Tôi có ý định cùng Tống Tri Niên nói chuyện thẳng thắn, ai ngờ trước tiên phải tiếp đón một vị khách không mời mà đến, Bạch Hoan.Cô ta ngồi đối diện tôi, chủ động gọi cho tôi một ly nước trái cây, "Cô phải thật gìn giữ sức khỏe nhé."Tôi quay lại nhìn xem các vệ sĩ đã đi đâu."Yên tâm đi, tôi ở bên Tri Niệm một năm, vẫn có chút mặt mũi này.
Cô cũng đừng khẩn trương, tôi chỉ muốn đến hàn huyên vài câu thôi."Tống Tri Niên nổi tiếng là sống không có tình người, chỉ có tôi là tồn tại đặc biệt.
Cuối cùng, lại có thêm một người nữa.Tôi càng muốn nhìn xem, cô ta muốn làm cái gì.Bạch Hoan cũng không dài dòng, trực tiếp vào vấn đề: "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tri Niên, toàn thân anh ấy đều toát ra một cỗ tử khí.
Tôi nghĩ, một người phải làm sao mới có thể sống tuyệt vọng như vậy? Tôi quyết định cứu vớt anh ấy."Tống Tri Niên sống vô tri vô giác hai năm, người nhà của hắn rốt cục không chịu được nữa, tìm rất nhiều bác sĩ tâm lý.Bạch Hoan là em gái của bác sĩ điều trị tâm lý cuối cùng của Tống Tri Niên, cô ta kiến thức nông cạn, không dám tiếp quản, nhưng thể thốt nhất định phải đưa hắn thoát khỏi tình trạng đó.Anh trai cô ta biết Tống Tri Niên hết biện pháp cứu chữa rồi, nên chỉ có thể mắt nhắm mắt mở làm ngơ để em gái mình thử sức.Bạch Hoan đã thử nhiều cách nhưng tất cả đều thất bại.Cô ta càng thất bại thì càng can đảm hơn, cuối cùng cũng làm quen được với Tống Tri Niên.
Nhưng mà cũng chỉ là quen biết.Bước ngoặc xảy ra tại một lần Tống Tri Niên uống say, không ngừng lẩm bẩm tên tôi, Bạch Hoan liền này ra một ý tưởng, cùng hắn tưởng nhớ đến tôi.Thời điểm đó, người xung quanh Tống Tri Niên đều không dám nhắc đến tên tôi, hắn muốn hoài niệm cũng chỉ có thể nói với Bạch Hoan một hai câu.Dần dà, Bạch Hoan từ một người lắng nghe biến thành người đưa ra ý kiến."Tôi đề nghị anh ấy đối xử tốt với mẹ cô, mỗi tháng đều cho mẹ cô tiền, mua nhà mới cho bà ấy...!Tôi lại đề nghị anh ấy thử thêm những điều mới mẻ...!Mất hơn nửa năm, tôi đã thành công."Tôi liếc nhìn Bạch Hoan, đúng như người giúp việc kia nói, cô ta giống như mặt trời tươi sáng rực rỡ."Những thứ mà cô để lại cũng là một trong cuộc sống mới hả?"Bạch Hoan mỉm cười: "Đúng vậy, là tôi từng chút một để lại đó.
Ai cũng muốn hắn thoát ra quá khứ đó.
Tôi cũng vây.
Những đồ vật đó Tri Niên không ném đi.
Tôi biết tôi cách thành công không còn xa.
Tôi thử thăm dò Tri Niên trồng hoa hướng dương, anh ấy nói [tùy em].
Sau này, anh ấy đón nhận tôi, hứa sẽ kết hôn với tôi."Ba~Ly cà phê rơi xuống đất, đại khái do qua hiểu rõ Tống Tri Niên, trong đầu tôi tự hiện lên viễn cảnh hai người họ lúc ở cùng một chỗ.Một người líu lo nói chuyện, một người lạnh nhạt, rất xứng đôi...Tôi không muốn nghe nữa.Bạch Hoan cười khẽ: "Hầu hết thời gian tôi ở cạnh anh ấy đều là tự nói chuyện một mình.
Nhưng tôi rất hài lòng, bởi vì anh ấy đã hứa, sẽ cùng tôi sinh một đứa bé."Tôi đứng dậy, tay nắm chặt mép bàn: "Anh ta nói, muốn cùng cô sinh con?""Đúng vậy."Đột nhiên tôi quặn thắt dạ dày, cả tôi và Tống Tri Niên đều chịu nỗi đau tan vỡ gia đình, hai chúng tôi từng thề sẽ ở bên nhau cả đời, cũng thề sẽ không sinh con.Sợ mang những thứ tồi tệ đến cho đứa nhỏ.Vậy ra, ở bên một người khác tiêu chuẩn sẽ thay đổi.Bạch Hoan lặng lẽ đặt một tờ giấy: "Tôi có thể để anh ấy đón nhận lần một, cũng có thể có lần thứ hai.
Anh ấy là người cô yêu khi còn trẻ, chắc cô sẽ không để anh ấy phải quá đau lòng, đúng không?"Đọc nội dung trên tờ giấy, tôi cho cô ta một cái tát."Không thể chấp nhận được sao? Thật ra, kết cục đã được định đoạt rồi, cô quay về chỉ tăng thêm phiền phức."Lời nói của cô ta nghe quen ghê."Chẳng lẽ cô cũng thường xuyên đến thăm mẹ tôi à? Kể cả khi tôi quay về, bà ta cũng nói không ít lời tốt đẹp về cô đâu?"Bạch Hoan gật đầu: "Cô quả nhiên rất thông minh.
Tôi chờ mong quyết định từ cô."Thảo nào, mẹ tôi thiên vị cô ta như vậy.Ha ha, đã vậy thì nhìn cho kỹ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...