Thật sự không tìm thấy đất liền, vài lần ra biển đều vô tận, Thiện Thiện chỉ có thể tạm thời hết hy vọng, tiếp tục cư trú trên đảo nhỏ này, thuận tiện thăm dò hòn đảo nhỏ rách nát khác chung quanh một lần.
Ngay cả phương tiện giao thông đương nhiên là cưỡi thần thú, mặc dù Thiện Thiện hiện tại không biết tại sao lại có thể hô hấp được ở dưới nước, nhưng trong khoảnh khắc xuống nước và ra khỏi vẫn sẽ sặc đến khó chịu, cho nên cô cũng không thường lặn xuống nước, trừ khi bị bắt.
Các vật tư trên đảo phong phú đến mức đến có chút kỳ quái, quả mọng vừa đỏ vừa mềm, tùy tiện hái là có một đống, còn có những cụm cây mọc vươn dài trên mặt đất, ở giữa có thứ giống như trái cây màu vàng không rõ nguồn gốc, Thiện Thiện đặt tên cho nó là cây dứa dại, hái trái cây ở giữa xuống và bóc vỏ, mùi vị chua chua ngọt ngọt, gần đây Thiện Thiện thích nhất là dùng loại trái cây này cắt nhỏ để hầm thịt, hương vị tuyệt vời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ôi chao, đừng phiền nữa, em sẽ về sớm thôi…” Ca Ô vô cùng đáng thương dùng xúc tu quấn lấy chân Thiện Thiện, không cho cô đi, xúc tu của anh không được tiện lắm, lúc lên luôn phải kéo đi, Thiện Thiện thường xuyên để anh ở trên bờ biển.
“Yên nào, em một xíu nữa sẽ về.” Thiện Thiện sờ sờ đầu của anh, giống vuốt ve một con chó lớn.
Sau đó lại vất vả kéo từng xúc tu xuống, nhưng công việc này THẬT SỰ!! RẤT! KHÓ! Vừa mới cởi được một cái ra, một cái khác lại quấn lên, quả thực không yên! Trên đầu Thiện Thiện trên nổi gân xanh dữ dội, đá văng anh đi một cái.
“Yên lặng ở đây chờ! Nghe thấy không?!”
Dù sao thì cũng không dám quấn lên nữa.
Cái tên này đúng là không lọt tai tiếng người mà. Thiện Thiện vỗ vỗ tay, đi về phía trên đảo.
Ca Ô vô cùng đáng thương nằm sấp trên bờ biển, xúc tu màu xanh tím trôi nổi ở trong nước kết hợp với một khuôn mặt, lại đẹp không thể ngờ giống như một bức tranh sơn dầu. Anh nhìn Thiện Thiện rời đi, tầm mắt đuổi theo bóng dáng Thiện Thiện, cho đến khi Thiện Thiện biến thành một cái điểm nhỏ xíu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cái đảo này là nơi bọn họ ở, cái đảo lớn nhất kia, Thiện Thiện đến bây giờ cũng vẫn chưa khám phá xong, bởi vì bụi gai trên đó quá nhiều, dễ làm tổn thương da. Muốn bọc kín mít mới đi được rất là phiền phức, lần này là lần thứ hai Thiện Thiện khám phá nơi này.
Cô cầm gậy gỗ vạch bụi cây ra, kỳ lạ, đám cỏ cây thấp bé này đều vô cùng non mềm, thỉnh thoảng cọ qua làn da trần trụi của cô còn mát lạnh, không làm cô đau như lần đầu tiên. Là bởi vì nước mưa đổ xuống quá nhiều sao, kỳ lạ, rõ ràng trận mưa gần nhất cũng đã qua cách đây hơn mười ngày rồi.
Mới đi được hơn nửa, liền thấy một cây leo mặt đất có quả nhỏ màu xanh tím, trái cây hơi giống quả việt quất… Có thể ăn không? Thiện Thiện hái xuống một trái, do dự một chút, bóp vỡ liếm liếm, mắt sáng rực lên, ngọt! Lại còn chứa một mùi hương đặc thù, Thiện Thiện móc vỏ sò ra gói chúng lại, hôm nay có thể thêm đồ ăn rồi.
Thiện Thiện vừa đi vừa ăn, đi về hướng núi, xem xem có phát hiện gì mới lạ không, ở dưới một tảng đá ngọc cản gió, có thứ gì đó đang phản chiếu ánh sáng, Thiện Thiện lấy gậy gỗ chặn cành cây để đi qua xem, thì ra là một miếng thạch anh được khảm ở trong khe đá, vốn dĩ cũng không có gì hiếm thấy, trên đảo chỗ nào cũng đều là những viên đá nhỏ sáng lấp lánh. Thiện Thiện muốn rời đi, lại phát hiện dưới tảng đá ngọc có một dấu vết màu đen——
Như là một đống củi đã bị đốt cháy.
Thiện Thiện vặn ra, quả nhiên, lại nhìn “miếng thạch anh”, cô rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác quen thuộc mơ hồ của mình, kia chắc là mặt đồng hồ bị tháo ra khỏi đồng hồ, mặc dù bị rơi góc nhọn, nhưng vẫn được độ cong mượt mà…
Đây rõ ràng chính là dấu vết có con người từng sống! Thiện Thiện hơi phấn khích, lại không biết làm sao. Rõ ràng toàn bộ đảo có diện tích bằng khoảng khuôn viên của một trường đại học, tuy chưa khám phá hết trung tâm của hòn đảo nhưng cũng đã đi được năm sáu phần, sao chưa bao giờ nghe thấy tiếng người chứ.
Trong đầu Thiện Thiện xuất hiện rất nhiều hình ảnh đáng sợ khiến cô sợ hãi, khi có người sống sót trên đảo trói cô lại, nụ cười dâm đãng không có ý tốt; có Tử Nghiên bị vỡ đầu, não nổ bắn ướt khắp người cô…
Cô không biết bản thân mình đang mong đợi điều gì, hay đang sợ hãi cái gì.
Có giọng nói xì xào truyền đến, Thiện Thiện lập tức cảnh giác, nắm chặt gậy gỗ, hơn nữa chuẩn bị lớn tiếng gọi “người” bất cứ lúc nào, cô tin anh nhất định có thể nghe thấy.
Cây cối bị tách ra, thứ lộ ra trước tiên hóa ra là một cái chân, đó là chân của một người đàn ông, đường cong cơ bắp rắn chắc rõ ràng, tràn đầy sức mạnh, nhưng quá tái nhợt, cho đến khi toàn bộ cơ thể của anh lộ ra, Thiện Thiện mới phát hiện, người đàn ông có tay chân hoàn chỉnh, khuôn mặt đẹp trai và cơ thể chắc khỏe đẹp đẽ này, thế mà lại là con quái vật xúc tu mình nuôi kia.
Thiện Thiện yên tâm trở lại, ngay sau đó hơi hoảng, bởi vì trên người người đàn ông này không mặc bất cứ cái gì, một cục lớn giữa háng rất rõ ràng.
“Ôi...”
Thiện Thiện luống cuống tay chân cởi một lớp lông quấn quanh eo mình xuống, đó là để chống trầy xước nên mới quấn lên, cô bước nhanh đến, quấn lên cho anh. Nhưng không ngờ tới eo Ca Ô trông rất thon, giống như eo con chó đực, kết quả còn to hơn eo mình một vòng, hoàn toàn không dễ buộc chút nào, Thiện Thiện luống cuống tay chân.
“Sao anh lại lên đây… A a a, không đúng, anh có chân khi nào?”
Thiện Thiện hỏi anh, bởi vì trên eo còn chưa buộc chắc, cũng ngượng ngùng nhìn xuống, nhưng chân anh thật sự rất dài, bây giờ Thiện Thiện đứng lên chỉ cao đến gần ngực của anh.
“Muốn ở bên cạnh, Thiện Thiện.” Ca Ô ngoan ngoãn trả lời.
Anh duỗi tay bế Thiện Thiện lên, đặt Thiện Thiện lên trên khuỷu tay mình, đi về phía bờ biển mà họ thường ngồi.
“Ở bên nhau.”
Thiện Thiện bị bế lên, nghe người này nói những lời yêu thương.
Nói thật, hình dáng của Ca Ô bây giờ đã là một con người hoàn toàn bình thường, có tay có chân, một gương mặt đẹp, cánh tay ôm Thiện Thiện lại khỏe như vậy… Thiện Thiện khó tránh khỏi rung động.
Ôi nhổ vào, trước kia những người đàn ông chỉ có thân hình và khuôn mặt cũng chỉ có thể ở bên cạnh cô một hai tháng mà thôi… Chỉ là bên cạnh chỉ có một quái vật xúc tu chẳng phải hình người cũng chẳng phải hình cho như thế này, cô không có sự lựa chọn mới bất đắc dĩ động lòng một chút mà thôi.
Thật sự chỉ là một chút!
Ca Ô đặt Thiện Thiện ngồi lên trên tảng đá được lót một lớp da lông rất dày, bẻ nhím biển bằng tay không, đút từng miếng từng miếng thịt màu vàng bên trong cho Thiện Thiện ăn. Thiện Thiện một hơi ăn vài con, loại nhím biển này có mùi thơm sữa, hương vị cũng tươi mát, bỏ Michelin cũng coi như là nguyên liệu nấu ăn hàng đầu.
“Anh có cái chân này hồi nào vậy?”
“Hửm?” Ca Ô khó hiểu mở to hai mắt nhìn.
Thiện Thiện đá chân anh một cái, “Chính là thứ này nè…”
Ôi, đáng chết, miếng da vải buộc ở thắt lưng người đàn ông sắp rơi ra rồi, một đống to ở giữa lộ ra, Thiện Thiện đột nhiên có một liên tưởng, thứ này thật sự có thể sử dụng giống như cái thứ nam tính của loài người bình thường sao? A xí xí xí, Thiện Thiện quăng những chất thải màu vàng* ném ra khỏi tâm trí mình, duỗi tay buộc dây lại giúp anh, che đậy đi thứ thu hút ánh mắt người khác này.
*màu vàng: chỉ những suy nghĩ bậy bạ 18+
Cho dù tính theo tỷ lệ của loài người, dương vật anh cũng quá lớn.
“Anh có chân khi nào?” Vội vàng che dấu xấu hổ.
“Khi muốn ở bên Thiện Thiện, là có nó.” Ca Ô nói.
Ôi chao, nói gì vậy, mặc dù không hề logic nhưng Thiện Thiện nghe xong vẫn rất vui, cô biết yêu quái xúc tu này yêu mình đến thừa sống thiếu chết luôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...