Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Đương


Sau khi thi thể của Hướng Đông được vận chuyển đi, bác sĩ pháp y sẽ tiến hành kiểm tra thêm một lần nữa.

Sau khi cảnh sát phong tỏa hiện trường vụ án trên đảo Bách Đảo, đã thu hút rất nhiều người vây xem.

Cùng lúc đó, trong nhóm lớp cũng bắt đầu bàn luận sôi nổi.

Có mấy người có quan hệ tốt với Hướng Đông rối rít nhắn tin hỏi chuyện, Ngả Đặc: [ Hướng Đông, nghe nói trong tiểu khu của cậu có xảy ra án mạng, cậu nói cho tụi tớ biết chuyện gì xảy ra vậy? ]
Ngả Đặc nhắn cho Hướng Đông thêm mấy tin nhắn nữa nhưng không có ai trả lời.

Nếu thực sự có thể giải thích, Trình Lộc vẫn có thể trực tiếp hỏi kẻ sát nhân là ai.

Trình Lộc nhìn chằm chằm túi vật chứng để trên bàn, bên trong là một chiếc khuy măng sét, dưới ánh đèn chiếu ánh sáng vàng, trông rất đắt tiền.

La Thứ cầm tài liệu về Hướng Đông đi vào, thấy cái khuy măng sét, không khỏi hỏi: "Chị Lộc, đây là cái gì?"
Trình Lộc nhận lấy tài liệu, "Đây là khuy măng sét được tìm thấy ở nhà nạn nhân."
La Thứ: "Có thể là của nạn nhân, chị có muốn lấy dấu vân tay trên này không?"
"Ừ, cầm đi kiểm tra đi."
Trình Lộc bắt đầu nhìn vào tài liệu về Hướng Đông.

Mối quan hệ trong xã hội của Hướng Đông rất rộng, bởi vì làm nghề kinh doanh, cho nên tầng lớp xã hội nào cũng có quen biết, mối quan hệ phức tạp, ở tầng lớp nào cũng có tiếp xúc qua.

Bắt đầu điều tra từ những người này, sợ là cả một chuyện lớn.

Cũng may, từ trong lời của hàng xóm cảnh sát mới biết được gần đây có mấy người tìm Hướng Đông, có ba người quen mắt, một người là đồng nghiệp của Hướng Đông tên là Lý Duẫn, còn một người là học trò tên Chu Nham, người còn lại chính là lãnh đạo công ty của Hướng Đông giám đốc Tôn, còn một người khác nữa là một người đàn ông trẻ tuổi, người hàng xóm không biết.

Tình Lộc thương lượng với lão Chu, quyết định bắt đầu từ công ty của Hướng Đông, điều tra từ công ty trước.

Lão Chu còn bận xử lí một vụ án khác, nên Trình Lộc không thể làm gì khác hơn là đi cùng La Thứ.

Sau một trận mưa lớn, thời tiết ở Lâm Sơn bắt đầu chuyển lạnh, đến giữa tháng 10, Trình Lộc mặc một cái áo lông mỏng, đến buổi chiều còn cảm thấy có chút lạnh.

Từ trên xe bước xuống, Trình Lộc hít mũi một cái, nói với La Thứ: "Hình như trời sắp mưa rồi, chị nghe thấy mùi hơi nước."
La Thứ cười hắc hắc hai tiếng, "Chị Lộc, mũi chị thính như vậy, chó nghiệp vụ sẽ thất nghiệp mất."
Trình Lộc đá một cái vào đùi của La Thứ, cô dẫn đầu bước vào công ty.

Công ty Thượng Ngô đã nhận được điện thoại của cục cánh sát trước nên đã cho người đứng trước cửa chờ Trình Lộc với La Thứ, hai người lấy thẻ cảnh sát ra, sau đó được thư kí dẫn lên lầu.


Lần này chủ yếu là hỏi đồng nghiệp của Hướng Đông, tập trung vào ba người.

Một người là cậu học trò Hướng Đông mới nhận, một người vừa được thăng chức, chính là Chu Nham, người còn lại là đối tác với Hướng Đông, từ khi mới vào công ty đã bắt đầu hợp tác với hắn tên Lý Duẫn, người cuối cùng là cấp trên trực tiếp quản lí Hướng Đông.

Trình Lộc cùng với La Thứ đi lên lầu, thư ký tiếp đón nói với hai người: "Giám đốc Tôn có thể đến muộn, bởi vì hôm nay đổng sự của công ty đến đang được tiếp đãi trên lầu; Lý Duẫn nói rằng anh ấy đã trong một chuyến công tác cách đây vài ngày, phải đợi hai ngày nữa mới có thể trở về, cho nên bây giờ chỉ có Chu Nham ở đây.

"
Lý Duẫn chính là người hợp tác với Hướng Đông, mà Chu Nham là học trò của Hướng Đông.

Trình Lộc nhìn về phía thư kí, "Lý Duẫn không có ở nhà? Anh ta đi hồi nào? Đi đến đâu?"
"Anh ấy đi công tác một tuần trước, lúc lễ Quốc khánh vừa qua, Lý Duẫn đi công tác ở Lan Thành." Thư kí mỉm cười trả lời Trình Lộc.

Trình Lộc gật đầu không hỏi nhiều nữa.

Ra khỏi thang máy, thư kí dẫn Trình Lộc với La Thư đi đến phòng tiếp khách, còn cô thì đi gọi Chu Nham tới.

Mới vừa ngồi xuống, La Thứ liền mở miệng nói: "Vậy thì Lý Duẫn có chứng cứ ngoại phạm, khả nghi cũng nhỏ hơn người khác rất nhiều."
Trình Lộc để cặp tài liệu sang một bên, đem hết tóc tai cột lại, tóc cô đã dài ra không ít, bây giờ cột lên cũng không bị rớt xuống.

Cô lắc đầu, trả lời La Thứ: "Vẫn phải tra một chút."
Ngồi được một lát, một chàng trai to lớn bước vào trong phòng tiếp khách.

Tuổi không lớn lắm, xấp xỉ với La Thứ.

Mặc dù tuổi Chu Nham không lớn lắm, nhưng làm việc trầm ổn, cho dù có thấy cảnh sát, biết được tin Hướng Đông bị mưu sát phản ứng cũng không quá lớn.

La Thứ hỏi Chu Nham mấy vấn đề, Trình Lộc ở một bên lẳng lặng nghe.

Đầu tiên, La Thứ hỏi mấy vấn đề như thường lệ, sau đó mới dần dần chuyển đến hỏi bản thân Chu Nham, La Thứ hỏi: "Bình thường anh với Hướng Đông có quan hệ như thế nào?"
Chu Nham nhíu mày, bình tĩnh trả lời: "Anh ấy là người dạy tôi, đương nhiên mối quan hệ của tôi với anh ấy thân thiết hơn so với người khác rất nhiều, đồng chí cảnh sát, không phải mấy người đang nghi ngờ tôi chứ?"
"Dĩ nhiên không phải rồi, đây chẳng qua là hỏi theo thông lệ mà thôi." La Thứ cười ngốc, tiếp tục hỏi: "Vậy anh cảm thấy trong công ty này ai có quan hệ không tốt với nạn nhân?"
Đối với vấn đề này, Chu Nham ngược lại suy tư một hồi, cuối cùng anh ta đưa ra kết luận: "Cái này tôi cũng không biết, có thể hai người cũng khó biết được, trong cái công ty quỷ quyệt này, đâu biết ai có ý gì với mình đâu, ngoài mặt thì anh em tình thân, thật ra sau lưng lại âm thầm ngáng chân nhau cũng không chừng."
Trình Lộc im lặng từ nãy tới giờ bỗng nhiên ngước mắt lên nhìn, trên mặt cô không có ý cười, tròng mắt đen nhánh, hiện lên chút hứng thú.

Cuối cùng cô mở miệng, "Vậy anh với nạn nhân, ngoài mặt là thầy trò hả?"
Chu Nham sững sốt khi nghe câu hỏi, không nghĩ tới Trình Lộc sẽ hỏi thẳng như vậy.


Đại khái là do làm việc ở đây cũng lâu, có lẽ quen với việc bằng mặt không bằng lòng, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp với câu hỏi thẳng thắn như vậy.

Có điều Chu Nham rất nhanh đã phản ứng lại, trả lời: "Dĩ nhiên không phải rồi."
Trình Lộc cầm bản ghi chép trong tay La Thứ, hỏi tiếp: "Còn một vấn đề nữa, ngày 17 anh ở đâu?"
Chu Nham giống như đoán được Trình Lộc sẽ hỏi vấn đề này, đối đáp trôi chảy: "Ban ngày ngày 17, tại nơi làm việc, đồng nghiệp trong công ty có thể chứng minh buổi trưa cùng đồng nghiệp tiểu Lệ đi ăn trưa sau đó tiếp tục làm việc, vào buổi tối, giám đốc Tôn đã yêu cầu chúng tôi ở lại làm thêm giờ nên tối về rất muộn.

"
"Rất khuya là khi nào?"
"Mười giờ tối."
"Sau khi bạn về nhà thì sao? Có người chứng minh rằng anh ở nhà không?"
Chu Nham đang độc thân, ba mẹ thì đang ở quê, bình thường chỉ ở một mình, đâu ra có người chứng minh anh ta ở nhà?
Huống chi cũng đã mười giờ tối, tan việc về tới nhà cũng đã mười giờ rưỡi, hàng xóm phần lớn đã đóng chặt cửa, ai biết anh ta có ở nhà hay không.

Chu Nham trầm mặc một chút, "Không có ai chứng minh tôi ở nhà, nhưng chuyện này cũng đơn giản, đồng chí cảnh sát, cô đi tra camera ở tiểu khu của tôi, sau khi về nhà tôi không đi đâu hết."
La Thứ tiếp lời: "Chuyện này tự chúng tôi sẽ tra."
Trình Lộc liếc mắt La Thứ, La Thứ liền ngậm miệng lại.

Giọng nói dễ nghe của Trình Lộc tiếp tục vang lên: "Ngày 15 anh đến nhà Hướng Đông để làm gì? Căn cứ theo lời của hàng xóm, anh ở trong nhà của nạn nhân tận 20 phút."
Chu Nham cũng không giấu giếm, anh ta hết sức thản nhiên trả lời Trình Lộc: "Ngày 15 đó hình như văn kiện xảy ra chút vấn đề, bắt buộc thầy phải kí tên, lúc đó tôi mới chạy đi kiếm anh ấy."
"Kí tên cần tận 20 phút?"
"Dĩ nhiên không." Chu Nham tiếp lời, "Thầy với tôi trò chuyện một chút."
"Nói chuyện phiếm."
"Đúng, thầy nói với tôi, không thể tin bất cứ ai trong công ty, mỗi một người đều có lòng dạ nham hiểm, ngay cả hợp tác cũng tuyệt đối không thể tin."
Trình Lộc đang ghi chép bỗng dưng ngừng bút lại, ngước mắt tiếp tục hỏi: "Hợp tác?"
Chu Nham thản nhiên cười một tiếng: " Ừ."
Người hợp tác là ai, cảnh sát cũng đã điều tra trước rồi.

Là Lý Duẫn.

Tựa như Chu Nham cũng có thể là Hướng Đông, trong lời nói này có ám chỉ.

Trình Lộc cúi đầu tiếp tục hỏi: "Ngày anh tìm nạn nhân, nạn nhân có nói lời gì kì lạ không? Có nói qua là sẽ gặp người nào không?"
Hiện trường gây án không có dấu vết xô xát, hơn nữa căn cứ vào thân thủ của Hướng Đông, người bình thường muốn đấu với hắn cũng khó có thể thắng, chỉ còn duy nhất một khả năng, hung thủ có quen biết với nạn nhân.

Tỷ lệ người quen gây án là 60%.


Chu Nham cẩn thận nhớ lại ngày đó, một lúc lâu sau, mới lên tiếng: "Có, thầy có nói qua, ngày 17 sẽ có một hợp đồng rất lớn, hình như là mua nhà cho mẹ."
"Hợp đồng lớn?" Trình Lộc nghiêm túc ghi xuống, đúng thật Trình Lộc có tìm thấy một bản hợp đồng trong nhà của Hướng Đông, có điều trên hợp đồng không có chữ kí của bên kia, "Kí hợp đồng với ai?"
"Tập đoàn Thương Hải, toàn bộ công ty đều biết, nếu thầy thành công kí hợp đồng này, thì chắc chắn sẽ được thăng chức."
"Hướng Đông không có nói người trực tiếp kí hợp đồng với anh ta là ai hả?"
Chu Nham không biết làm sao cười một tiếng, "Đây có thể cũng không biết."
Trình Lộc ghi chép hết lời nói của Chu Nham, cô đóng quyển ghi chép lại, bảo vào trong túi tài liệu, "Bây giờ giám đốc Tôn đang ở đâu?"
"Đổng sự đến để kiểm tra năng suất của công ty, giám đốc Tôn với Cố tổng đang ở lầu trên cùng."
"Được, cảm ơn đã hợp tác." Trình Lộc đứng dậy, vỗ vỗ lên vai Chu Nham, "Nếu tra ra được chân tướng, Hướng Đông sẽ biết ơn anh đấy."
Chu Nham miễn cưỡng cười, Trình Lộc quay đầu nói với La Thứ: "Đi tìm giám đốc Tôn."
Chu Nham vội vàng nói: "Bây giờ sợ là không được, vị đổng sự kia bây giờ còn đang ở đây, giám đốc Tôn sợ là không rãnh."
Trình Lộc mấp máy môi, không để ý đến lời của Chu Nham.

Vụ án như thế này, mỗi giây trôi qua là vàng bạc, căn bản không cho phép người khác từ chối.

Trình Lộc mang La Thứ đến tầng cao nhất, trong thang máy La Thứ hỏi Trình Lộc: "Chị Lộc, chị có cảm thấy tên này có vấn đề không?"
Tiếng cót két của thang máy vang lên, đung đưa nhẹ một cái làm cho người ta choáng váng, sống lưng Trình Lộc thẳng tắp đứng ngay trước nút bấm của thang máy, đôi mắt hơi trầm tư, không vội kết luận.

Chỉ nói một câu: "Tâm cơ có chút sâu."
Thang máy giật một cái, dừng lại ở tần 32, cửa thang máy từ từ mở ra, bên ngoài thang máy có người đang nói chuyện: "Lâm tổng, chúng tôi sẽ chú ý những vấn đề ngài nói, ngài đi thong thả."
Một người khác nói: "Lâm Phùng, đi ăn cơm chung không?"
Nghe được cái tên này, sống lưng Trình Lộc cứng đờ.

Cô vẫn chưa đi khỏi thang máy, chỉ thấy một người đàn ông mặc sơ mi trắng đi tới, hai người nhìn nhau, đều sững sốt.

Lâm Phùng không nghĩ tới sẽ gặp được Trình Lộc ở chỗ này.

Trình Lộc cũng không nghĩ tới sẽ gặp được Lâm Phùng.

Cố tổng đi tới sau lưng Lâm Phùng hỏi: "Lâm Phùng, sao vậy?"
Cố tổng bước tới, thấy trong thang máy có hai người lạ mặt, còn tưởng rằng La Thứ với Trình Lộc đụng phải Lâm Phùng, đè thấp âm thanh nói: "Người gì mà không có phép tắc gì hết vậy?"
Trình Lộc thu hồi ánh mắt, lấy giấy chứng nhận cảnh sát ra, đi tới trước mặt giám đốc Tôn và Cố tổng: "Xin lỗi, không phải người gì, chúng tôi là cảnh sát ở cục cảnh sát Lâm Sơn đến để hỏi cung." Cô nhìn về phía giám đốc Tôn, "Giám đốc Tôn đúng không? Có thể nói chuyện một chút không?"
Cố tổng sớm biết hôm nay cảnh sát sẽ tới, nhìn giám đốc Tôn gật đầu một cái, giám đốc Tôn lập tức đồng ý.

Ánh mắt Lâm Phùng thâm trầm, một mực nhìn theo từng động tác của Trình Lộc, thấy Trình Lộc nói chuyện từ nãy tới giờ cũng không thèm để ý đến anh, anh tủi thân thu hồi ánh mắt.

Trình Lộc với La Thứ dẫn giám đốc Tôn xuống lầu để hỏi, Cố tổng với Lâm Phùng muốn đi ăn cơm, nhóm người đều vào thang máy để xuống lầu, trong thang máy ai nấy cũng một mực im lặng.

Đến tần 12, Trình Lộc với La Thứ có giám đốc Tôn đi theo sau đi vào trong phòng tiếp khách để tra hỏi, Cố tổng với Lâm Phùng tiếp tục xuống lầu.

Không có Trình Lộc, Lâm Phùng ngực buông lỏng một chút, chẳng qua là sắc mặt trông không được tốt.

Cố tổng biết Lâm Phùng nhiều năm rồi làm sao không nhìn ra được biến hóa nhỏ trên mặt của Lâm Phùng chứ, anh ta không nhịn được cười một tiếng, nhíu mày nghiêm chỉnh nhìn Lâm Phùng, "Sao vậy, cậu biết mấy người cảnh sát đó?"
Ngón tay Lâm Phùng giật giật, trong đầu nghĩ đến Trình Lộc, có hơi không được tự nhiên.


Anh không có ý định gạt Cố tổng, gật đầu một cái, ánh mắt ngậm ngùi tủi thân, "Không chỉ biết không đâu."
"Cảnh sát đó nhìn có vẻ hơi khó chịu, chẳng lẽ mấy người đó chèn ép cậu?"
Cố tổng vừa dứt lời, liền thấy ánh mắt vừa rồi còn tràn đầy vẻ tủi thân của Lâm Phùng bỗng nhiên nhìn về phía anh ta, ánh mắt lúc này lạnh te, làm sống lưng anh ta cũng lạnh theo.

Lâm Phùng gằng từng chữ nói: "Cậu ăn cơm một mình đi."
Cố tổng: "?"
Ai nói Trình Lộc khó chịu chứ, cô là người rất tốt.

————————————————
Trong phòng tiếp khách ở lầu 12, giám đốc Tôn uống một ngụm cà phê chờ Trình Lộc lên tiếng hỏi.

Giám đốc Tôn rất phối hợp: "Đồng chí cảnh sát, hai người cứ hỏi đi, lúc biết tin lòng tôi vô cùng thương tâm, tôi biết gì nhất định sẽ nói hết cho hai người biết."
La Thứ liền hỏi giám đốc Tôn mấy câu, giám đốc Tôn cũng thật thà trả lời, có điều câu trả lời cũng không hữu ích mấy, không có một tin tức nào quan trọng.

Đến khi La Thứ hỏi xong, anh ta mới quay đầu hỏi Trình Lộc: "Chị Lộc, chị còn muốn hỏi cái gì nữa không?"
Trình Lộc: "Gần đây Hướng Đông có kí hợp đồng với tập đoàn Thương Hải?" Có vẻ là bởi vì một lúc lâu không nói chuyện, cô vừa mới cất giọng, giọng nói có hơi khàn, có điều rất nhanh đã khooi phục lại bình thường.

Giám đốc Tôn gật đầu, "Đúng, gần đây tập đoàn Thương Hải có một hạng mục, Hướng Đông nói anh ấy với giám đốc Hứa của tập đoàn Thương Hải có quen biết với nhau, nên đã tìm tôi để lấy hạng mục này."
Trình Lộc híp mắt lại.

"Có phải giám đốc Hứa, tên là Hứa Qua không?"
La Thứ đang ghi chép cũng dừng tay lại nhìn về phía Trình Lộc.

Giám đốc Tôn sững sờ, không nghĩ tới chuyện này Trình Lộc cũng biết, giám đốc Tôn gật đầu: "Đúng, nghe nói giám đốc Hứa là người nhà của ban lãnh đạp tập đoàn Thương Hải, sao vậy? Hướng Đông với người đó có liên quan với nhau?".

Truyện hay luôn có tại ( T r u m T r u y e n.

O RG )
Trình Lộc không trả lời thẳng, mà dò xét hỏi ngược lại: "Thì sao, giám đốc Tôn cảm thấy tập đoàn Thương Hải hoặc Hứa Qua có liên quan tới chuyện này?"
Giám đốc Tôn hồi phục lại tinh thần, vội vàng lắc đầu: "Chuyện này tôi không nên nói, mặc dù hạng mục này không thành, nhưng giám đốc Hứa cũng không thể làm loại chuyện như vậy."
Trình Lộc thấp giọng "ừ".

Cô cũng với La Thứ đi xuống tầng dưới với sự chỉ dẫn của giám đốc Tôn, đi sang phòng làm việc một vòng, hỏi một vài nhân viên, sau đó mới rời khỏi công ty Thượng Ngô.

Trong lúc đi xuống lầu, La Thứ vươn người, trong cảm cảm giác có hơi rối bời, không có một chút đầu mối, thật sự không biết nên bắt đầu điều tra từ đâu.

Ra khỏi thang máy, La Thứ hỏi Trình Lộc: "Chị Lộc, bây giờ tan việc, em đưa chị về nhà?"
Trình Lộc đứng trước mặt La Thứ, không quay đầu lại trả lời: "Không cần, về cục cảnh sát trước, chị sang bên kia theo dõi tình hình."
Điện thoại của cô rung lên, cô mở ra xem, dòng chữ viết trên đó không khỏi khiến cô dừng bước.

Cô nhìn về phía La Thứ, "Tra kĩ hành trình gần đây của Hứa Qua tập đoàn Thương Hải.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui