Diệp Tây Hi cảm thấy cả người xụi lơ, ý thức của cô càng ngày càng mơ hồ, dục vọng trong cơ thể sôi trào cuồn cuộn dịch chuyển, quét sạch toàn bộ những suy nghĩ của cô.
Giọng nói của Hạ Phùng Tuyền giống như từ một nơi rất xa rất xa nào đó vọng đến: “Bản thân em cũng muốn làm nhiều lần, phải thế không?”
Diệp Tây Hi mím chặt môi, cố gắng gắt gao mà mím thật chặt vậy mà vẫn không ngăn được những tiếng rên rỉ tinh tế có phần hơi lộn xộn gấp gáp không ngừng phát ra từ cái miệng nhỏ xinh kia.
Đúng vậy, cô muốn hắn, cô thực sự muốn hắn.
Hạ Phùng Tuyền có thể cảm nhận rõ ràng điều đó.
Hắn hơi nhỏm người dậy, để phần thân dưới nóng rực phút chốc rời ra khỏi cơ thể cô.
Diệp Tây Hi nhất thời cảm thấy trống rỗng.
Hạ Phùng Tuyền rõng rạc ra lệnh: “Hãy nói đi… nói rằng em hy vọng anh cũng không ngừng muốn em đi.”
Diệp Tây Hi cảm giác như trên da toàn cơ thể mình như có một đàn kiến bò, tê dại, khó chịu, cơ thể cô bất an mà giãy dụa.
Hạ Phùng Tuyền tiếp tục rót mật ngọt mê hoặc cô, giọng nói đầy sức lôi cuốn lạ kì: “Chỉ cần em nói ra, anh sẽ thoả mãn em ngay lập tức.”
Cơ thể Diệp Tây Hi dần dần phản bội lại suy nghĩ của cô, cô giang hai tay ôm thật chặt cơ thể cường tráng của Hạ Phùng Tuyền, để cho khuôn mặt của mình chôn vùi trong lồng ngực an toàn của hắn, không muốn buông ra.
“Như vậy thì anh sẽ ngầm coi hành động này của em là sự đồng ý nhé.” Hạ Phùng Tuyền giọng nói vui vẻ còn thấp thoáng nụ cười ranh mãnh.
Hình như là, hắn đã thành công.
Hắn thành công rồi ư?
Làm sao có thể như thế được cơ chứ?!
Diệp Tây Hi cố gắng tìm về hồn phi phách tán, cố gắng tìm về tâm hồn đang lơ lửng tận tinh cầu nào của mình, đầu óc dần dần trở nên thanh tỉnh.
Cô hít một hơi thật sâu cho không khí căng tràn hai lá phổi, chợt đưa hai tay đẩy Hạ Phùng Tuyền ra, tiếp theo co giò lấy đà nhảy xuống khỏi tủ bát, như không có chuyện gì tỉnh bơ nói: “Lần này không tính.”
Nhưng đi chưa được mấy bước, ngang hông của cô chợt căng thẳng, tiếp đó, cô một lần nữa bị vứt trở về phía trên nóc tủ bát.
Hạ Phùng Tuyền nhìn thẳng vào cô, hai hàm răng vô cùng “thân thiết” hỏi thăm nhau, hắn nghiên răng kèn kẹt.
Hắn là đang rất tức giận.
Diệp Tây Hi hai mắt loé sáng kì dị, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của hắn, nhấn mạnh rất rõ ràng từng câu từng chữ: “Từ giờ anh nên nhớ cho kỹ, ở trên giường, phụ nữ mới là vị chỉ huy chấn chính.”
Hạ Phùng Tuyền vẫn rất “trìu mến” nhìn cô, ánh mắt kia, giống như là muốn nhào tới cắn chết cô, hoặc là…. Hôn chết cô.
Kết quả đúng là vế thứ hai.
Hạ Phùng Tuyền nâng ót của cô lên, hết một lần lại đến một lần nữa, rồi lại một lần nữa cứ thế không hồi kết mà cuồng dã hung hăng hôn cô.
Bầu không khí tươi đẹp huyền bí như vừa nãy một lần nữa tràn ngập không gian phòng bếp.
Hô hấp của hai người ngắt quãng, tiếng thở dốc nặng nề, hoà lẫn với những giọt mồ hôi tinh mịn, chan chứa mùi vị của dục vọng.
Hắn bá đạo ngông cuồng dong ruổi dạo chơi trên cơ thể cô, vượt qua mọi giới hạn mà “hỏi thăm” hết thảy bên trong cơ thể cô.
Diệp Tây Hi ngẩng đầu, từ bên trong cơ thể cô truyền tới những xung động mãnh liệt kích thích, chạy xuyên suốt trong đầu cô, cô từ từ cảm nhận nó, hưởng thụ nó.
Đây là người đàn ông của cô.
Đây là người phụ nữ của anh.
Đây là ý nghĩ duy nhất của hai người trong lúc đó.
Chỉ cần như vậy thôi, đơn giản không cần phải so sáng với bất kì lời hứa trời hứa biển.
Tình cảm thuần tuý sẽ mang đến thuần tuý ái dục.
Hai người hoà quyện với nhau, trèo lên đỉnh của ngọn núi dục vọng.
———————————–
Một tuần sau, hai người cũng chỉ quanh quẩn trong căn hộ này, không bước chân dù chỉ một bước ra ngoài.
Cuộc sống rất nhàm tẻ, Diệp Tây Hi không có việc gì làm thì buồn chân buồn tay vắt óc suy nghĩ làm sao để biến những món ăn của Ý hoà hợp với những món ăn của Trung Quốc, cả ngày lúi húi ở trong bếp tiến hành thử nghiệm.
Mà những hôm này, chén đĩa dơ hầy cũng là do Hạ Phùng Tuyền cặm cụi tẩy rửa, mấy lần sau đó, rốt cuộc cũng trở thành bộ dạng mà Diệp Tây Hi đã từng hy vọng, Hạ Phùng Tuyền rất vinh dự biến thành một cái máy rửa bát tự động vô cùng chuyên nghiệp.
Trừ hôm đầu tiên ra những ngày tiếp theo, toàn bộ sản phẩm thất bại của quá trình kết hợp giữa Ý-Trung của cô đều được đẩy trực tiếp đến trước mặt Hạ Phùng Tuyền uy hiếp không lời bắt hắn phải chịu trách nhiệm nuốt hết những thứ kì dị đó vào bụng.
Ngoài mặt, Diệp Tây Hi tuyên bố là làm vậy để khỏi lãng phí lương thực nhưng trên thức tế là kiếm cơ hội trả đũa hắn mà thôi.
Nhưng bất ngờ là Hạ Phùng Tuyền không mảy may phản kháng mà điềm nhiên thu nhận tất tần tật những vật thể không rõ hình dạng kia dù hình dạng có quái dị đến độ nào đi nữa mặt hắn vẫn ung dung như không có chuyện gì, mặt nhăn mày nhó ư, quên đi, lông mày dù có lăn tăn gợn sóng cũng không thèm gợn ý, sau đó tao nhã nuốt xuống dạ dày.
Diệp Tây Hi không nhịn được nữa, vồ tới hỏi: “Hạ Phùng Tuyền, anh đói đến vậy ư?”
Hạ Phùng Tuyền sau khi chén xong đống “cực phẩm” của cô rất lịch sự lấy khăn ăn lau miệng đàng hoàng, không chút hoang mang tỉnh khô đáp: “Chỉ có ăn no chốc nữa mới có khí lực làm việc chứ.”
Tiếp sau đó chắc chắn là màn hắn nhào lên người cô tiến hành OOXX cực kì tàn ác.
Bất quá, lần này Diệp Tây Hi đối với hành vi sắc lang của Hạ Phùng Tuyền không có bất mãn nhiều mà ngược lại có phần thông cảm ——– từ lúc mới đặt chân khỏi máy bay tới bây giờ bao ngày bị khoá chân kìm hãm trong căn phòng chật hẹp này, buồn bực không có chuyện gì làm, chỉ có thể buông thả thú tính của mình mà thôi, haiz… thương thay, thương thay!
Tuy nhiên, Diệp Tây Hi trong lòng vẫn còn nghi vấn.
Rốt cuộc có một ngày ở nơi này, trở mình từ trên người Hạ Phùng Tuyền, Diệp Tây Hi mới hỏi: “Hạ Phùng Tuyền, em đã cẩn thận suy nghĩ nhiều ngày rồi…. từ trước tới nay anh hình như đều không sử dụng qua biện pháp an toàn nào cả đúng không?”
“Ừ.” Hạ Phùng Tuyền thản nhiên đáp.
“Chúng ta hình như cũng làm không ít lần” Diệp Tây Hi cau mày suy nghĩ.
“Không nhiều lắm, mới có 107.5 lần thôi.” Hạ Phùng Tuyền tỉnh táo chỉnh lại cho đúng.
“Làm gì mà anh nhớ chính xác thế hử?” Diệp Tây Hi bất lực thở dài, nghĩ nghĩ lại giật mình quay phắt lại hỏi: “Tại sao có thể là 0.5 lần được cơ chứ?”
“Thì lần trước lúc chúng ta tiến hành được một nửa, em phát hiện Khổ Đại Cừu Thâm núp sau cánh cửa nhìn lén trên đảo lần ấy, thế là em đá văng anh lăn lông lốc xuống giường đấy còn gì.” Hạ Phùng Tuyền càng nói giọng càng lạnh dần như thể kí ức kinh hoàng đó đang hiện về trong trí óc.
“Sao em lại quên béng mất lần ấy nhỉ.” Diệp Tây Hi cười ha hả, chợt nhớ tới chính sự mình đang định hỏi: “Đúng rồi, trong 107.5 lần này anh không hề sử dụng biện pháp an toàn nào à?”
“Tại sao phải sử dụng cơ chứ?” Hạ Phùng Tuyền hỏi ngược lại, “Có con rồi, em càng chạy không thoát anh đâu.”
“Đây là lô-gic khỉ gió gì thế!!!!” Diệp Tây Hi trợn mắt, lắc đầu lại nói tiếp: “Được rồi được rồi, vấn đề là nếu chúng ta đã không sử dụng biện pháp an toàn nào thì tại sao đến giờ em vẫn chưa mang thai?”
“Sao vậy? Em muốn có con rồi hả?” Hạ Phùng Tuyền cười khẽ.
“Làm gì có chuyện đó, em chỉ hơi tò mò thôi.” Diệp Tây Hi thật cẩn thận liếc nhìn hắn một cái: “Có thể nào là … anh có vấn đề gì hay không?”
Hạ Phùng Tuyền nheo mắt lại, ánh mắt nguy hiểm: “Diệp Tây Hi, em có gan thì nhắc lại một lần nữa cho anh.”
“Thân thể em tốt lắm.” Diệp Tây Hi giọng nói thấp dần thấp dần đến khi vo ve như tiếng muỗi: “Như vậy vấn đề chỉ có thể nằm ở anh mà thôi.”
“Chẳng lẽ biểu hiện của anh ở trên giường không đủ để khiến em hài lòng sao?” Hạ Phùng Tuyền hỏi.
“Chính là quá dũng mãnh, cho nên em mới lo lắng anh miệt mài quá độ, dẫn đến “nòng nọc” teo tóp… sức sống không đủ đó.” Sợ hắn nổi đoá, Diệp Tây Hi vội vàng lui lui người ra chỗ khác tìm cách chạy trốn.
[nòng nọc: haiz haiz haiz chắc ai cũng biết nhưng ta vẫn fải đề fòng, đó là t*ng trùng á]
Hạ Phùng Tuyền một tay kéo chăn trùm lên người Diệp Tây Hi, tay kia kéo cô lại gần hơn, ghé sát tai cô, chăm chú nhìn cô rồi nói: “Diệp Tây Hi, đặc điểm cơ thể người sói rất khác người thường, cho nên để người sói mang thai tỷ lệ này cực kì thấp, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Từ Viện bị Mộ Dung Phẩm giày xéo lâu như vậy mới “trúng xổ số”. Vì vậy, cái này vốn không phải là vấn đề tại anh, hiểu chưa?”
Diệp Tây Hi cau mày: “Hạ Phùng Tuyền, chính bản thân anh có vấn đề thì thôi coi như bỏ qua đi, làm chi lôi đặc điểm cơ thể người sói vào làm cái gì chớ?”
Hạ Phùng Tuyền hít một hơi sâu thật là sâu: “Diệp Tây Hi, đây là kết quả do em tự tìm đấy nhé.”
Diệp Tây Hi cảm giác được có nguy hiểm tiến đến gần cảnh giác hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Hạ Phùng Tuyền trong mắt nồng đậm ý cười mà ý cười này vô cùng đặc biệt: “Để chứng minh sự trong sạch của bản thân, anh tình nguyện làm thêm nhiều lần nữa. Có câu “Biết thân biết phận nên làm trước vẫn hơn” đấy thôi?”
[Biết thân biết phận nên làm trước vẫn hơn: người chậm cần bắt đầu sớm/sức yếu phải lo trước/ chim kém sợ bay không kịp nên phải bay trước/biết mình sức yếu, sợ mình thua kém nên phải hành động trước]
Diệp Tây Hi lúc này đây mới hiểu thấm thía cái gì gọi là nhấc đá lên tự đập vào chân mình, vốn ban đầu chỉ định kích thích hắn một chút xíu thôi ai dè kích thích quá độ rồi… khóc-ing!
Hạ Phùng Tuyền đã nói là làm liền, vừa dứt lời liền nhào lên đè cô xuống chuẩn bị tiếp tục, Diệp Tây Hi vội vàng kêu la thảm thiết: “Hạ Phùng Tuyền, sự chăm chỉ cần mẫn và phong độ của anh ổn, quá ổn, cực kì ổn rồi, thực sự không cần chứng minh nữa đâu!!!!! Em hoàn toàn tin tưởng, vô cùng tin tưởng sống hay chết cũng tin rằng anh là rất khoẻ mạnh a~~~~”
“Đáng tiếc, bị em nói như thế, anh đã mất tự tinh vào bản thân mất rồi.” Hạ Phùng Tuyền mắt lấp lánh niềm vui háo hức như một đứa trẻ tìm được đồ chơi mới: “Chỉ còn cách phiền em giúp anh tìm lại sự tự tin đã mất mà thôi.”
Mắt thấy thảm kịch sắp sửa bắt đầu và được dự đoán là sẽ không có hồi kết, bỗng nhiên từ bên ngoài cửa tiếng chuông réo rắt vang lên.
Nhất định là sứ giả của thượng đế tới cứu mình!
Diệp Tây Hi cuống cuồng đẩy con sói háo sắc Hạ Phùng Tuyền ra: “Em đi mở cửa.”
Nhưng Hạ Phùng Tuyền lại kéo cô giật ngược lại: “Chờ một chút.”
Diệp Tây Hi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn liền biết có chuyện không tốt, vội nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Em nghĩ coi, là ai đến gõ cửa chúng ta?” Hạ Phùng Tuyền trầm giọng hỏi.
~~End chap 88~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...