Điểm số được công bố Đường Hân chính thức nổi danh bởi thành tích vượt bậc, chỉ là vẫn có người không tin tưởng vào điều này, không biết từ đâu có tin đồn rằng thành tích nổi trội của cô chính là do gian lận mà có, nực cười nhất chính là còn có loại tin đồn cô dùng quan hệ, mua chuộc giáo viên, ha ha.
Đường Hân nghe hệ thống nói xong liền bật cười thành tiếng:[Ha ha, trí tưởng tượng của đám nhóc này ghê gớm phết, tiểu Hắc ngươi xem bổn tiểu thư dùng trí thông minh, thực lực của mình đạt được thành tích này nhưng vẫn có người bảo ta dùng tiền, dùng quyền ép người.
Ngươi biết điều này có nghĩa gì không?]
S01 ngẫm nghĩ một lúc, đôi mắt ngây ngô chớp chớp đáp lời: [Chủ nhân, có phải chính là người xấu và tin đồn có ở khắp mọi nơi không?]
Đường Hân lắc đầu, S01 không muốn suy đoán liền dứt khoát hỏi cô: [Vậy rốt cuộc có ý gì, cô nói đi.]
[Haiz, đúng là không nên trông cậy vào trí thông minh của ngươi.
Ta hỏi ngươi, ngươi thấy hiện tại ta có tiền không?]
[Không.]
[Ừm, vậy còn quyền?]
[Cũng không.]
[Đúng vậy chính là như thế, hiện tại ta chẳng có tiền cũng chẳng có quyền nhưng người ta không nhìn ra thì chứng tỏ điều gì?]
[Mắt họ mù…]
[No no no, chỉ có thể trách khí chất cao quý của bổn tiểu thư dù thay cả lớp da vẫn không đổi mà thôi.] Đường Hân nhẹ nhàng vuốt tóc sau tai vô cùng đắc ý nói.
S01: [] haha… tự luyến đến trình độ này cũng chỉ có thể là chủ nhân của nó.
***
Từ lúc xuyên đến nhân duyên Đường Hân cũng khá tốt.
Cô làm quen được một nhóm bạn cùng lớp, lần này biết cô sắp phải chuyển lớp bọn họ liền tựu tập trước bàn cô mời cô đi uống nước.
Đường Hân vốn dĩ không hứng thú nhưng cô gái nhỏ nào đó cứ nắm lấy tay cô mà mè nheo, Đường Hân giơ tay day day trán, bất đắc dĩ nói:
“Được rồi, đừng lắc nữa, tôi đi với mấy cậu!”
Hà Diễm vui vẻ khoác tay cô lên tiếng: “Phải vậy chứ! Chúng ta đi thôi!”
Tại quán trà sữa nhỏ gần trường học một đám học sinh nhốn nháo bước vào không phải ai khác đó chính là nhóm người Đường Hân.
Sáu người hí hửng ngồi vào bàn và gọi nước uống cho mình.
Đường Hân nhìn một đám đồng bọn chỉ có chọn thức uống mà cũng loi choi, bát nháo, cô thở dài âm thầm lấy tay che đi tầm mắt chính mình, miệng liên tục lẩm bẩm: ta không thấy, ta không nghe, ta không quen a!
“Hà Diễm thấy Đường Hân ngồi mãi mà không chọn món bèn đem menu đến trước mặt cô nói:
“Đường Hân, cậu muốn uống gì?”
“Gì cũng được.
Cậu chọn giúp tớ một món đi!”
“Được, vậy cậu uống trà sữa thái xanh nhá, được không?” Hà Diễm vui vẻ chọn giúp Đường Hân món chính của quán.
“Ừm.” Đường Hân gật đầu đồng ý.
Ở thời đại của cô không có cái món trà sữa này, nhưng trong ký ức của nguyên chủ thì đồ uống này khá ngon.
Hiện tại cô liền thử một chút xem sao.
“Đường Hân à, cậu đổi lớp thật sao? Tớ nói này học lớp trên đặc biệt áp lực, bị giáo viên quản lý gắt gao, khó thở lắm hay là cậu đừng chuyển nữa… ở lại lớp này với bọn tớ cho vui.” Nam sinh ngồi đối diện Đường Hân khoa trương lên tiếng.
Đường Hân mỉm cười nhàn nhạt, cảm xúc dạt dào mà lừa gạt trẻ nhỏ:
“Xin lỗi, tuy tớ thích thoải mái khi ở lớp chúng ta nhưng việc chuyển lớp sẽ tốt hơn… hơn nữa ba mẹ tớ… họ lần đầu tiên thấy tự hào về tớ.
Tớ không thể làm họ cứ thất vọng mãi.”
Thiếu niên nhìn đến ánh mắt chân thành của Đường Hân trong lòng dâng lên xúc động muốn bảo vệ… Hóa ra là vậy, cậu còn tưởng Đường Hân thích một người nào đó ở lớp trên nên hiện tại mới thay đổi diện mạo, muốn chuyển qua lớp ấy để học gần người ta chứ! Cậu nghĩ sai rồi.
Một cô gái hiểu chuyện, hiếu thảo như vậy sao có thể là người thế tục như cậu nghĩ chứ! Thật có lỗi.
(Tác giả có lời muốn nói: Anh trai không cần cảm thấy có lỗi, anh đoán đúng rồi đó! chị 9 này gian dối có thừa, đừng vội tin a!)
Hà Diễm ngồi cạnh vỗ vỗ vai Đường Hân tựa hồ an ủi cô.
“He he, vậy tớ chúc cậu sớm thích ứng với lớp học mới, nếu cậu bị ức hiếp hay có việc cần nhờ mọi người giúp thì cứ đến tìm bọn tớ, bọn tớ nhất định sẽ giúp cậu!” Thiếu niên cười gượng một tiếng rồi uy phong nói.
Thấy cậu nhóc trượng nghĩa như vậy Đường Hân cũng không keo kiệt mỉm cười đáp lời cậu:
“Được nếu cần giúp tớ sẽ nhờ các cậu, các cậu cũng vậy nếu cần trợ giúp gì thì cứ đến gặp tớ nếu giúp được tớ sẽ giúp.”
Cô nâng ly trà sữa hướng đến mọi người đưa ra, chậm chạp nói:
“Được rồi, cụng ly một cái, cùng đồng lòng nào!”
“Được!!!” Mọi người đồng thanh hô hoán:
“1…2…3 dô, ha ha.”
Vừa nuốt một ngụm trà sữa đầu tiên, Đường Hân tức khắc kinh ngạc mở to mắt:
“Trà sữa này… ngon quá.”
“Cậu chưa uống quán này sao? Quán này tuy nhỏ nhưng nước uống là ngon nhất con đường này đó.” Hà Diễm bên cạnh thấy vậy lên tiếng nói.
“Ừm, tớ lần đầu uống.” Thì ra trà sữa có hương vị ngon thế này, lần sau cô nhất định sẽ uống tiếp!
“Nếu cậu thích lần sau chúng ta có thể đến đây uống tiếp.” Hà Diễm nhếch mày rủ rê Đường Hân.
“Được.” Đường Hân cũng vui vẻ đồng ý!
Cả nhóm tám chuyện đủ thứ trên trời dưới đất, nước trên bàn lần lượt cạn hết thế là cả đám đứng dậy trở về trường tiếp tục buổi học mới..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...