Vào nhà, ba mẹ anh ngồi đó, lần đâu tiên tôi gặp họ, ba anhnhìn rất nghiêm, còn mẹ anh nhìn rất phúc hậu nhưng tôi vẫn run không bước đi nổi…anhnắm tay tôi, mỉm cười trấn an
-Không sao đâu mà!
Chúng tôi ăn với nhau một bữa cơm yên bình mặc dù không mấyvui vẻ vì không ai nói ai câu gì…anh đưa tôi về nhà…
… lại một ngày đẹp trời, tôi ngồi trong lớp mà chẳng chú ýgì cả, để mặc tụi bạn ầm ĩ
-Chị trưởng nghĩ tiết rồi, xin học dồn đi
-Dồn cái đầu mày chứ dồn, im đi ngồi chơi- thằngPhúc điệu lại chữi
-Chị trưởng, ngoài kia có người tìm kìa- Lành nóivới tôi
-Ai?
-Không biết!
Tôi bước ra ngoài cổng, chẳng có ai, định quay lưng trở vàothì một người đàn ông mặc vest đen bướctới..
-Mời cô lên xe!
-Ông là?
Tôi nghi hoặc nhìn về phía chiếc Audi đen phía sau, kính xeđược hạ xuống và người ngồi trên xe là…mẹ anh..
…….
-Bác tìm con có việc gì ạ?- tôi lễ phép
-Tôi muốn cô từ bỏ thằng Phúc
-Con…- tôi sững sờ không ngờ bà lại đề nghị như vậy
-Nghe tôi nói hết đã. Cô cũng biết gia đình chúngtôi như thế nào, tương lai thằng Phúc sẽ kế thừa gia nghiệp, cô sẽ không thểgiúp gì cho nó, còn Kiều thì khác, con bé và cả gia đình của nó sẽ giúp đỡ thằngPhúc rất nhiều ..tôi nghĩ cô đủ thông minh để hiểu tôi nói gì…nếu như cô muốngia đình chúng tôi sẽ sắp xếp cho cô sang Mĩ học tiếp và hứa sẽ lo cho cô đầy đủtrong suốt thời gian cô…
-Bác à, con xin lỗi vì ngắt lời bác, nhưng có lẽbác đã hiểu lầm rồi. con quen anh Phúc không phải vì tiền, con cũng chưa từngnghĩ đến gia sản nhà bác, vì vậy xin lỗi bác đề nghị của bác con không thể chấpnhận, xin phép bác con đi trước..
Tôi cố kìm nước mắt đẩy cửa bước ra ngoài, những lời này quáxúc phạm tôi rồi…
“ em ước mơ được…”
-Alo?
-Nghi hả con? Cô Ba nè con vào bệnh viện gấp đinhà con xảy ra chuyện rồi
Cái gì? Chuyện gì thế này, sao bao nhiêu chuyện chứ lần lượtđổ lên người tôi thế này…ông trời à?con làm gì sai chứ? Không lẽ con yêu mộtngười không nên yêu sao?
…
-Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức…
Tôi ngã khụy xuống nền gạch lạnh băng, tôi biết làm saođây?ba mẹ tôi đã ra đi trong một tai nạn giao thông, họ đã ra đi…vĩnh viễn… hômnay là ngày gì thế này? Ba mẹ đi rồi, tôi và em trai biết làm sao đây? Tôi ngồitrên ghế thẫn thờ, đã không còn nước mắt và sức để khóc nữa rồi, tôi phải sốngchứ, phải kiên cường, tôi con có em trai, còn phải lo cho nó…
Không ngờ chỉ trong một ngày mà tôi không còn cả ba mẹ…nhưngtôi vẫn phải kiên cường mà sống, phải kiên cường vượt qua tất cả…
Tôi cảm thấy cô đơn quá, bây giờ tôi chỉ còn một mình thôisao? Không, còn có anh, anh sẽ mãi bên tôi…
Tiếng chuông điện thoại kéo dài, đang chò người nghe máy, thậtlâu, từng hồi chuông như cứa vào trái tim tôi…như tưởng khi sắp vang lên nhữngtiếng tút tút đầu dây bên kia bắt máy, tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng rồi lại votình rơi vào một hó đen vô tận, người bắt máy là Kiều, không phải anh…anh ởcùng Kiều sao?
-Alo!
-Alo , anh ấy đang tắm …có chuyện gì không?
-Tôi…
-Đợi chút nha! Anh ấy kêu tôi rồi…
Mọi thứ dường như sụp đổ, mất hết rồi, chẳng còn gì cả…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...