinh Vô Tình phát hiện mình như bị thôi miên không thể dời tầm mắt, khi đầu lưỡi linh hoạt của hắn nhẹ như lông hồng phủ xuống đôi môi nàng, nàng phát hiện miệng của mình không tự chủ được mở ra nghênh đón hắn, phảng phất như đã chờ đợi nụ hôn này từ rất lâu, rất rất lâu.

Thiết Liệt dùng một tay ôm lấy eo nàng, một tay đỡ lấy sau gáy của nàng hôn thật sâu, cảm giác được nàng đáp lại, đầu lưỡi nóng của hắn vội vàng tiến vào đôi môi đang hé mở của nàng.

Nàng nhận ra hơi thở của mình ngày một gấp gáp, nhiệt độ trên người hắn như lửa bỏng thiêu đốt không khí xung quanh nàng, đầu lưỡi linh hoạt của hắn ở trong miệng nàng liên tục trở mình, như dã thú đói khát cắn nuốt con mồi. Nàng sắp không thở được.

Mặc cho cái lưỡi điên cuồng của hắn cùng cái lưỡi đinh hương của nàng quấn lấy nhau, nàng cảm giác được trái tim trong ngực nàng đang đập liên hồi, không biết là tiếng tim của nàng, hay là của hắn?

Nàng cơ hồ không nhận ra bàn tay hắn lặng lẽ tiến vào trong vạt áo nàng, lần lến đỉnh núi non mềm của nàng, cho đến khi hắn hô nhẹ một tiếng, nàng mới từ rong cơn mê tỉnh lại.

“Chết tiệt.” Hắn quên mất vết thương của nàng chưa lành.

Trời ạ! Nàng bị làm sao vậy? Kinh Vô Tình cuống quýt thu lại quần áo vừa bị mở ra.

Sợ mình không khống chế được dục vọng đang dâng lên trong cơ thể, hắn nhanh chóng chấm dứt nụ hôn triền miên này, đứng dậy rời khỏi nàng.

Trong mắt Thiết Liệt bừng bừng lửa cháy, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng “Lần sau sẽ không phải là một cái hôn, nàng dưỡng thương cho tốt.” Lập tức xoay người biến mất sau cánh cửa.

Kinh Vô Tình khẽ vuốt lên đôi môi còn lưu lại hương vị của hắn, tâm loạn như ma. Trong nụ hôn dịu dàng của hắn, nữ tính trong cơ thể nàng tự giác thức tỉnh, còn đáp lại nụ hôn của hắn.

Thoáng chốc, sóng nhiệt lại lần nữa dâng lên, nàng ôm chặt hai má đang nóng bừng bừng, trong lòng thầm mắng hắn làm cho nàng biến thành một nữ tử yếu đuối chỉ biết dựa vào nam nhân. Bị một nam nhân cuồng ngạo, bá đạo như hắn yêu thương cuối cùng là phúc hay hoạ?

Lúc này, Xuân Lan đi vào thăm dò, trong tay còn bưng theo bát thuốc, thấy bộ dạng đăm chiêu của Kinh Vô Tình, trong lòng nàng tràn ngập bất an “Tiểu thư, người sẽ không yêu hắn chứ?”

“Xuân Lan, ngươi càng ngày càng nhiều chuyện.” Trên gương mặt trầm tĩnh của Kinh Vô Tình không có chút cảm xúc, nhưng những lời Xuân Lan nói lại như viên đá ném vào mặt hồ đang yên ả.

“Là ta nhiều chuyện.” Xuân Lan âm thầm thở dài “Dạ hoàng đã có vị hôn thê, chuyện này tiểu thư rõ hơn ta mới đúng.”

Kinh Vô Tình trong lòng chấn động, nàng cư nhiên quên mất chuyện quan trọng này.

Dạ Hoàng đã có vị hôn thê.

“Nếu không có Hoa Liên công chúa, Dạ thành phú khả địch quốc*, Dạ hoàng có quyền có thế, là một đối tượng rất tốt, tin rằng hắn sẽ thật lòng với tiểu thư.”

*giàu ngang quốc gia.

Tâm tình Kinh Vô Tình vốn đã không tốt, nghe những lời Xuân Lan nói không khỏi càng thêm phiền lòng “Để thuốc ở trên bàn, ngươi trước tiên đi ra ngoài, để cho ta một mình bình tĩnh.”

“Vâng, tiểu thư, mặc lệ người quyết định như thế nào, Xuân Lan lúc nào cũng ủng hộ tiểu thư.” Nói xong nàng xoay người rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui