Nero đẩy cửa Candy, tiếng nhạc DJ nhức tai gần như cắn nuốt tất cả những tạp âm xung quanh, người trẻ điên cuồng lắc lắc thân thể dẻo dai của mình, bọn họ nhún nhảy theo nhạc, từng giọt mồ hôi cùng rơi xuống, làm nên sắc thái cho buổi tiệc đêm này. Cậu mím chặt môi, đôi mắt lóe lên dưới ánh đèn như chứa đầy máu tươi, bình thường cậu rất ít khi để lộ cảm xúc nóng nảy, bức rức đối với đám ấu trùng không đáng sống này, nhưng hiện tại cậu lại có cảm xúc muốn giận cho đánh mèo đến vậy. Nero hít sâu một hơi, thế nhưng mùi hương trong không khí càng khiến cậu thêm phiền não, cậu sải bước hướng tới đám đông chật người.
Tầng hầm Moon nằm phía sau quầy bar, nhân viên kiểm tra thân phận xong thì mở cửa, thời điểm Nero bước vào, Andy "yêu thích thịt người" đang ăn, hắn là một thực khách chẳng có tí phong độ nào, khác hẳn so với Nero theo chủ nghĩa tao nhã, gã đàn ông này là một bệnh nhân mắc chứng béo phì từ đầu đến chân. Mặc dù Andy mập, nhưng người mập cũng có phúc của người mập, lúc nào gương mặt của hắn cũng có thể khiến người ta sinh lòng hảo cảm, tương như như một ông già Noel mỉm cười vui vẻ, nhưng hiện tại, ông già Noel cao lớn đang ngồi trước một cái bàn tròn, tham lam cắn một miếng thịt bắp chân người không lớn. Đến khi Nero đi tới, hắn nhếch môi, miệng dính đầy máu tươi cười với Nero. "Hi, bệ hạ, ngài cũng tới sao?"
"Kiềm chế vẻ bệnh trạng của mình một chút đi, Andy."
Nero lạnh lùng liếc hắn, "Bây giờ, bảo [monkey] nhanh chóng lăn đến đây cho tao, tao muốn gặp nó!"
"Được rồi, bệ hạ."
Andy đứng lên, sau đó như tên hề trong đoàn xiếc khom người, biểu lộ ăn năn bước đi.
Nero chán ghét nửa cái chân chưa được xử lý kia, cậu là một người có nguyên tắc, nhưng theo lý mà nói, cậu cũng không phản đối chuyện này, cậu ngồi xuống chỗ chính giữa cái bàn, chờ đợi vuốt ống tay áo.
Không lâu sau, [monkey] Gary đã tới, mái tóc rối tung vì thua trận, quần áo nhăn nhúm, trên mặt có dính vết tích màu trắng, hắn hoảng hốt cúi người xuống, "Bệ hạ, rất xin lỗi ngài, tôi sẽ đền bù tất cả, tôi nhất định -."
"Để xảy ra chuyện rồi xin lỗi cũng chỉ là phí công." Nero cắt lời, nheo mắt lại, "Gary, cậu đã từng là anh em của tôi, ít nhất chúng ta cũng từng cùng nhau cố gắng, ban đầu tôi không giết cậu là bởi vì quyết tâm của cậu. Gary, bây giờ cậu biết không? Chúng ta sắp lặp lại chuyện đó một lần nữa, tôi vĩnh viễn chào đón cậu."
"Không...Không, bệ hạ...Tôi --."
Lời còn chưa dứt, đầu của hắn đã bị Andy vặn gãy.
Rất dứt khoát, chỉ phát ra một tiếng "răng rắc" nhỏ cùng biểu tình hoảng sợ.
"Andy." tay phải của Nero ma sát tay cầm bóng loáng, cậu hơi cúi đầu, ánh sáng chiếu lên vầng trán của cậu, nhưng không thể xuyên thấu qua đôi mắt đó. Andy đứng bên cạnh Nero, không nhịn được cảm thấy lạnh lẽo như lần gặp Nero trước đây, lúc còn ở ngục giam trên đảo, tên ngu ngốc kia làm hư nhật ký của Nero, kết quả làm cho cả hòn đảo chìm vào biển khơi, tất cả mọi thứ đều bị chôn vùi.
"Anh ấy ở đâu? Mày nói xem, hiện tại anh ấy ở đâu chứ?" Trong bóng tối, mặt mũi của cậu trở nên vặn vẹo một cách điên cuồng.
"Chó săn đã được phái đi tìm kiếm. Bệ hạ [người đại diện] đang giữ anh ta." kẻ ăn thịt người sờ sờ cái đầu tê dại của mình, hắn lấy điện thoại di động ra, "Tôi đã sớm nói, Mordake không đáng tin. Kể từ ba năm trước ngài đưa hắn vào thế giới của chúng ta, ngài nên biết chuyện này. Cũng không thể không nói, trong chuyện này, tôi đã đánh giá thấp Mordake."
Nero trầm giọng nói, "Cho dù vậy, người phải trả giá, cũng không nên là anh ấy."
Tôi bị lạnh tỉnh.
Ngay lập tức cơn rét lạnh liền xâm nhập vào trong xương tủy của tôi, gió lạnh vù vù khiến đầu tôi đông thành đá, tôi biết thân thể của mình đang run rẩy, bản năng khiến tôi co rúc cơ thể để ngăn cản nhiệt độ thổi tới. Thân thể mềm nhũn, động cũng không động được. Âu phục tôi mặc là loại thoải mái mát mẻ, được may bởi chính tay nhà may số một Paris, nhưng hiện tại tôi chỉ muốn bộ quần áo này có thể giúp tôi giữ ấm được một chút, cho dù chỉ là một chút cũng tốt.
Trí nhớ của tôi xuất hiện tượng đứt đoạn, đầu óc của tôi trống rỗng, tôi ngẩng đầu, đánh giá hoàn cảnh xung quanh
"A cái cái!!"
Nơi đây là phòng ướp lạnh, từng cổ từng cổ thi thể trần trụi bị treo trên vách tường, trên mặt bọn họ đóng một lớp băng mỏng, sắc mặt tím tái, rõ ràng đã chết được một thời gian.
Bị hù dọa như vậy, đầu óc tôi cũng hoàn toàn tỉnh táo, nhớ tới gương mặt thường xuyên xuất hiện trong những cơn ác mộng của mình, tôi hít một hơi, trong đầu hé ra một khe hở, ngoại trừ gương mặt đó cùng với cái tên Harson Frank Mordake ra, tôi không nhớ nổi gì nữa.
Cũng không biết qua bao lâu.
"Arle." tiếng giày đi đôi với tiếng nói vang lên bên tai tôi, một đôi giày da xuất hiện trước mắt, "Arle yêu dấu, lạnh không?" Tôi nơm nớp lo sợ ngẩng đầu, gương mặt đó nở một nụ cười động lòng người, "Nào, Arle. Sau anh lại mặt ủ mày ê vậy, không vui sao? Em còn sống này..."
Tôi khiếp đảm nhìn cậu ta, điều đó khiến cậu ta không vui, cậu ta dùng sức nắm tóc tôi, cưỡng ép tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta.
"Alfred Ernest! Em không cho phép anh sợ hãi em, càng không cho phép trong lòng anh nghĩ đến người khác!" Ánh mắt sắc bén của Harson đâm thủng phòng tuyến trong lòng tôi, tôi dùng sức rút đầu ra, nhưng cậu ta vẫn không chịu buông tha kéo tôi tới gần, chất vấn tôi rằng "Anh đang nghĩ đến gã bác sĩ kia đúng không?..."
Tôi trầm mặc thật lâu mới ý thức được gã bác sĩ cậu ta nói, là chỉ Nero.
Nhưng Harson không đợi tôi mở miệng liền cười lạnh một tiếng, gương mặt tuấn tú hung ác vặn vẹo, "Hừ, tên trộm đó! Là em tạo ra anh. Thế nhưng nó lại không biết xấu hổ trộm mất anh, anh thuộc về em, Arle, linh cảm của anh, tương lai của anh đều do một tay em tạo nên. Nó là cái thá gì chứ?"
"Cậu..."
Tôi trợn to mắt, người đàn ông này cùng với Harson tôi gặp ở đại học hoàn toàn khác nhau, giống như hai người khoác cùng một tấm da.
"Lễ vật em gửi cho Arle anh đã nhận được chưa? Mỗi bức tranh đều đại biểu cho tình yêu em dành cho anh." Harson dịu dàng vuốt ve gương mặt tôi, "Đương nhiên, anh là tác phẩm xuất sắc nhất, anh hơn hẳn tất cả bọn họ, cho nên, không cần ghen tị."
"Là cậu giết những người đó, hơn nữa còn dàn dựng giống tranh của tôi...Tên hung thủ đó là...Cậu...!!"
Tôi tức giận đến run rẩy cả người.
"Không đẹp sao?"
Cậu ta ủy khuất cau mày, "Em cho rằng anh sẽ thích món quà của em."
"Tên điên! Cậu mau thả tôi ra!!"
Tôi không muốn ở chung một chỗ với tên điên này một khắc nào nữa, tôi dùng hết sức đẩy bàn tay đang đặt trên mặt mình ra.
"Arle..." Harson nhíu mày, "Sao anh lại không ngoan ngoãn vậy?"
"Mà cũng không sao."
Harson nheo mắt, nhếch miệng, "Em sẽ khiến anh ngoan ngoãn nghe lời."
Loại ánh mắt này còn đáng sợ hơn cả Nero, tôi khôi phục hô hấp, ngay cả giãy giụa cũng quên, người nọ lại gần.
Tôi đã không cảm nhận được tứ chi của mình, sau cơn rét lạnh thấu xương, chỉ còn lại sự chết lặng, có thể rất nhanh thôi tôi sẽ chết, đúng không? Tôi mơ mơ màng màng nghĩ như vậy.
Sau khi chết hẳn là tôi sẽ không còn được gặp lại bạn bè của mình, người nhà, còn có Nero...Tôi đã từng sợ hãi em ấy như vậy, cảm thấy em như một câu đố không thể giải, đúng là trước kia tôi rất sợ em ấy, nhưng lúc này tôi lại nhớ đến em ấy. Ít nhất là Nero chưa từng đối xử với tôi như vậy, tôi không nhịn được mà nghĩ đến những lúc Nero đối tốt với mình, Những thứ đó như một giấc mơ, một giấc mơ mà trước lúc tôi chết đi mới có thể mơ thấy.
Người nhà, mẹ, cha...Jake, nếu như tôi rời khỏi thế gian này, liệu họ có tham gia tang lễ của tôi hay không? Mặc dù tôi không phải con ruột của họ, nhưng họ đối với tôi rất tốt, tôi nghĩ mẹ nhất định sẽ khóc ở đám tang phải không? Tinh thần của bà ấy yếu ớt như vậy, ngay cả xem vở kịch Thiên Nga cũng có thể làm bà khóc.
Giáo sư, những người bạn khác. Tôi nhớ đến tất cả vui vẻ, bi thương, khi tôi theo trí nhớ đi đến nơi sâu nhất, tôi nhìn thấy Nero. Em ấy đứng ở nơi đó, giữa chúng tôi như bị ngăn cách bởi một vũng nước, rõ ràng em ấy đang ở đó, tôi đưa tay ra, muốn nắm lấy tay em, nhưng hết lần này đến lần khác cũng chỉ là tốn công vô ích.
Tôi nhớ đến những kí ức những tưởng đã sớm bị quên đi, nhưng vào lúc này chúng lại một lần nữa hiện lên trong đầu tôi. Trí nhớ xoay vòng dẫn tôi đi xuống, sáng sớm hôm nay Nero ở trong bếp, lúc tôi xuống lầu, em ấy dịu dàng cười với tôi, thức ăn nóng hổi hiện lên trước mắt.
Từng thước từng thước phim...Không chỉ ở phương diện sinh hoạt, tôi còn nhớ lại nửa năm trước, Nero tự tay làm bánh trứng cho tôi, chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật, thậm chí mời bạn bè của tôi đến. Mà bản thân em ấy, sau khi bữa tiệc bắt đầu liền biến mất, chỉ để lại mỗi tôi hưởng thụ bữa tiệc mà em chuẩn bị cho mình.
Một năm ở Newyork, khi tôi bước ra khỏi bóng tối dài dằng đẵng, là Nero ôm lấy tôi, em ấy đứng ngoài sáng đợi tôi.
Tôi thậm chí còn nhớ cái đêm mà Nero thừa dịp tôi uống say hôn tôi, gió đêm dễ chịu tựa như đang thổi lên mặt tôi...Nhưng tôi vẫn ở đây, sự hoảng loạn vét sạch trí nhớ của tôi, tôi mê mang ngẩng đầu, ánh đèn trên đỉnh đầu yếu ớt mà xa xôi. Giống như trí nhớ của tôi đối với thế giới này vậy.
Tôi luôn cảm thấy bản thân và Nero không cùng một loại người, em ấy máu tanh đầy tay, cho dù lời nói của em chân thành bao nhiêu, tôi vẫn theo bản năng mà trốn tránh, có điều hiện tại tôi phải chết. Nói không chừng trước khi chết cũng không thể nhìn thấy Nero nữa. Tôi đang nhớ đến em ấy, ít nhất để tôi trước khi chết được nhìn thấy em ấy một lần cuối.
"Arle..."
Là tiếng của Nero sao? Thế nhưng tôi đã không chịu nổi rồi.
Tôi cố gắng mở mắt, tầm nhìn là một mảng mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy một lớp màu đen, tôi há miệng, nhưng không biết đây có phải là ảo giác của mình hay không.
"Ne..."
Em ấy khoác áo choàng dài ấm áp lên người tôi, dùng sức ôm tôi vào lòng, thân thể nóng rực có sức hấp dẫn không tưởng tượng nổi, tôi cũng theo bản năng ôm chặt em, "Nero, anh...Lạnh..."
"Ừ, đợi một lát sẽ tốt hơn."
Nhiệt độ trên ngươi Nero rất cao, có lẽ cao hơn cả tôi cũng không chừng, tôi cứng rắn chui vào lòng Nero, "Lạnh..."
"Còn lạnh?" Em ấy ôm tôi chặt hơn, cùng tôi da kề da để tôi cảm nhận được ấm áp, "Arle...Thật xin lỗi...Thật xin lỗi..." Tôi nhìn không rõ mặt em ấy, chỉ nghe thấy âm thanh run rẩy, trọng cổ họng em như đang có thứ gì lăn lộn, thanh âm phát ra
cũng mơ hồ không rõ.
Thành thật mà nói, tôi cũng không biết nói gì cho phải, Harson vốn đã chết nay lại trở thành tội phạm giết người, không thể hiểu được vì sao lại bắt cóc tôi, còn muốn đóng băng tôi thành nước đá. Sau đó Nero xuất hiện...Trong thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Được rồi, đây cũng không phải chuyện quan trọng nhất.
"...Rời khỏi đây trước được không..." Tôi cúi đầu xuống, tầm mắt cuối cùng cũng rõ ràng, này cũng đồng nghĩa là tôi phải nhìn thấy những thi thể kia, "Anh không nghĩ mình sẽ ở lại chỗ này."
"Được."
Nero sờ đầu tôi, "Anh di chuyển được không?"
"Anh không biết." Tôi lắc đầu, cẳng chân tê dại phát đau, "Để anh thử xem?"
Mặc dù thiếu chút nữa té nhào, nhưng rốt cuộc tôi cũng gian nan đứng lên được. Nero muốn đỡ tôi, nhưng tôi nghiêm túc từ chối, đỡ đi chỉ khiến tôi đau hơn, hơn nữa, đừng tưởng rằng tôi không nhận ra việc "đỡ" này không đơn giản.
Lúc này tôi mới phát hiện Nero chỉ mặc một chiếc áo sơ mi bình thường, phần áo trước ngực nhăn nheo, tôi khó hiểu, nhưng có lẽ đầu sỏ gây nên chuyện này là tôi. Tay trái của em ấy quấn băng, máu vẫn còn đang chảy ra ngoài, tôi nhìn nó chằm chằm, Nero lui về sau một chút, như không có gì xảy ra chắn tầm mắt tôi. Lúc này tôi mới nhận ra, lúc nãy em ấy cũng chỉ dùng tay phải. Không chỉ điểm này không, mà động tác bước đi của em ấy cũng hơi mất tự nhiên. Nhưng người đàn ông này cứ hết lần này đến lần khác làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
"Nhắm mắt chờ một lát được không?"
"Hả? Tại sao vậy."
Tôi ngẩng đầu hỏi em.
"Nhắm mắt lại. Ngoan, em làm cháo gà cho anh, về nhà là có thể ăn." Nụ cười của Nero vẫn như thường lệ, tôi chăm chú nhìn em một hồi, đôi mắt đen của em vẫn thâm sâu như cũ, nhưng tôi không cảm thấy sợ...Tôi nghe theo nhắm hai mắt.
Thời điểm đi ra, Nero nắm chặt tay tôi, mặc dù không nhìn thấy, nhưng không đồng nghĩa với việc tôi không thể ngửi thấy, mù cũng có phúc của mù, nhờ vậy mà giác quan của tôi nhạy hơn, tôi ngửi thấy trong không khí có mùi tanh lan tỏa, khi còn ở Newyork tôi đã từng ngửi thấy.
Mùi vị quen thuộc. Tôi nghĩ, bởi vì tôi cũng từng chảy ra thứ chất lỏng như vậy.
Là máu.
Mùi máu tanh nồng đậm nói cho tôi biết một sự thật, Nero lại giết người...Bởi vì tôi không nghe thấy bất kì âm thanh nào, cho dù là của Harson hay của người khác, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ. Tôi đột nhiên ngừng lại.
"Sao vậy?"
Giọng của Nero vang bên tai tôi.
Tôi ước chừng nhìn sang hướng phát ra âm thanh, mặc dù không nhìn thấy, nhưng tôi có thể tưởng tượng ra đường nét khuôn mặt của Nero, không sót một chi tiết nào. Không biết bắt đầu từ khi nào, tôi đã ghi nhớ dáng hình của Nero, quen thuộc đến chính bản thân tôi cũng có chút bất ngờ.
"Em có thể..." Tôi cân nhắc cách dùng từ, lại không tìm được chữ nào tốt để thay thế, mặt cũng có chút nóng lên, "Có thể hôn anh không? Nero, anh nói là...Không, không...Không phải loại đó, là..."
"Không quan trọng." Em ấy đến gần một bước, nhẹ nhàng ôm tôi, "Arle, em không cần trả ơn, thật sự. Em yêu anh."
"Thật là anh cũng yêu em..." Tôi cạ vào gương mặt của em, nhỏ giọng nói bên tai em ấy, "Nero, không phải trả ơn, không phải an ủi, càng không phải là thương hại...Anh muốn hôn em là vì anh nguyện ý tiếp nhận em. Bất luận em là người như thế nào...Em nói yêu anh nhiều lần như vậy, lần này anh muốn nói. Không được sao?"
Tôi khẳng định cơ thể em ấy đã cứng đờ trong nháy mắt, sau đó tôi nghe thấy giọng em ấy, "Dĩ nhiên có thể, Arle, anh thuộc về em, đồng thời em cũng thuộc về anh. Em rất vui...Em...Cũng yêu anh..."
Nero không thể nói tiếp, bởi vì tôi đã chính xác tìm được môi của em ấy, ngăn chặn tất cả lời em nói, đối với tôi, hôn môi cũng không phải chuyện khó, điều kiện tiên quyết là Nero không nên kích động như vậy. Đầu lưỡi của em cũng y như con người em vậy, thời điểm bắt đầu thì cẩn thận dò xét, sau khi xác nhận sẽ không gặp nguy hiểm, liền bắt đầu tùy ý công thành chiếm đất.
Rất nhanh tôi liền chịu không nổi.
"Ưm...Đừng mà, đi..."
Tôi cảm thấy tự bản thân mình khiến mình không thoải mái.
Tôi lúc này cũng không biết, ở ngoài cửa ra vào, có một người mập, một người gầy cùng một người lùn bỉ ổi đang nằm ở cạnh cửa, thưởng thích màn kịch hay này.
Tên mập thích thịt người: "Khoan hãy nói, tài hôn môi của bệ hạ quả không tệ."
Người gầy nói thêm: "Khẩu vị của bệ hạ thật là nặng, hôn hít trước một đống lớn thi thể như vậy. Hay lắm!"
Chó săn: "Haiz, năm đó lúc ở ngục giam, tao cũng chưa từng nghĩ tới bệ hạ có thể yêu thích thứ gì, lúc đó vẫn cho rằng bệ hạ theo trường phái cấm dục."
Bổ sung kết cục.
Hung thủ của vụ án giết người liên hoàn đã được tìm thấy, người có công lớn nhất chính là Will, bây giờ tên tuổi của hắn đã vang khắp Paris. Dù sao cũng là do hắn phát hiện ra hang ổ của hung thủ cùng với mấy chục cổ thi thể.
Tội danh trên người cũng được tẩy sạch. Ký giả liên tục lải nhải trước đây cũng ngậm miệng lại, quay trở ra khen các tác phẩm cũng như sự gan dạ của tôi.
Người gây nên sự việc là Nero thì đang bận bịu thu dọn hành lý, em ấy ỷ vào thế lực của mình mà làm tất cả một cách hoàn mỹ không tỳ vết. Mà bây giờ, em ấy muốn cùng tôi trở về Newyork.
Giống như tôi đã từng nói, Paris tuy tốt, nhưng kết quả nơi đây cũng không phải là nhà của tôi.
Ở Newyork, chúng tôi mua một căn biệt thự nhỏ trên đường Lincoln, ngôi nhà còn có vườn hoa, tôi cũng không rõ Nero lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, có điều tôi cũng sẽ không tra hỏi em ấy cặn kẽ.
Cuộc sống lại trở về yên bình.
Trừ bức tranh《 Hoa Hướng Dương 》được tôi treo lên một lần nữa, có đôi khi tôi sẽ nhớ tới Harson, cậu ta đã chết như thế nào? Nhưng tôi nghĩ, cho dù như thế nào thì đều là chuyện đã qua.
Tôi muốn bắt đầu cuộc sống mới.
Cùng với Nero Wallace.
Hết
Cuối cùng cũng hoàn bộ này rồi, thật ra thì chương cuối này Dưa cảm thấy tác giả viết rất là mông lung, mình edit cũng rất là mông lung, nhưng khi đến tay mọi người thì nó đã đỡ hơn khá nhiều rồi, chứ lúc Dưa edit đúng là ngáo vì câu từ luôn, thật ra thì mình edit chương này xong gần một tháng rồi mà mãi đến hôm nay mới beta rồi đăng được cũng vì cái sự...èn mông lung của tác giả:)). Dù sao cũng cảm ơn mọi người đã đọc tác phẩm này, nhớ hãy tiếp tục ủng hộ Dưa nhen
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...