Thẩm Đường hơi cúi xuống nhìn ly nước đang nằm trong tay mình,sao anh biết cô khó chịu mà đưa nước ấm cho cô nhỉ.
Tầm mắt của cô lại hướng về phía của Lục Viễn,anh đang ngồi tựa lưng vào ghế,vẻ mặt lười biếng mà mân mê chiếc điện thoại trên tay.
Bên cạnh cô,Cố Nhiên quan sát nét mặt của cô thì hơi nghiêng đầu qua hỏi nhỏ,lúc này tầm mắt của cô mới rời khỏi Lục Viễn mà nhìn về phía của cậu.
"Thẩm Đường này,cậu uống viên thuốc này đi nó có hiệu quả giảm đau đấy.
Cậu yên tâm không có tác dụng phụ đâu"
Cô nhìn nét mặt đang ra sức giải thích về viên thuốc màu trắng kia thì bật cười,liền đưa bàn tay nhỏ nhắn qua,cầm lấy rồi cho vào miệng, nâng ly uống một ngụm nước.
Đôi môi đỏ mọng của cô vừa mới uống nước nên nhìn càng căng mịn hơn,khiến người khác nhìn vào liền thấy rực rạo hết cả tâm can.
Cố Nhiên liền rời tầm mắt khỏi khuôn mặt của Thẩm Đường giả bộ nhìn đi nơi khác.
Uống xong rồi cô cũng cười rộ lên còn cố ý chọc ghẹo Cố Nhiên.
"Cậu chu đáo thật đấy ,ai mà lấy được cậu thì may mắn lắm nha"
Giọng nói mềm mềm trong trẻo của cô vang lên bên tai của Cố Nhiên,mái tóc của cô buông xõa ra hơi đung đưa.
Ánh mắt còn đang cong cong đầy ý cười mà nhìn cậu.
Nhìn cô kiểu nào cũng xinh đẹp động lòng người.
Càng làm cho con tim bé bỏng của cậu đập không ngừng.
Cố Nhiên buộc miệng nói.
"Vậy tớ giữ vị trí may mắn đó cho cậu,chịu không ?
Thẩm Đường cũng không nghĩ xâu xa gì ,liền cảm thấy Cố Nhiên đùa giỡn với mình nên cô cũng đưa tay vỗ nhẹ lên bả vai của cậu,gương mặt mang theo nụ cười mà đùa lại cậu.
"Thôi đừng,tớ không dám đâu haha"
"! "
Bầu không khí xung quanh hai người họ vui vẻ không tả được nên không để ý đến ánh mắt của người nào đó đang ngồi đối diện.
Lục Viễn đã nhìn cô từ khi Cố Nhiên nhích lại gần cô rồi,anh chưa hề rời tầm mắt mà dính chặt lên hai con người kia.
Anh có lòng đưa nước ấm cho cô uống ,cô không nỡ nhìn lấy anh một cái còn không nói một lời cảm ơn với anh mà giờ lại cười nói vui vẻ với Cố Nhiên.
Anh càng nhìn càng thấy chướng mắt.
Lập tức đứng ngay dạy vang lên tiếng động không hề nhỏ.
Tay đút túi quần rồi lạnh nhạt thả một câu.
"Tớ ra kia hút điếu thuốc "
Thấy Lục Viễn đi ra phía sau thì Triệu Vi cũng lẽo đẽo đi theo sau,Thẩm Đường liếc nhìn hai người kia đến khi khuất bóng thì thôi.
Này là đi tìm không gian riêng tư chứ gì còn viện lý do hút thuốc gạt được mấy người ở đây chứ không gạt được cô đâu.
"!.
.
"
Bên hông sân sau có một lối đi nhỏ ,anh đi vào bên trong lục lọi trong túi quần một lúc rồi đưa điếu thuốc đặt trên miệng rồi châm lửa.
Làn khói nhả ra vấn vít trên khuôn mặt anh tuấn của anh,ánh sáng yếu ớt bên ngoài hơi len lỏi vào, chiếu lên khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện của anh.
Triệu Vi ngây người nhìn dáng vẻ có chút lưu manh của Lục Viễn,trong lòng khẽ cảm thán sắc đẹp mê người này của anh.
Một sắc đẹp khiến người khác nảy lòng tham,cứ như con thiêu thân mà lao đầu vào.
Cô đi vòng đến trước mặt anh,hơi nhón chân để nhìn kĩ khuôn mặt góc cạnh của thiếu niên hơn.
Giây phút cô vừa lại gần anh thì liền thấy người trước mắt né ra , cách xa cô một khoảng cách.
Đôi mắt phượng xinh đẹp của anh nhìn cô, đáy mắt đó còn hiện lên sự chán ghét làm lòng cô chợt đông cứng lại.
Bầu không khí không được tự nhiên này cộng với vẻ mặt xa cách đấy của anh càng làm cho Triệu Vi thấy lo sợ trong lòng.
Cô sợ anh sẽ chán ghét cô,đẩy cô ra xa anh ,!.
Cô bèn cất giọng nhỏ nhẹ.
"Cậu hút ít thôi ,không tốt cho sức khỏe đâu"
Một tiếng cười trầm thấp vang lên sau đó là một giọng nói lạnh nhạt.
Nhưng câu từ vẫn để cho cô chút mặt mũi.
"Vợ của ông đây mới có quyền quản,cậu là cái thá gì "
"!.
"
(Rồi giữ mặt mũi dữ chưa)
Cô bị anh chặn ngang họng,vẻ mặt xấu hổ giấu không hết.
Đôi mắt lại ngấn nước tức giận rời đi.
Phiền phức vừa đi khỏi anh giãn chân mày ra,đi lại ghế đá gần đó ngồi xuống.
Đôi chân thon dài bắt chéo nhau hồi tưởng lại cảnh tượng trên bàn ăn vừa rồi,anh càng nghĩ thì càng thấy khó chịu nơi lồng ngực.
Bứt rứt mãi mà không biết phát tiết vào đâu.
Một bên kia Thẩm Đường vừa ra tới thì liền thấy còn một mình Lục Viễn đang ngồi trên ghế, không thấy cô nàng Triệu Vi kia đâu.
Chỉ là trong lòng cô bức bối liền không suy nghĩ dứt khoác viện cớ đi khỏi bàn ,mục đích là đi rình trộm hai người này.
Cô biết việc làm của mình có hơi vô sỉ nhưng mà biết sao được ,ai bảo cô thích anh nhiều như vậy liền không nhịn được đi theo.
Lục Viễn trông thấy Thẩm Đường ngồi xổm bên chậu hoa kia thì khẽ nhíu mày,này là cô đang làm gì vậy.
Không ở bên trong tình cảm với Cố Nhiên lại chạy ra đó ngồi chi.
Anh liền cất cao giọng.
"Này cậu chơi trốn tìm đấy à "
Bị bắt quả tang Thẩm Đường giật nảy mình rồi lại đứng lên phủi bụi dính trên quần áo, cố tạo ra nét mặt tự nhiên nhất rồi đi lại kế bên anh.
"Ừm tớ đi hít thở không khí ấy mà"
"Chứ ở trong kia cậu nín thở?"
"!.
"
Được rồi cô không còn gì để nói thêm nữa,đang định mặc kệ anh thì liền nghe anh khàn giọng ra lệnh.
"Lại đây ,ngồi xuống"
"?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...