Người con gái cầm di động xem đến nhập tâm trong phòng khách.
“Xem gì thế?”
Trêи người đàn ông vẫn còn bọt nước, lăn dọc theo cơ ngực rắn chắc, mang theo cả hơi nước nóng hầm hập làm người ta không dám nhìn thẳng.
Ninh Mật Đường nhìn thoáng qua mà cũng cuống cuồng không thôi.
“Anh có thể…”
Đôi mắt trong trẻo chuyển động, không dám nhìn thẳng vào anh, vừa ngượng ngùng vừa ảo não mà nói: “Anh mặc quần áo vào đi!”
Người này, dù đã khôi phục ký ức hay chưa khôi phục ký ức thì vẫn giống trước kia, cái hành vi không thích mặc quần áo này trước sau như một.
Đầu tóc ẩm ướt dán chặt trêи da, bọt nước theo đường sống mũi chảy xuống, đôi mắt đen bóng nhuận ướt, khóe miệng không làm chủ được phải cong lên, Mạc Hoài rất vui với phản ứng quẫn bách không biết làm sao của cô, anh coi như không nhìn thấy, “Người còn ướt lắm, không thoải mái.” Anh tự nhiên ngồi xuống cạnh Ninh Mật Đường.
“Anh có thể dùng khăn lông lau khô người rồi mặc quần áo mà, đừng có không mặc quần áo đi lung tung.” Ninh Mật Đường đỏ mặt trừng anh.
“Đâu có không mặc gì, bên dưới có mặc quần mà.”
Mạc Hoài dựa trêи sô pha, nói bằng vẻ mặt hợp tình hợp lý. Dưới ánh mắt xấu hổ của người con gái, tay anh tùy ý đặt lên phần tựa lưng của sô pha, khuôn ngực rắn chắc còn bọt nước, đường cong gợi cảm, cơ bụng lồ lộ, đường nhân ngư sâu hun hút quả thực làm người ta không thể rời mắt.
Tầm mắt anh nóng rực dụ người, “Đường Đường, muốn giúp anh lau khô rồi tiện thể nhìn người anh không?”
Nghe vậy, hô hấp Ninh Mật Đường bí bách.
“Ý gì chứ?”
Một tay Mạc Hoài chống đầu, nghiêng mặt ngắm cô, ánh mắt lưu chuyển, môi mỏng cong một độ cong rất đẹp, nói một câu làm người ta đỏ mặt: “Thì là thưởng thức thân thể anh đó, đồng thời em còn có thể sờ anh. Đường Đường, em yên tâm đi, dáng người anh tuyệt đối hoàn mỹ và đẹp hơn rất nhiều so người những người đàn ông khác.” Anh đắc ý nói.
Ánh mắt không làm chủ được di chuyển theo lời anh nói, nhìn qua người anh, dáng người cân xứng thật, đường nhân ngư kia kéo dài đến cạp quần rồi biến mất, dụ người dụ người.
Phần cổ đỏ ửng lên, Ninh Mật Đường không thể không thừa nhận, Mạc Hoài nói chuẩn không cần chỉnh. Trêи mạng nói, tỉ lệ dáng người đàn ông, chắc cũng chỉ đến như anh mà thôi.
Chưa đợi phản ứng thêm của Ninh Mật Đường, Mạc Hoài đã cầm khăn lông tới, nhét vào trong tay cô, “Đường Đường, giúp anh lau người đi.” Đôi mắt đen bóng cao ngạo lại ngập tràn mong chờ.
“Em muốn giúp anh thay đổi thói quen bất lương này mà.” Anh nói hợp tình hợp lý.
Với anh mắt nhuận ướt kia của anh, tim cô như bị lông vũ quét qua, có hơi ngứa lại rung động. Khăn lông mềm mại màu trắng nắm trong tay, hệt như tâm tình cô giờ phút này, mềm thành kẹo bông gòn.
Tầm mắt nóng đến cực điểm, Ninh Mật Đường cầm khăn lông hướng về phía cơ thể Mạc Hoài.
Màu da cơ thể bây giờ không hề tái nhợt giống trước kia, không biết có phải anh cố ý phơi nắng hay không, hiện tại màu da giống với màu lúa mạch rồi, cơ bụng rắn ngắn với những đường cong xinh đẹp, sáu múi cân xứng ngay ngắn, vừa vặn nhìn rõ đường nhân ngư gợi cảm tráng kiện.
Ninh Mật Đường nhìn đến mức tim nổ như sấm, bình thường cô chỉ biết miêu tả nam chính dưới ngòi bút của mình, nhưng đến khi thật sự nhìn thân hình nam tính gợi cảm trước mặt, cô không có cách nào giữ được bản thân.
Gương mặt đỏ bừng bừng, tay cầm chặt khăn lông có hơi run run, cho dù cách một lớp lông mềm mại mà cô còn cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng bên dưới cơ thể người đàn ông.
Khi cơ thể cảm nhận được sự đụng chạm của cô, nháy mắt cả người Mạc Hoài cứng lại, nhìn ngón tay trắng nhỏ run rẩy đó, đôi mắt sạch sẽ có chút đắc ý, “Sao nào?” Ánh mắt nhìn thẳng Ninh Mật Đường, “Đường Đường, có hài lòng với cơ thể anh không nào?”
Lồng ngực rung động hưng phấn, rốt cuộc thì Đường Đường cũng thưởng thức cơ thể anh rồi, có thể chạm lên da thịt anh rồi.
Khăn lông nhẹ nhàng lướt qua, bọt nước thấm ướt. Nghe được lời người đàn ông hỏi, vành tai Ninh Mật Đường ửng hồng, khuôn mặt nhỏ lại cố tỏ ra bình tĩnh, “Cũng… cũng được.”
Đôi mắt đen như mực của Mạc Hoài sáng lên, nhộn nhạo quá.
Quả nhiên là thế, anh biết Đường Đường nhất định sẽ thích dáng người anh.
“Đường Đường, lau dịch xuống dưới một chút, còn ướt đấy.” Gương mặt tuấn tú của Mạc Hoài mang theo khát vọng, giọng nói trầm thấp hơn.
“Anh đừng nói nữa!”
Ninh Mật Đường không nhịn được phải lườm anh, cô cố vứt bỏ sự dồn dập xúi giục mê hoặc này, đồ yêu nghiệt!
Hơi thở trầm ổn biến mất, có hơi tủi thân mà nhìn cô, mong đợi gì trong lòng không cần nói ra ai cũng biết.
Cầm chắc khăn lông, Ninh Mật Đường chạm theo khe rãnh sâu hun hút đi xuống, chạm qua sườn rồi đi thẳng đến bụng. Ánh mắt lơ đáng dừng ở sườn eo tráng kiện, xương sườn rồi xương hông, vòng eo nhỏ dần, cơ gân rõ ràng, đường cong gợi cảm, mỗi một chỗ, mỗi một múi cơ đều cân xứng, tràn ngập sức mạnh.
Đầu ngón tay cô nóng lên, Ninh Mật Đường cảm thấy mình điên rồi, cô nhớ rõ trêи mạng có từng nói eo đàn ông là nơi chứa sức mạnh, cũng là nguồn gốc hạnh phúc của phụ nữ.
Nghĩ vậy, hai má Ninh Mật Đừng đỏ bừng sắp nhỏ ra máu, cô đã xem nhẹ thân thể Mạc Hoài rồi, quả là năng lực dụ hoặc trí mạng. Cô cầm khăn lông tùy ý lau hai ba cái, rồi ném khăn lông lại cho anh, “Xong rồi, mặc quần áo vào đi anh.”
Thần sắc sung sướиɠ bảo phủ mặt Mạc Hoài, anh thong thả ung dung cầm áo tơ tằm màu đen mà Ninh Mật Đường đưa cho, “Mặc giúp anh nào.” Tạm dừng chút, đôi mắt long lanh đen láy nhìn cô, tựa phiền muộn và còn cả đáng thương, “Còn nhớ xưa kia, việc mặc quần áo này đều do thái giám có chuyên môn hầu hạ mặc giúp Trẫm. Giờ giang sơn của Trẫm không còn, đã thế lại nghèo túng….”
Ninh Mật Đường ngắt lời anh, tiếng nói dịu dàng, bên miệng là ý cười xinh đẹp, “Ý của anh là còn nhung nhớ hậu cung 3000 giai nhân ư?”
Vấn đề này cô đã nghĩ lâu lắm rồi, kiếp trước Mạc Hoài là bậc Đế vương, nhất định có tam cung lục viện, thê thϊế͙p͙ thành đàn. Đối với chuyện này sao cô có thể không ngại, nhưng đó là chuyện của hơn một ngàn năm trước, giả như lấy lời cô mà nói, cũng sợ có tình cảm quá, chỉ có thể kìm hãm chính mình không được suy nghĩ mấy chuyện này nữa.
Nhìn gương mặt nhỏ tươi cười rung động lòng người, thế mà anh lại ý thức được nguy hiểm đấy. Mạc Hoài ngồi thẳng thân mình, ngữ khí cũng thay đổi, hơi hoảng loạn, có cả bất an: “Đường Đường, ý của anh không phải như vậy.”
Anh cầm lấy tay cô, bên tai đỏ bừng không ai biết, hơi mất tự nhiên, “Anh không có hậu cung 3000…..”
Ninh Mật Đường không tin nổi, nhìn anh không chớp mắt, “Em có nói gì anh đâu, cần gì lừa em.”
Bị cô nói đến hoảng loạn, “Đường Đường, em đừng giận.” Gương mặt tuấn tú khá quẫn bách, “Trước kia tính Trẫm lạnh lùng, không động tình bất kì nữ nhân nào cả, cũng khinh thường việc chạm vào nữ nhân mình không thích, hậu cung to như thế nhưng đến một phi một thϊế͙p͙ cũng không có. Hơn nữa, mỗi ngày Trẫm đều bận bịu việc bị quốc sư làm phiền, căn bản là vô tâm với tình yêu.”
Anh chớp đôi mắt đen với hàng mi dài, mí mắt hơi rũ xuống, che giấu ngượng ngùng bên trong, “Huống chi, cơ thể của anh chỉ có nữ nhân anh thích mới có thể chạm vào. Đường Đường, anh giữ tấm thân này cho em đó.” Sống hơn một ngàn năm mà anh vẫn là một xử nam chính hiệu, điều này khó mở miệng nói ra quá đi.
Ninh Mật Đường cũng thẹn thùng, mặt nóng hơn nữa, “Chuyên của hơn ngàn năm trước, làm sao mà em biết được anh có nói dối hay không.”
Mạc Hoài nắm chặt tay cô, sốt ruột nói: “Anh không lừa em, sau này…” Ánh mắt anh sáng quắc nhìn cô, nói trắng ra luôn: “Sau này, thử ở trêи giường rồi em sẽ biết anh có lừa em hay không.”
Bị lời khẳng định mãnh liệt của anh đánh, mặt Ninh Mật Đường càng bốc hỏa, “Anh đừng nói bậy.”
Khóe miệng Mạc Hoài cười càng sâu, “Em tin anh là được mà. Đường Đường, sau khi sống lại gặp được em, liếc mắt một cái anh càng lún sâu.” Tập trung nhìn chăm chú Ninh Mật Đường bằng đôi mắt đen sâu: “Nên, em đừng giận anh nhé.”
Tim Ninh Mật Đường đập ngày càng mạnh, lại mềm nhũn vì lời anh nói.
Giờ phút này, khi biết từ trước đến nay, Mạc Hoài chỉ thuộc về một mình cô, tâm tình như được ngâm trong cốc nước chanh, vừa ê ẩm vừa ngọt ngào, hình như còn có cả bọt khí bay lên ấy.
Cô thừa nhận việc cô keo kiệt, cô để ý đến chuyện này đến phiền muốn chết, cô vẫn luôn ghen tị với kiếp trước đó. Lúc trước nghĩ không cần phải để ý đến kiếp trước của Mạc Hoài đã xảy ra những chuyện gì, kể cả anh có hậu cung 3000 giai nhân cũng thế, đã qua rồi còn bức bách mình nghĩ nhiều làm gì.
Nhưng giờ đây Ninh Mật Đường rất sung sướиɠ, cô đến gần Mạc Hoài, ngẩng mặt hôn lên khóe miệng anh, giọng nói nhẹ và chậm đi: “A Hoài, em giúp anh mặc quần áo.”
Mạc Hoài bay bổng, đôi mắt sáng như trời sao, anh phản ứng lại, ngậm lấy môi mềm của cô, dùng sức ɭϊếʍ ʍút̼ vài cái, động tình lẩm bẩm tên cô: “Đường Đường, Đường Đường, Đường Đường…”
Nhớ đến việc lên xem Weibo của Mạc Hoài đã là chuyện ngày hôm sau.
Vì là cuối tuần nên không cần đến trường, thật ra Ninh Mật Đường vốn không vội rời giường, cô dựa lưng vào đầu giường nhìn di động. Điều khiến cô ngạc nhiên là qua một đêm mà vị trí hot seach của Mạc Hoài vẫn nằm im lìm đó, video thi đấu cũng được chia sẻ hơn 1000 vạn lần.
Đặc biệt là nhìn số lượng người bình luận “quá đẹp trai” bên dưới, không thể không thấy đồng tình với lời nói của Tưởng Từ Từ trước đó, “Đúng là xã hội nhìn người bằng mặt đẹp.”
Lướt qua rất nhiều bình luận, không phát hiện những nội dung chê bai bôi đen Mạc Hoài, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Lúc tự nhiên nổi lên cũng sẽ có không ít những bình luận chê bai, đó là quy luật bình thường không bao giờ thay đổi.
Ninh Mật Đường tìmhai chữ “Mạc Hoài” mà không ra Weibo của anh, ngay sau đó cô gõ thử mấy tên gọi cũng không thành công, cuối cùng nhờ đọc bình luận mà tìm ra được.
Chạm vào, nhìn đến mấy chữ giới thiệu trêи cùng với cái tên “Người đàn ông của Ninh tiểu thư – Mạc tiên sinh”, Ninh Mật Đường dở khóc dở cười, trong lòng thì pháo hoa nở rộ.
Cô kéo xuống dưới, Weibo Mạc Hoài chỉ đăng mấy cái, tất cả đều có liên quan đến cô. Mới nhất là một tin có nội dung mấy chữ ngắn ngủi: Hôm nay Đường Đường chủ động hôn tôi.
Mặt cô hơi nóng lên, cô còn nhớ rõ, hôm trước anh quấn lấy cô đến lợi hại, lời nói muốn thân thiết nhiều hơn, cô không chịu nổi dụ hoặc mới hôn anh mà.
Lại xem tiếp, chỉ nói một câu đơn giản: Đường Đường ngủ rồi, ngủ cũng đẹp nữa.
Tiếp tục xem: Nấu ăn thất bại, không biết Đường Đường có ghét mình không.
…..
Đôi mắt đẹp bao trùm ʍôиɠ lung, lòng như bị rót mật vào vậy, chỉ thấy ngọt, ngọt và siêu ngọt.
Mấy tin đơn giản trêи Weibo thôi mà Ninh Mật Đường nhìn đi nhìn lại mười mấy lần, cô click mở bình luận bên dưới. Không nhờ mọi bình luận lại đang mắng cô.
Hô hấp trong không khí: “Không thích bạn gái anh, cảm giác chỉ muốn anh dỗ dành, hoàn toàn không xứng với anh, không thích.”
Tiểu Vi Vi tỷ tỷ: “Tuy bạn gái cậu xinh nhưng chỉ là một bình hoa thôi mà, hoàn toàn không xứng với cậu đâu, hay là anh trai nhỏ nè, suy xét em chút đi.”
Ly trà ngon: “Nhìn video anh thi đấu thấy đẹp trai quá, không ngờ anh có bạn gái rồi, không biết anh có muốn chia tay không.”
Có tiền là vô địch thiên hạ: “Tôi học cùng trường với bạn gái cậu nè, nghe nói cô ta bị bao dưỡng hả? Nón xanh tỏa sáng ghê, còn bày đặt ân ái gì?”
Ha hả: “Nghe nói bạn gái anh là cô nhi, bị kim chủ bao dương hả, đúng không thế?”
Hoa rơi: “Tôi cũng học chung trường với bạn gái cậu nè, đúng là xinh đẹp lắm, nhưng mỗi lần nhìn đều thấy cô ấy ăn mặc sang lắm, không phải gia cảnh tệ lắm hả?”
…..
Ninh Mật Đường kéo đọc thêm, phần lớn toàn là bình luận ác ý, chửi bới hãm hại cô. Nhưng cô để ý nhất là việc bọn họ nói cô không xứng với Mạc Hoài, hai người không xứng đôi.
Đôi mắt trong trẻo đen nhánh khá bình tĩnh, mi đẹp của Ninh Mật Đường chợt lạnh lẽo, cảm giác như này không ổn chút nào, cô không thích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...