Bạn Trai Tôi Thuê Là Đỉnh Lưu


Phong Thành. 
Khương Từ đột nhiên nhảy cẫng lên, nhìn di động mới chuyển qua năm nghìn tệ, cậu sửng sốt một lúc, nhìn lại một lần mới gửi tin nhắn qua: "!!!Chị, chị phát tài?"
Khương Thi chuyển tiền xong liền đi tắm rửa, tắm xong ra ngoài mới nhìn đến tin nhắn Khương Từ, ý thức được chính mình khả năng chuyển nhiều. 
Khương Thi kỳ thật là đối chiếu với số tiền tiêu vặt của mình khi còn nhỏ, lại cắt giảm năm phần ba rồi chuyển cho Khương Từ, không nghĩ tới vẫn xảy ra sự cố.

"...!Ngại nhiều thì có thể trả lại."  
"Không, không có, cám ơn chị!"  
Khuơng Thi thật sự không muốn lấy lại tiền, Khương Từ dường như sợ cô thật sự muốn đòi lại, sau khi nói "cảm ơn" thì không gửi tin nhắn nào khác.  
Khương Thi thở phào nhẹ nhõm, khi nguyên thân xuất hiện trong sách, Khương Từ còn khá nhỏ, rất ít chi tiết trực tiếp nói về tình cảm của hai chị em.

Nói chung, khi nữ chính và nguyên thân ở cùng nhau, nguyên thân thỉnh thoảng nhắc tới Khương Từ, là một cái bánh bao nhỏ hay ngượng ngùng. 
Khương Thi không biết sau khi lớn lên Khương Từ tính cách như thế nào, cũng không biết cậu cùng nguyên thân ở chung như thế nào.

Cô lại là con gái một, bản thân cũng không có kinh nghiệm, tốt nhất không cần thường xuyên liên hệ.

... 
Chiều hôm sau, Khương Thi và Lục Kính cùng hẹn nhau đến ga tàu điện ngầm. 
Tối hôm qua, Tiểu Lục đã nhắn cho cô rằng đi bằng tàu điện ngầm từ đây sẽ có bảy trạm đến trường trung học số 1 Phong Thành, nhanh hơn và rẻ hơn taxi. 
Khương Thi không đi tàu điện ngầm nhiều, cô hầu như chỉ đi vòng quanh nơi ở của mình từ khi cô xuyên sách đến nay.

Đối với chuyến đi này cô phi thường nhiệt tình.

Khi đến ga tàu điện ngầm, cô nhìn thấy Tiểu Lục đang đợi ở lối vào và lối ra.

Dù đang quay mặt về phía sau nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua là cô đã nhận ra.  
Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng hôm qua cô chọn, lưng dài thướt tha, cô bước nhanh tới vỗ vai anh, "Tiểu Lục!"
Lục Kính quay người lại, hôm nay không có dùng keo vuốt tóc, tóc buông xõa, mái tóc ngắn gọn gàng.


Lớp phủ mềm mại trên trán làm dịu đi những đường nét khuôn mặt quá cứng nhắc.

Hai lọn tóc trắng hiện ra từ mái tóc đen mượt và mềm mại, thể hiện hai điểm nổi bật trong cách cư xử tốt của cậu ấy, cậu ấy hoàn toàn là một học sinh trung học rất đẹp trai.  
Khương Thi trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, quả đẹp, thật sự quá đẹp! 
Cúi người lại gần, cô ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng đầy yên tâm, nước hoa mà cô đưa cho anh.  
Cô nắm lấy tay anh, vui đến mức muốn bay, "chúng ta đi thôi."  
Bởi vì đã qua cao điểm giao thông buổi trưa và là một ngày làm việc trong tuần, không có nhiều người trong ga tàu điện ngầm.

Hai người mua vé và thong thả ngồi xuống ga đi tới trường trung học số 1 Phong Thành.  
Từ lối ra tàu điện ngầm, mặt trời bỗng trở nên chói chang.  
Tiểu Lục đưa Khương Thi đi dọc theo con phố, trên đường hầu như không có người. 
Đi được mười phút, đi ngang qua một cửa hàng văn phòng phẩm, Khương Thi quay đầu nhìn vào bên trong, tất cả đều là văn phòng phẩm, lấy khăn tay trong túi ra lau mồ hôi trên trán, yếu ớt hỏi: "Tiểu Lục, còn bao lâu nha?" 
Má cô ửng đỏ, những giọt mồ hôi trên trán cô chạy xuống.

Anh ngẩng đầu nhìn quanh, tầm mắt dừng lại ở phía bên kia đường, "Em có hay không muốn uống cái gì không? Nước chanh dây chứ?"  
Cô ở bên ngoài thường thích uống nước chanh, khá nhiều lần nên anh cũng nhớ kĩ.  
"Xung quanh đây không có cửa hàng tiện lợi.

Anh đi mua ở đâu?"  
"Ở đối diện có." 
Khương Thi ngẩng đầu lên.

Cửa hàng đối diện đầy món hàng nhỏ, được bày biện dày đặc các chai nhỏ và đóng gói rất đa dạng, cô không thể nhìn ra là có "chanh dây".  
"Nhiều như vậy, em đã thấy nước chanh?"
Lục Kính đẩy cô đứng dưới bóng râm bên ngoài cửa hàng văn phòng phẩm, "Thôi, em đợi ở đây một chút." 
Xoay người đi mua nước, hai bên đường đều có lan can màu trắng bảo hộ, anh nghĩ muốn sang đường thì phải đi bộ ngược lại lan can một đoạn rồi đi bộ lên vỉa hè để tới đó.  
Cách ăn mặc của Khương Thi hôm nay vẫn bắt chước nguyên tác của nữ chính Tiểu Li Tử trong "Chó dữ cùng tường vi", phần thân trên là áo sơ mi trắng có cổ búp bê, phần thân dưới là váy màu xanh nhạt, cả người ăn mặc thoải mái lại ngoan ngoãn.


Giống một học sinh trung học hơn là Tiểu Lục.  
Ngay khi Tiểu Lục rời đi, một người yên lặng đi tới và dừng lại bên cạnh Khương Thi.  
Khương Thi nghiêng đầu nhìn sang, là một chàng trai cao và gầy với mái tóc dài và cặp kính đỏ dưới tóc mái.

Đó hẳn phải là một cặp kính đen, tròng đen và gọng kính hình màu đỏ.  
Nhìn thoáng qua, Khương Thi đã cảm thấy hình ảnh người này rất quen thuộc, nếu không có cặp kính phóng đại, anh ta sẽ có chút giống nam chính trong "He is Milky and Sweet".  
Chỉ là cặp kính này quá sặc sỡ và chật chội, vẫn là Tiểu Lục của cô là tuyệt nhất.  
Mạnh Chí Hòa đứng bên cạnh Khương Thi, hai tay đút vào túi quần, vẻ mặt bình tĩnh như một anh chàng lạnh lùng, nhưng trong lòng lại hoảng loạn tự nhủ, "Mạnh Chí Hòa, mau nói đi, giờ chỉ có một mình cô ấy ở đây, mau đi lên tự giới thiệu bản thân, thuận tiện xin luôn phương thức liên hệ!"  
Lúc này, một nhóm người ăn mặc hoa hòe từ phía bên kia đường nhỏ đi tới, thiếu niên tóc đỏ đứng đầu từ xa nhìn Khương Thi,"Xác định là cô ấy?"  
Một cậu bé tóc vàng khác khẳng định," Chính là cô ấy.

Bức ảnh mà Phiêu tỷ gửi cho tôi giống như thế này, tóc ngắn, áo trắng và váy xanh.

"  
Chàng trai tóc đỏ nhìn một hồi liền chỉ vào hai người: "Các ngươi đi gọi cô ta tới đây."
Vừa rồi một người tên là Hoàng Mao nói chuyện, hai người hung hăng đi tới trước mặt Khương Thi, "Ông chủ của chúng tôi có chuyện muốn nói cùng cô, đi cùng chúng ta." 
Khương Thi nhìn hai người từ trên xuống dưới, xác định không quen biết bọn họ, không định để ý, quay đầu nghĩ.

Có thể là người nguyên thân quen biết, liền hỏi:" Cậu có chắc là đang tìm tôi không? "  
Một cậu bé khác bên cạnh Hoàng Mao nói:"Là cô, đi cùng chúng tôi, không cần nói nhảm."  
Khương Thi dịch qua bên cạnh một bước, nhìn về hướng Hoàng Mao nói, có quả nhiên có ba người đứng cách đó không xa, đều là con trai, xem ra cũng không lớn lắm.

Ở trong lòng ước lượng hai phân, cô không nói gì thêm, hướng bên kia đi theo bọn họ.  
Hoàng mao thấy cô biết điều như vậy, trong lòng thở nhẹ một hơi.

Mạnh Chí Hòa cuối cùng cũng thu hết can đảm, khi anh quay lại để nói chuyện với Khương Thi, anh chỉ thấy bóng dáng cô ấy dời đi bị bao quang bởi bọn nhóm côn đồ.  
"Phốc--" một chút liền biến mất.


Anh bối rối trong hai giây liền tiến lên theo sau.  
...  
Lúc Tiểu Lục đi mua nước về, đi ngang qua một cửa hàng hoa quả, hai hộp nho bên ngoài bọc giấy dai màu vàng, hạt lộ ra bên ngoài to tròn, màu tím bóng, vỏ còn dính bọt nước.

Cành cây xanh tươi thoạt nhìn mới mẻ.  
Cảm thấy Khuơng Thi sẽ thích, cô nhất định một bên ăn một bên khen, "Tiểu Lục thật ngọt ngào, em thật cảm động."  
Nghĩ đến cô đang giở trò, khóe miệng Lục Cảnh chậm rãi hướng lên trên, chào hỏi ông chủ, cầm lấy gói chùm nho, sau đó cùng với hai chai nước và nho tiếp tục đến cửa hàng văn phòng phẩm.  
Từ xa nhìn thấy không có ai ở cửa, cô cũng không phải có tính tình sẽ chạy lung tung, tim anh như ngừng một nhịp, bước nhanh tới.  
Hỏi thì không ai thấy cô gần đó, vào hỏi chủ cửa hàng văn phòng phẩm, người này nói rằng không thấy cô.

Anh lại nhìn quanh quán rồi thất thần bước ra, quả nhiên cô không có ở trong quán.

Vài phút trước anh có nhắn tin nhưng đến giờ cũng không có hồi âm.

Gọi điện thoại qua đi, cũng không có người nghe.  
Cô ấy sẽ đi đâu?  
Lý trí nói với anh rằng một người to lớn như vậy sẽ không bao giờ biến mất trong hư không, có lẽ cô có việc gấp cần phải đi mà quên mất liên lạc với anh.  
Nhưng có lẽ, cô ấy sẽ biến mất như thế này và không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.  
Lục Kính nhấc điện thoại, bấm số lần nữa, bực bội đi đi lại lại trước cửa hàng văn phòng phẩm, lần này trực tiếp tắt máy.  
Vẻ mặt bực bội, anh cúp máy, trực tiếp bấm số "110", ngón tay cái đang định bấm nút quay, thì một giọng nữ vang lên từ phía sau: "Khương....Từ? Là anh sao?"  
Tiểu Lục quay người lại, phía sau chỗ anh đứng hai mét có một cô gái, mắt anh đầu tiên là sáng lên, sau đó ánh sáng kia liền tắt.  
Đứng trước mặt anh là một cô gái rất giống Khương Thi hôm nay, tóc ngắn, khuôn mặt baby, áo sơ mi trắng, váy dài màu xanh nhạt, thân hình mảnh mai, làn da trắng nõn, tính tình mềm mại đáng yêu nhưng không phải Khương Thi.  
Hứa Nhan cũng sửng sốt khi nhìn thấy vẻ mặt của Lục Kính, "Thực xin lỗi, tôi đã nhận sai người rồi." 
Đây là Phong Thành, không có Khương Từ, hơn nữa cô đã nói lời từ biệt với anh rồi.

Anh không thể ở đây, cô thực sự đang trong trạng thái thất thần.  
Chủ cửa hàng văn phòng phẩm lúc này mới bước ra khỏi cửa hàng, "Này, bạn học, tôi kiểm tra giám sát, vừa rồi có một cô gái giống như cô này ở ngoài cửa, nhưng cô ấy đã rời đi cùng ai đó, cậu có muốn nhìn một chút không?"  
Lục Kính vội vàng cùng hắn đi vào, Khương Thi bị một đám tiểu côn đồ mang đi, vẻ mặt hơi ngưng trong, liền xoay người chạy ra ngoài.  
Hứa Nhan nhìn hướng Lục Kính rời đi, hỏi ông chủ: "Anh ta đang tìm ai vậy?"  
Ông chủ liếc nhìn cô, trong mắt có chút kinh ngạc, "Một cô gái giống như cô đã bị một nhóm người dẫn đi, là bọn côn đồ." 
Hứa Nhan nhìn thấy màn hình mà ông chủ vừa chiếu.


Cô gái mặc váy xanh bị bắt đi trong màn hình, xác thực nhìn qua rất giống cô nhưng trong lòng lại có linh tính không tốt, cô xoay người chạy theo hướng Lục Kính đã rời đi.  
... 
Trường trung học số 1 Phong Thành phía sau cổng trường là một con hẻm nhỏ. 
Năm thằng nhóc chật vật ngã trên mặt đất, cả người đều cuộn tròn, có đứa ôm bụng, có đứa ôm đầu, có đứa ôm chân, đau đến nhe răng trợn mắt. 
Khương Thi vỗ vỗ tay, cúi người nhặt điện thoại.  
Vừa rồi Tiểu Lục gọi cho cô nhưng cô không nhận được, khi cô định gọi lại thì đã bị Hoàng Mao đánh và bị đá một đường dài ra ngoài bởi một người khác.  
Lúc này, khi cô cầm điện thoái lên, màn hình rơi ra từng mảnh, mở máy không được, cô vén váy ngồi xổm xuống, đột nhiên cảm thấy tâm tình thật xấu.  
Núp phía sau Mạnh Chí Hòa thấy rõ một chiếc quần tây trắng cắt xén dưới lớp váy xanh nhạt.

Khó trạch lúc nãy cô động tác dung mãnh như vậy, không một chút ẻo lả nhẹ nhàng.  
Kỹ năng thân thủ đó quá đẹp, đơn giản và mượt mà, dường như rất dễ dàng để hạ gục một vài chàng trai cao hơn cô rất nhiều.  
Mạnh Trí Hòa, người đang theo sau và sẵn sàng gọi cảnh sát bất cứ lúc nào, bản thân cũng toát mồ hôi hột, may mắn thay, anh ta không vội nói chuyện ở lối vào của cửa hàng văn phòng phẩm, cô gái này cũng rất dữ dằn.  
Khương Thi đập chiếc điện thoại di động bị hỏng của mình lên đầu tên tóc đỏ, "Điện thoại di động của tôi bị hỏng, cậu phải trả cho tôi một cái."
Thiếu niên tóc đỏ đau khổ nói: "Chúng tôi sẽ trả tiền, rốt cuộc cô là ai?  
Người mà bọn họ đang tìm kiếm là một cô gái rất yếu ớt vừa mới chuyển đến trường trung học số 1 Phong Thành.

Cô gái này khuôn mặt thoạt nhìn cũng có vẻ yếu ớt, hắn không ngờ thân thủ lại như vậy, trong lòng mơ hồ có linh cảm xấu. 
"Tôi là Khương Thi.

Cậu tìm tôi, nhưng không biết tên tôi?"
Thiếu niên tóc đỏ nghiêng đầu nhìn qua Hoàng Mao, Hoàng Mao cũng nghẹn ngào, mới vừa rồi hắn với Khương Thi động thủ, vì vậy anh ta bị đánh đến thảm nhất.  
Hắn lúc này cũng nhận ra vấn đề, "Hứa Nhan, cô gái mà chúng tôi đang tìm tên là Hứa Nhan.

Lão đại, tôi xin lỗi, tôi đã nhận nhầm người."  
Đây cũng có thể nhận nhầm sao?  
Nếu không phải không dậy nổi, thiếu niên tóc đỏ lúc này đã muốn cho Hoàng Mao bị đánh lần hai.

Khương Thi đứng lên, quan tâm hỏi: "Ồ, các cậu muốn làm gì với cô gái tên Hứa Nhan?"  
Hoàng Mao còn chưa kịp trả lời, đã bị hai mắt của Khương Thi chặn họng, trong lòng lạnh lẽo. 
"Thực ra cũng không có gì to tát.

Chỉ là cô ấy vừa mới chuyển tới trường, liền quấn lấy nam thần, có người xem cô ấy không vừa mắt, yêu cầu chúng tôi cảnh cáo một chút.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui