Trước khi loài người cùng nhau chào đón một mùa xuân ấm no hạnh phúc, ông trời sẽ tạo cho chúng ta rất nhiều thử thách cần phải vượt qua.
Chẳng hạn như đối với người trưởng thành thì deadline sấp mặt, còn đối với trẻ con thì thi cử vẫy gọi.
Một tuần nữa thôi môn thi đầu tiên của học kì một sẽ bắt đầu, các khối điều rạo rực căng thẳng, đặc biệt nhất vẫn là khối mười hai.
Từ phía xa nhìn vào, phòng phòng lớp lớp đều tập trung cao độ, cứ như chỉ rời mắt khỏi người giáo viên đang đứng trước lớp một phút là toàn bộ kiến thức điều coi như xong.
Không biết từ lúc nào mà Du đã ý thức được tầm quan trọng của việc thi cử, nên không còn phí phạm thời gian của mình nữa, chăm chú nghe giảng, tỉ mỉ ghi chép, cái nào không hiểu thì ghi chú lại một bên, chờ đi hỏi 'chuyên gia'.
Dù gì thì mấy hôm trước Hạ cũng đã hứa là sẽ giúp cô ôn tập, có học sinh ưu tú bên cạnh, cô không tin là mình không tiến bộ lên chút nào.
"Này, bà viết gì mà lắm vậy?"
Lộc vo tròn tờ giấy, ném nó về phía Du để thu hút sự chú ý, tiếc thay, Du không có ngẩng đầu hưởng ứng, vừa viết vừa đáp: "Chép bài chứ chép gì cha?"
Cô Ngữ Văn bên trên giảng bài như ru ngủ, cái kính lão kéo tới tận giữa sống mũi, đôi mắt già nua híp lại nhìn cuốn sách: "Cho mấy em 10 phút để ôn lại bài Tây Tiến." Nói xong lại bỏ cuốn sách sang một bên, cúi đầu nhìn giáo án.
Lớp D3 im ỉm làm theo, giáo viên Ngữ Văn không dễ cũng không khó, nhưng cứ thử làm trái ý xem, thế nào cũng sẽ bị mời phụ huynh cho coi.
Thế nhưng, Lộc dường như không quan tâm mấy, nghe xong rồi cũng tém lời nói của giáo viên qua một bên, cố nép thân mình sau tấm lưng to lớn của nam sinh bàn trên.
"Sao nay bà siêng đột xuất vậy?"
Du dừng bút, nghiêng mặt nhắc nhở: "Ông không thấy là sắp thi học kỳ rồi à? Nghiêm túc tí đi, tới khi điểm kém thì lại than thở."
"Ôi ôi, nhìn kìa, người ta có người yêu rồi nên khác quá nhỉ!"
"Bớt nói bậy đi." Du nhỏ giọng thanh minh: "Bây giờ chưa phải...chưa xứng lắm...nhưng là mục tiêu, là động lực của tui."
Hạ chưa nói thích cô bao giờ, nhưng từ ánh mắt lẫn cử chỉ của Hạ, đều nói cho cô biết rằng hai người hoàn toàn có khả năng đó.
Chỉ cần Hạ không đẩy cô ra xa giống như những người khác thì cô sẽ luôn ở bên cạnh Hạ, khiến cho Hạ an tâm tin tưởng mình.
Ngày ngày nỗ lực, tiến về phía trước, quyết không nản lòng.
Làm việc gì cũng vậy, chỉ cần xác định được đích đến, thấy được mục tiêu rõ ràng trước mắt thì mỗi bước đi tiếp theo sẽ không còn mơ hồ nữa, giống như bản thân được chấp thêm đôi cánh có thể bay qua núi cao biển rộng.
"Xác định rồi à? Không hối hận chứ?" Lộc hỏi.
"Ừ.
Không hối hận."
Lộc không nói nữa, ngồi thẳng dậy, chống cằm nhìn Du một lúc rồi lại thôi.
Cô bạn vô âu vô lo ngày nào giờ đã biết lo lắng cho tương lai, cậu nên vui mừng mới đúng, nhưng không hiểu sao cậu cứ luôn cảm nhận được sự khác lạ đang dần dần hiện diện trên người Du, mà khác lạ ra sao thì hiện tại cậu lại không lý giải được.
Lộc khẽ lắc đầu, tự cho là mình đã tưởng tượng quá phong phú, vội đánh bay mấy cái suy nghĩ rỗi hơi ra khỏi đầu.
"Lộc, em làm cái gì đấy? Ôn bài xong chưa?"
Bị giáo viên phát hiện, Lộc bối rối đáp: "Dạ, em...em đang ôn ạ."
"Em liệu hồn đấy."
Cô Ngữ Văn quăng ánh mắt 'thâm tình' nhìn cậu, Lộc rùng mình, ngoan ngoãn cúi đầu xem sách, sau đó lại len lén quan sát Du.
Du hoàn toàn không có phản ứng gì, vẫn nhập tâm với mớ sách vở hỗn độn trên bàn.
Lộc nhíu mày.
Không đúng, có gì đó không đúng.
Nếu như là trước kia, khi bắt gặp những tình huống như thế này, Du sẽ cợt nhã trêu chọc cậu, còn không là sẽ móc mỉa cậu vài câu, vậy mà hiện tại lại không có gì, thậm chí là chẳng thèm đoái hoài gì tới nữa.
Cậu không phải là đang ghen tị với sự thay đổi này của Du, mà cứ luôn cảm thấy sự thay đổi độ ngột này sẽ làm cho Du càng ngày càng rơi vào trạng thái áp lực.
Quả nhiên, ngày hôm sau Du xuất hiện với một gương mặt bơ phờ, đoán chừng là đêm qua ngủ rất trễ.
Gần tan học, bên mũi của Du lại chảy ra dòng chất lỏng đỏ tươi, cô ban đầu không hay biết gì, chỉ khi giọt máu rơi xuống tờ giấy trắng tinh trên mặt bàn, cô mới hốt hoảng tìm khăn giấy.
Đúng lúc này, bịch khăn giấy từ bàn bên bay tới trước mặt Du, cô lấy vội một tờ nhét vào mũi, ngẩng mặt nói: "Cảm ơn nhiều."
Lộc thở dài: "Bây giờ mới chịu ngẩng đầu lên à? Muốn tiến bộ thì cũng phải từ từ, bà học cái kiểu bán mạng như vậy coi chừng tẩu hỏa nhập ma đó."
"Biết rồi.
Tui không sao đâu.
Thôi, đi nhé, bái bai."
Ngoài mặt Du vờ như tiếp thu, nhưng trong lòng lại ầm thầm bác bỏ lời khuyên của bạn mình.
Khoảng cách giữa cô và Hạ còn quá xa, không tính đến gia cảnh thì cũng phải nói đến thành tích, với cái thành tích nhất khối từ dưới đếm lên như hiện tại thì cô không thể nào không lo lắng được.
Hạ quá ưu tú, quá nổi bật, mỗi lần ở bên cạnh Hạ, cô đều cảm thấy bản thân thật sự rất thấp bé, thấp bé đến mức tự ti.
Cô muốn mình phải tiến bộ, nhanh chóng tiến bộ, đã hạ quyết tâm rồi thì không ai có thể ngăn cản.
Là do cô tự nguyện thúc ép mình, chỉ cần điểm số có thể cải thiện, dù cho có thức xuyên đêm để học thì cô cũng bằng lòng.
Dãy hành lang trải dài đến khu A giờ này thưa thớt người qua lại, có rất ít học sinh ở lại nơi này, ngoại trừ giờ tự học và các câu lạc bộ chuẩn bị cho hội xuân sắp tới ra thì đa phần mọi người đều không được ở lại trong trường sau giờ học.
Du cầm khăn giấy, vừa đi vừa lau bên mũi vừa chảy máu của mình, cảm thấy máu ngưng chảy cô mới gấp rút chạy tới lớp A1 tìm Hạ.
Trước đó cô đã gửi cho Hạ một tin nhắn, muốn nhờ Hạ chỉ giúp mình vài vấn đề chưa rõ, sợ đối phương đợi lâu nên cũng không dám lề mề nhiều.
Cô cầm sẵn cuốn vở ghi chú trên tay, thấy Hạ liền lật ra hỏi: "Này, hôm nay tiết Vật lý có ôn lại bài dòng điện xoay chiều, nhưng mà có một số chỗ tôi nghe không hiểu lắm, bài tập cũng chỉ làm được một nửa thôi."
"Đưa tôi xem thử." Hạ nhìn một lúc lại nói: "Du, tôi biết lí do vì sao cậu không hiểu rồi."
"Vì sao?"
"Kì thi lần này Toán Lý Hóa Sinh đều làm theo hình thức trắc nghiệm, cho nên các giáo viên khi ôn tập cũng sẽ giải nhanh theo kiểu trắc nghiệm, tức là có rất nhiều bước họ sẽ lượt bỏ đi để rút ngắn thời gian giải.
Yếu điểm của cậu đó là chưa nắm rõ hết các công thức, cậu muốn giải nhanh, hiểu nhanh thì trước tiên phải thuộc nhuần nhuyễn các công thức cái đã."
Được Hạ gỡ rối, Du dần dần thông suốt hơn, cơ mặt thoáng giãn ra: "Ồ, hiểu rồi, tôi sẽ học thuộc chúng.
Hôm nay cậu phải ở lại văn phòng Đoàn đúng không? Thôi, không phiền cậu nữa.
Bai nhé!"
Du nói một mạch xong, cũng không đợi Hạ trả lời liền nhanh chóng rời đi.
Hạ khá bất ngờ với thái độ dứt khoát của Du.
Cô vốn cho rằng Du sẽ nài nỉ cô, sau đó sẽ đòi ở lại cho bằng được, mà nếu như Du muốn ở, cô sẽ đến văn phòng Đoàn xin phép giáo viên.
Người khác xin thì không biết sẽ thế nào, nhưng nếu như là cô mở lời thì chắc chắn giáo viên sẽ đồng ý ngay thôi.
Nào có ngờ, kế hoạch chưa kịp triển khai thì đã bị dập tắt, Hạ như đang mất hứng, đứng bất động tại chỗ một lúc lâu.
"Hù, có thấy tôi hôm nay đẹp trai lắm không?"
Thanh Đại từ khu B chạy tới, lại dở chiêu cũ ra đùa nghịch.
Hạ đang lúc không vui, sẵn trớn đập luôn cái túi xách lên người cậu.
"Phiền phức."
Hạ liếc mắt nhìn cậu, sau đó quay người bỏ đi.
Thanh Đại hào phóng không tính toán, chỉ là vừa đi theo sau vừa nói lớn: "Muốn người ta ở lại thì cứ nói thẳng ra.
Một người thì chậm tiêu, còn một người thì kiệm lời, cứ dây dưa như vậy thì tới già cũng không tiến triển được đâu."
Hạ vẫn giữ im lặng, nhưng lại đem những lời vừa nghe được ghi vào lòng.
Không phải là không muốn chủ động, mà là không dám chủ động.
Cô sợ sẽ bị người kia phát hiện, mặc dù không còn sống chung nữa, nhưng cô biết người kia vẫn luôn âm thầm cho người theo dõi cuộc sống của mẹ con cô.
Người kia giống như một bóng ma tâm lý, đeo bám cô từ bé cho đến tận bây giờ, mỗi lần nghĩ tới là sợ hãi lại dâng lên.
"Bà ấy vẫn còn cho người theo dõi cậu à?"
Không biết từ khi nào mà Thanh Đại đã đi ngang hàng với Hạ, thấy gương mặt trắng bệch của Hạ, cậu cũng phần nào hiểu ra vấn đề.
Cậu lại nói: "Sao có người đến bây giờ vẫn cố chấp như vậy nhỉ? Cũng đã nhiều năm trôi qua rồi còn gì.
Mà mẹ cậu có biết không?"
Hạ khẽ lắc đầu: "Mẹ tôi không biết.
Tôi cũng không muốn làm phiền đến mẹ, có điều tôi sợ bà ấy tìm tới Du, gây khó dễ cho cậu ấy." Hạ chợt dừng bước chân, ánh mắt lo lắng nhìn Thanh Đại nói: "Cậu cũng biết đấy, từ lúc Du quen biết tôi, chưa bao giờ cậu ấy nhận được đều gì tốt đẹp cả."
Thanh Đại trầm mặc không đáp, Hạ cũng điềm nhiên không nói nữa.
Thời gian thấm thoát trôi qua, công việc ở văn phòng Đoàn gần như ổn thỏa, lúc hai người tạm biệt nhau ở cổng trường, bỗng dưng Thanh Đại xoay người nói với Hạ:
"Điều tốt đẹp nhất mà Du có được chính là cậu đấy.
Tôi tin chắc là Du cũng sẽ nghĩ như vậy.
Đừng lo nghĩ nhiều, cứ bình thản tiến về phía trước, ắt sẽ có lối ra thôi."
Nghe được lời khuyên đầy thiện ý của Thanh Đại, Hạ cũng phần nào vơi bớt được nỗi lo trong lòng, cô nhẹ nhõm tiến về chiếc xe quen thuộc đang đợi sẵn, chỉ là khi chiếc xe vừa lăn bánh rời đi cũng là lúc có một chiếc xe bí ẩn khác xuất hiện, kín đáo chạy theo phía sau.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...