Do Thư Phàm dám hạ thuốc mê ông Phúc, và tìm cách bỏ trốn, suýt nguy hiểm đến tính mạng của chính mình và người ông lạ mặt, Thư Phàm đã bị người đàn ông lạ mặt sai ông Phúc chuyển Thư Phàm sang một căn phòng khác. Căn phòng này tuy có cửa sổ, nhưng có song sắt, từ trong phòng, tuy Thư Phàm có thể nhìn ra khung cảnh bên ngoài, nhưng tuyệt đối không còn có thể dùng ban công để bỏ trốn giống như trước nữa.
Thư Phàm mặc dù căm hận người đàn ông lạ mắt thấu xương, nhưng không thể làm gì được anh ta. Thư Phàm đang là tù nhân, anh ta là chủ, anh ta có quyền làm gì cũng được, thậm chí ngay cả tính mạng của mình, Thư Phàm cũng không thể giữ được, nếu anh ta có ý định giết người trong đầu.
Thư Phàm ôm con chim hải âu, nửa ngồi nửa nằm trên chiếc giường rộng lớn, dài gần hai mét, được rả
i nệm, chăn màn đều mang một màu trắng.
Ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ, khuôn mặt trầm buồn, Thư Phàm đang nghĩ về những kỉ niệm trước đây. Thư Phàm thấy nhớ em gái, nhớ Hoàng Tuấn Kiệt, lo lắng cho sự an nguy của hắn, tự hỏi lòng rằng hiện giờ hắn đang ở đâu, hắn có nhớ đến mình và đang đi tìm mình không ? Thư Phàm không biết tình cảm mà mình dành cho hắn là gì, nhưng một chữ “thích” lúc nào cũng hiện lên trong đầu.
Hoàng Tuấn Kiệt là người đàn ông đầu tiên, Thư Phàm tiếp xúc lâu nhất, hai người chẳng những sống chung, còn ngủ cùng giường. Sờ lên môi mình, Thư Phàm bần thần nở một nụ cười. Cảm giác ấm nóng mà nụ hôn mang lại vẫn còn vương vấn trên môi. Nụ hôn của Hoàng Tuấn Kiệt đã thiêu đốt hết tất cả các giác quan trong cơ thể Thư Phàm.
Cảm giác thích một người là như vậy sao ?
Thư Phàm mỉm cười, nụ cười thật tươi. Nụ cười mang theo sức sống của tuổi trẻ, mang theo khát vọng muốn vùng vẫy, muốn bay nhảy, muốn thoát khỏi nhà tù này. Thư Phàm không muốn biến thành một tù nhân bé nhỏ của bất cứ ai.
Dù người giam cầm có là Hoàng Tuấn Kiệt hay là người đàn ông lạ mặt kia cũng thế. Thư Phàm là một cô gái yêu thích tự do, yêu thích độc lập, làm sao có thể để cho người khác kiểm soát cuộc đời mình.
Con chim hải âu nằm trong lòng bàn tay Thư Phàm, miệng kêu “gừ gừ”, đôi mắt đen láy lim dim, gật gà gật gù, đang hưởng thụ cảm giác được Thư Phàm vuốt ve và cưng chiều.
“Hắt xì !” Thư Phàm nhoay nhoay mũi, tay đặt nhẹ lên trán, miệng ai oán kêu lên một tiếng: “Không phải xui xẻo như vậy chứ ? Chỉ mới ngâm nước biển có một lúc, mà đã bị dính cảm cúm rồi sao ?”
“Hắt xì ! Hắt xì !” Lần này ngay cả nước mũi của Thư Phàm cũng bắn ra, Thư Phàm bực bội vỗ vỗ trán, miệng lầm rầm: “Trời ạ ! Vẫn chưa thoát ra khỏi đây, sao có thể ốm vào lúc này ? Mày thật yếu đuối quá đi !” Hơn ba năm nay, Thư Phàm không mấy khi ốm, mỗi lần cũng chỉ nhức đầu sổ mũi, qua vài hôm là khỏi. Thư Phàm tin lần này mình cũng chỉ bị như vậy thôi.
Người đàn ông lạ mặt, ngồi trong phòng riêng, mắt nhìn chăm chú vào màn hình máy vi tính. Ông Phúc đứng hầu bên cạnh, xảy ra chuyện vừa rồi, ông thấy hổ thẹn với người đàn ông lạ mặt. Nếu không phải do Thư Phàm và người đàn ông lạ mặt, phúc lớn mạng lớn, thì có lẽ cả hai đã bỏ mình xuống dưới đáy biển rồi.
“Trong nhà còn thuốc không ? Mang cho cô ấy uống đi.” Người đàn ông lạ mặt không liếc mắt nhìn ông Phúc, lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng, thưa ông chủ.” Ông Phúc vội vội vàng vàng làm theo mệnh lệnh của người đàn ông lạ mặt. Tuy rằng ông chủ không cao giọng trách mắng mình, nhưng ông Phúc hiểu ông chủ đang rất tức giận. Để tránh ông chủ thất vọng về mình thêm, ông Phúc cố gắng không gây ra bất cứ sai lầm nào nữa.
Lục tìm hộp thuốc trên kệ tủ, Ông Phúc rảo bước trên hành lang dài hun hút.
“Loạch xoạch” Tiếng khóa tra vào ổ, “Cạch !” Cánh cửa được hé mở ra một bên.
Thư Phàm đang thả hồn ra cửa sổ, không nghe thấy âm thanh mơ cửa, cũng không chú ý có người đi vào phòng.
“Cô Thư Phàm !” Ông Phúc khẽ giọng gọi. Mặc dù Thư Phàm đã hạ thuốc mê với mình, nhưng ông Phúc không hề trách Thư Phàm, mà ngược lại ông thấy Thư Phàm là một cô gái rất thông minh và táo tợn. Bình thường một cô gái bị bắt nhốt, không ai có thể nghĩ ra được cách thoát thân giống như Thư Phàm, hơn nữa còn dám tự dùng dây vải, trèo từ ban công xuống vực sâu phía dưới. Là một người đàn ông, ông cũng không dám mạo hiểm, liều mình giống như Thư Phàm.
“Cô Thư Phàm !” Ông Phúc cẩn thận gọi lại lần thứ hai, Thư Phàm vẫn mải phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
Con chim hải âu chằm chằm nhìn ông Phúc, miệng nó kêu “gừ gừ”, Thư Phàm cúi đầu nhìn con chim bồ câu, tay vuốt nhẹ chiếc đầu nho nhỏ của nó: “Sao thế ?”
“Cô Thư Phàm !” Ông Phúc cười khổ, ông không hiểu mình vô duyên, hay là mình không thể so sánh được bằng con chim bồ câu nằm trong lòng bàn tay Thư Phàm.
“A….!” Thư Phàm giật mình ngẩng mặt nhìn ông Phúc. Bắt gặp ánh mắt ông Phúc đang nhìn mình bằng đôi mắt bất đắc dĩ, Thư Phàm cười cười, nheo mắt, hỏi: “Có chuyện gì không chú ?”
Ông Phúc chìa hộp thuốc trước mặt Thư Phàm: “Ông chủ bảo tôi mang thuốc cho cô. Hình như cô bị cảm cúm rồi.”
Thư Phàm vuốt vuốt mũi, liếc mắt nhìn hộp thuốc trên tay ông Phúc: “Là anh ta bảo chú mang hộp thuốc này cho cháu ?” Thư Phàm nghi hoặc hỏi, không tin anh ta lại tốt bụng như thế.
“Đúng. Ông chủ bảo tôi mang hộp thuốc này cho cô.” Ông Phúc mỉm cười. Đối với một cô gái có tính cách hào sảng như Thư Phàm, ông không có cách nào để giận được.
“Cảm ơn.” Thư Phàm cầm lấy, tay mở khóa trên nắp hộp.
Đổ hết tất cả số thuốc trong hộp ra giường, Thư Phàm chống tay vào cằm, nằm úp xấp trên giường, mắt xem xét từng loại thuốc một.
Ông Phúc khó hiểu nhìn Thư Phàm, miệng ông vì kinh ngạc đã không khép lại được, mấy lần ông định nói một câu gì đó nhưng không thốt nổi nên lời.
Cô gái kì lạ này đang làm gì thế ? Có thuốc rồi, tại sao không uống đi, tại sao lại lục tung tất cả lên, như đang tìm kiếm một thứ gì đó ?
Xem xét một hồi, Thư Phàm cho lên mũi ngửi từng vị thuốc, dáng vẻ hoàn toàn chuyên tâm và chăm chú, mắt rực sáng khi phát hiện ra mấy vị thuốc lạ, chưa từng thấy bao giờ.
Ông Phúc thấy khuôn mặt, nụ cười và ánh mắt của một người khi phát hiện ra một kho báu cũng giống hệt dáng vẻ của Thư Phàm bây giờ.
Người đàn ông lạ mặt thích thú nhìn ngắm Thư Phàm từ xa, khóe môi anh ta giương lên, ý cười tràn ngập từ trong đôi mắt đến khuôn mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...