Bạn Trai Tôi Là Trai Hư


Chuyện sau đó thì đến tận chiều Thẩm Đường mới bước xuống được giường,cô đưa mắt nhìn người con trai nằm kế bên mình thì chỉ muốn đánh cho anh mấy phát.

May là anh có gương đẹp trai đấy nên cô mới không nỡ ra tay không là anh xong với cô rồi.

Cứ thế cô chỉ cuốn đại khăn tắm rồi tiến vào phòng tắm.

Tận đến lúc Lục Viễn thức dậy thì đã không thấy cô đâu cả,anh đưa tay vò đầu rồi lại nhìn thời gian.

Chưa gì mà đã 5 giờ chiều rồi.

Cùng lúc đó bên ngoài một mùi thơm tỏa vào bên trong.

Anh nhanh chân vào phòng tắm sửa soạn lại rồi mới bước ra bên ngoài.

Tiến đến bên trong phòng bếp liền thấy cô đang loay hoay trên bàn.

Lục Viễn khẽ mỉm cười dịu dàng rồi tiến lại ôm lấy cô từ phía sau.

Khuôn mặt dụi dụi vào cần cổ của cô lưu luyến mà ngửi hương thơm ngọt ngào kia.

Cảm giác ngứa ngáy truyền đến khiến cô không thể tập trung gắp sủi cảo được,Thẩm Đường nhích người về sau ý muốn đẩy anh ra.

-Anh lại bàn ngồi đi,nặng chết đi được.

-Không muốn.

'!.

'
Cô vậy mà chiều hư anh rồi,biết chẳng thể lay chuyển được anh nên cô liền mặc kệ luôn.

Lục Viễn rất biết điều không chọc phá cô nữa chỉ yên lặng mà ôm cô xem cô gắp từng miếng sủi cảo.

-Năm nay lại được ăn tết cùng em rồi.

-Anh không ở nhà với ông nội sao,như vậy có được không.

-Còn có con nhóc Mục Sơ em yên tâm,à còn cả tên Tống Nhiên nữa.


Chỉ vừa nghe đến tên của bạn thân cô liền không tự chủ mà mỉm cười,lâu rồi không được gặp họ.

Nhanh thôi cô sắp quay trở về rồi.

Cô cùng với anh đầm ấm mà ăn xong bữa cơm,tối đến cô lại dẫn anh đi chỗ này chỗ nọ tham quan.

Cả ngày đều mệt rã rời đến tận lúc nằm xuống giường cô mới có cảm giác được sống lại.

Lục Viễn đưa tay kéo cô nằm sát vào mình,anh hôn nhẹ lên đỉnh đầu của cô.

-Đến lúc em về chúng ta kết hôn nhé.

-Có ai giống anh không kia chứ,nhẫn cầu hôn em còn không có đấy.

-Anh chỉ là nôn nóng quá,muốn cưới em đến nơi rồi.

-Cưới em rồi làm em ngày đêm chứ gì.

'!.

'
Giọng cười trầm khàn của anh liền vang vọng trong phòng.

Cười đến nỗi lồng ngực liền run rẩy,cô nhóc nhà anh miệng lưỡi ngày càng sắc rồi.

-Em cũng có suy nghĩ giống anh nhỉ,nhóc lẳng lơ này.

'!.

.

'
Cô mắc câu anh rồi còn bị anh bẻ ngược lại đấy.

Mặc kệ anh cô đi ngủ,cứ thế Thẩm Đường dụi dụi vào cần cổ anh mà thiếp đi.

----------------
Đến tận đến mùng 4 Lục Viễn mới trở về nước.

Vừa xuống sân bay thì liền trông thấy cô em họ của mình.

Mục Sơ cùng Tống Nhiên đã đứng đợi sớm ở dưới sảnh để đón anh.

Vừa trông thấy anh đi ra thì Mục Sơ không trần chừ đi lên lườm anh một cái rồi bỏ đi vào bên trong xe.

Lục Viễn không đem theo đồ gì cả,anh thong thả đi đến đưa mắt nhìn khuôn mặt hầm hực của Mục Sơ rồi lại liếc nhìn Tống Nhiên.

-Nó bị sao vậy.

-Anh họ đừng để ý nhé,cứ kệ em nó.

Khuôn mặt của Lục Viễn ngay khi vừa nghe từ ANH HỌ thì liền trầm mặt,vẻ mặt chê bai mà cất giọng.

-Ai là anh họ của cậu,đừng có gọi bừa.

Nói về độ mặt dày thì Tống Nhiên có thừa,anh liền đưa tay giả bộ ôm lấy Lục Viễn.

Khuôn mặt bắt trước mấy em gái mà làm nũng.

-Anh Họ đừng vậy mà,em bị tổn thương đấy.

Lục Viễn chán trường nhìn tên ẻo lả trước mắt,có phải ở gần con em họ nhà mình nên bị lây nhiễm bệnh thần kinh rồi không.

Trước đây thằng này vẫn bình thường,lúc nào cũng đoan trang điềm đạm mà.

Hai đứa này làm mình buồn nôn quá mà.

Anh liền ngó mặt làm ngơ mà mở cửa ngồi vào,Tống Nhiên cười khoái chí rồi lại đi theo sau anh ngồi vào xe.


Vừa ngồi vào xe Tống Nhiên liền cất giọng.

-Sao rồi,hai người qua đó có nảy sinh bước tiếp theo không.

Lục Viễn khó hiểu đưa mắt nhìn lấy Tống Nhiên.

-Bước tiếp theo?
-Là cái bước ấy ấy ấy!.

.

Tống Nhiên vừa nói vừa đưa ngón trỏ chọc vào lồng ngực cứng rắn của anh.

Ngay lập tức Tống Nhiên liền ăn trọn quả mặt lạnh băng kia thì liền uất ức rời tay.

-Ấy con mẹ nhà cậu.

Lục Viễn khẽ chửi bậy nhưng chỉ đủ để Tống Nhiên được nghe.

Anh em thân thiết đến mấy cũng vì gái mà trở mặt thôi.

Tống Nhiên giả bộ ủy khuất nói vọng về phía Mục Sơ.

-Tiểu Sơ,anh họ của em dữ quá.

Không thể chịu đựng nổi nữa,Lục Viễn liền đưa tay quàng qua cổ Tống Nhiên mà siết chặt lại.

-Có thôi đi không,cậu buồn nôn quá rồi đó.

-Này cậu đang ám sát em rể tương lai đấy.

-Con mẹ cậu chứ mà em rể!.

Mục Sơ bĩu mặt nhìn hai người đằng sau,cô đang rất bực dọc đây này.

Vì cớ gì anh họ đi qua kia thăm bé Tiểu Đường mà cô lại không biết.

Lúc biết rồi thì người lớn trong nhà không ai cho đi.

Nên là vừa gặp cái tên mặt lạnh Lục Viễn đấy cô mới lườm huýt như thế.

Giọng nói có hơi nâng cao giọng cất tiếng.

-Anh họ,thả anh Tống Nhiên ra đi.

Em méc Thẩm Đường anh bắt nạt em đấy.

Trên đầu Lục Viễn lúc này liền hiện ba dấu chấm hỏi to đùng.


Anh là đang dạy dỗ cái tên lẳng lơ này chứ đã đụng gì vào cô kia chứ.

Thật đúng là biết cách đem người ra dọa anh mà.

Không thèm chấp nhặt anh liền buông tay khỏi cổ của Tống Nhiên rồi lạnh giọng.

Tưởng anh không biết đe dọa lại sao.

-Tối nay anh phải qua nhà em trò chuyện cùng Chú Thím rồi.

'!.

.

'
Mục Sơ nuốt ngụm nước bọt rồi lại nháy mắt ra hiệu cho Tống Nhiên.

Chuyện xấu của cô nhiều lắm, mà anh họ nhà cô thì rõ tường tận luôn.

Cha mẹ mà biết thì có trăm mạng cũng không đủ dùng đâu.

Lúc này Tống Nhiên đang chỉnh lại quần áo xốc xếch trên thân,vừa nhìn thấy ám hiệu của Mục Sơ,anh liền nín cười rồi lại điều chỉnh lại dáng vẻ nghiêm túc thường ngày hắng giọng nói về phía Lục Viễn.

-Viễn này,tớ cảm thấy cậu với Thẩm Đường rất là xứng đôi luôn ấy.

Như thể là sinh ra giành cho nhau ấy,trai tài gái sắc.

'???'
Lái chủ đề nhanh đến vậy sao.

Càng nhìn anh lại càng phải vỗ tay công nhận em họ nhà anh với cái tên Tống Nhiên này mới đúng là trời sinh ra là một đôi đấy.

Còn anh với Tiểu Đường nhà anh thì duyên phận gắn liền rồi,không được sinh ra hay được sinh ra thì cũng là của nhau thôi.

Dùng mấy câu đơn giản đấy làm sao mà có thể tả được kia chứ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận